Lão Bà Điêu Ngoa Của Trẫm

Chương 49: Rời cung (3)



Mộ Cẩm Cẩm thần thần bí bí dùng tay che một bên má trái của mình đống thời đem khuôn mặt nhỏ nhắn để sát về phía Tây Môn Tĩnh Phi trên lưng ngựa,” Có thể hay không cúi thấp xuống đây nói chuyện một chút?”

Tĩnh Phi lôi kéo dây cương mặt nhăncau mày không giải thích được, hơi gấp hạ thân, hắn cũng muốn nhìn một chút xem tiểu thái giám này rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì.

“Chuyện này nói nhỏ không nhỏ mà lớn không lớn, nhưng là vẫn liên quan đến danh dự của hoàng thượng chúng ta nha, thật ra thì hoàng thượng của chúng ta cách đây vài ngày có đem theo ta xuất cung dạo chơi, không cần thận ghé qua Thúy Hoa lâu, bên trong có một vị cô nương tên là Hàm Yên lớn lên đẹp như thiên tiên, như Điêu Thuyền tái thế, có thể sánh ngang Tây Thi, Hoàng thượng đối với vị mỹ nữ này nhớ mãi không quên, cho nên mới phái nô tài đi Thúy Hoa lâu đưa một chút lễ vật cho Hàm Yên cô nương, nhưng người lại sợ Nguyệt quý phi ghen, cho nên…”

Nói tới đây, Cẩm Cẩm còn hướng Tĩnh Phi chớp chớp mắt,” Những lời này, chỉ có chúng ta biết, không thể truyền ra ngoài, tất cả đều là người thông minh, ta nghĩ vị vương gia này không nên tiếp tục truy vấn nữa đi.”

Không đợi Tây Môn Tĩnh Phi trả lời, Mộ Cẩm Cẩm đột nhiên giơ gơ tay nhỏ bé lên,” Vương gia, nô tài còn có chuyện quan trọng trong người, liền không thể cùng Vương gia hàn huyên, chúng ta sẽ gặp lại sai a.”

Vừa muốn xoay người rời đi, một cánh tay của nàng liền bị đối phương kéo lấy.

“Uy…”

“Nghĩ bổn vương ngu ngốc sao? Đương kim thánh thượng là huynh trưởng của bổn vương, Tiểu Đức Tử bên cạnh hắn bổn vương đã thấy rất nhiều lần, hơn nữa, hoàng huynh ta không phải là cái loại nam nhân lưu luyến có hoa nơi nơi như trong miệng ngươi vừa nói, ngươi nô tài này thật là to gan, lại dám vũ nhục hoàng thượng như thế, bộn vương hôm nay sẽ phải đem ngươi tới trước mặt hoàng thượng trừng phạt thật nặng…”

“Uy… Uy uy uy…” Cổ tay bị nhéo khiến Mộ Cẩm Cẩm càng cố gắng tránh thoát càng cảm thấy đau.

“Gia gia ngươi, nhanh buông tay của ngươi ra, ngươi có biết mình đang làm người khác rất đau không, tiểu tử chết tiệt, thối khốn khiếp, bảo ngươi buông tay ra ngươi có nghe thấy hay không…”

Nàng liều mạng cắn, làm cho Tây Môn Tĩnh Phi ngồi trên lưng ngựa bị buộc phải nhảy xuống mặt đật, đang trong thời điểm hai người hết sức lôi kéo đối phương, chỉ nghe nơi xa truyền đến một tiếng hô to—

“Hoàng thượng giá lâm—“

Tiếp theo, mọi người thấy Tây Môn Liệt Phong đứng giữa đám cung nữ thái giám ưu nhã bước tới gần cửa cung, dần dần tiến tới gần bọn họ.

Thị vệ cùng phu xe vội vàng quỳ xuống kiến giá, Tây Môn Tĩnh Phi đang cố gắng túm lấy Mộ Cẩm Cẩm liền vội vàng quý gối xuống,” Thần đệ tham kiến hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…”

“Không cần đa lễ!” Tây Môn Liệt Phong sau khi nhìn thấy thân ảnh của thần đệ trên gương mặt tuấn tú tất cả đều là nụ cười sủng nịnh, Dạ Sát hoàng triều, trong dòng tộc Tây Môn đến nay chỉ còn lại hắn cùng Tĩnh phi huynh đệ hai người, trước đó không lâu hắn đã phái Tĩnh Phi ra khỏi kinh thành làm việc, không nghĩ tới tiểu tử này quả nhiên không phụ sự mong đợi của hắn, chuyện tình gì giao cho hắn cũng đều làm trôi trảy đẹp đẽ, mới vừa nghe được thám tử hồi báo, nói Vĩnh Bình vương gia đã tiến cung gặp vua, Tây Môn Liệt Phong kìm nén không được vội vàng chạy ra cửa cung nghênh đón thân nhân ấu đệ yêu thương nhất trên cõi đời này của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.