Cố Cẩn Nhiên sợ hãi trước ánh mắt nguy hiểm của chị gái.
Nàng từ nhỏ lớn lên vô ưu vô lo, là công chúa được sủng ái, cha mẹ không nghiêm khắc với nàng như chị gái, chỉ muốn nàng được tự do vui vẻ nên tính tình rất kiêu ngạo.
Đặc biệt là sau khi mẹ qua đời, nàng chỉ coi chị gái là người thân duy nhất của mình, luôn nghe lời chị gái nói.
Mà giờ phút này chị gái không giống như nói đùa.
Nàng mím chặt môi, ánh mắt bướng bỉnh đặt ở trên mặt Cố Cẩn Nhan, lông mi run rẩy, sau đó dùng ánh mắt thận trọng hơn một chút nhìn Hà Du.
Ba người giằng co.
Cố Cẩn Nhan trầm giọng nói: "Xin lỗi đi."
Âm thanh khiến hai đứa trẻ sợ hãi, hai anh em chưa từng thấy bộ dáng mẹ tức giận, nhất thời có chút sợ hãi, Miko buông mảnh ghép trong tay ra, ôm lấy anh trai.
Joe cũng sợ hãi, cũng ôm lấy em gái mình.
"Chị xem chị dọa hai đứa nhỏ sợ rồi kìa..." Cố Cẩn Nhiên chú ý đến tình cảnh của hai đứa nhỏ, đổi chủ đề.
Nhưng mà, chị gái thân ái vẫn không chớp mắt mà lặp lại: "Xin lỗi mau."
"Ha."
Nàng cười lạnh một tiếng, tự giễu mà cười: "Đầu tiên là lấy lòng con gái của tiểu tam, hiện tại lại vì bạn gái không ra gì mà hung dữ với em, Cố Cẩn Nhan, chị thực sự đã quên hết những gì mẹ đã nói trước khi chết rồi..." Đôi mắt nàng ướt át.
Nói xong, chật vật xoay người.
Khi nhắc đến mẹ mình, Cố Cẩn Nhan cau mày, vẻ mặt đờ đẫn, Hà Du nhạy bén nhận ra, trong nháy mắt, cô đột nhiên bắt đầu tự hỏi có phải là lỗi của mình hay không.
Là cô có làm hai chị em cãi nhau sao?
Nhưng ý niệm này nhanh chóng bị bác bỏ. Cô không sai, là Cố Cẩn Nhiên sai, cãi nhau không liên quan đến chuyện của cô, nếu vì chuyện này mà rơi vào tự trách sẽ trở nên bị động.
Cô không thuận theo, không tham lam, quang minh lỗi lạc.
“Tôi sẽ quay lại ngay.” Cố Cẩn Nhan trấn an vỗ vỗ tay cô, đuổi theo người ra ngoài.
Hà Du bình tĩnh ngồi xuống, tiếp tục hoàn thành trò chơi ghép hình.
"Dì Hà..." Miko cảnh giác nhìn cô, "Sao mọi người lại cãi nhau vậy ạ?"
Hà Du ngẩng đầu cười nói: “Không có gì, có chút hiểu lầm.” Cô đặt mảnh ghép xuống, xoa đầu hai đứa nhỏ, “Muộn rồi, đến giờ đi ngủ rồi, ngày mai chúng ta tiếp tục chơi."
Đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, giúp cô thu dọn những viên gạch còn lại rồi theo bảo mẫu trở về phòng.
Xung quanh thật yên tĩnh.
Hà Du cầm váy ngủ đi vào phòng tắm, vừa tắm vừa ngâm nga một bài hát, một lúc sau đi ra lau tóc, nhìn thấy Cố Cẩn Nhan đang ngơ ngác ngồi trên sô pha, cô sững người một lúc, thuận miệng nói: "Đi tắm đi."
Cố Cẩn Nhan ngẩng đầu nhìn cô.
“Làm sao vậy?” Cô nhướng mày cười, “Tôi không rửa sạch sữa rửa mặt sao?”
"..."
Cố Cẩn Nhan chậm rãi đứng lên, tiến lên ôm lấy cô, "Là A Nhiên làm sai."
“Tôi biết.” Hà Du thu liễm ý cười, tựa hồ đoán trước cô sẽ nói cái gì, “Không cần thay cô ấy xin lỗi, tôi sẽ không tha thứ cho cô ấy, cũng sẽ không giận chó đánh mèo, cô ấy là cô ấy, chị là chị.”
Cố Cẩn Nhan thở dài.
Trong số những đối tượng yêu đương trước đây, có người từng bị em gái chế nhạo, nhưng vì e ngại mặt mũi của cô mà đều nhịn không hé răng, thậm chí còn chủ động lấy lòng em gái, nhưng Hà Du sẽ không nhịn, không nhìn sắc mặt của bất kỳ kẻ nào, cô yêu thích Hà Du ở điểm này, tự nhiên muốn bảo vệ.
Nhiều nhất chính mình kẹp ở giữa mà khó chịu một chút thôi.
"Tiểu Du..."
"Hửm?"
“Không có gì, tôi đi tắm đây.” Cô mỉm cười đi ngang qua Hà Du vào phòng tắm.
Trong nụ cười có chút bất đắc dĩ.
Hà Du đứng tại chỗ, trái tim mạc danh thắt lại, xảy ra chuyện này khó chịu nhất vẫn là A Nhan, bị kẹp ở giữa, hai đầu khó, cô cảm thấy đau lòng lại không muốn cúi đầu trước em gái của A Nhan, mấy ngày tới sẽ không tránh khỏi gặp mặt, làm sao bây giờ?
Luôn luôn phải tránh.
Đứng hồi lâu, tiếng nước trong phòng tắm cũng ngừng, Cố Cẩn Nhan lau tóc đi ra ngoài, Hà Du quay đầu lại đôi diện với ánh mắt của cô, phản ứng rất nhanh, "Tôi giúp chị sấy tóc."
Nói rồi đi tới lấy máy sấy.
Cô ấn Cố Cẩn Nhan ngồi ở trên sô pha, cắm máy sấy tóc, luồn ngón tay vào mái tóc ướt của cô ấy, dưới luồng gió nóng thổi nhẹ nhàng xoa bóp da đầu của cô ấy.
Cố Cẩn Nhan thoải mái nhắm mắt lại.
Máy sấy tóc kêu ong ong.
Vài phút sau, âm thanh đột ngột dừng lại, Hà Du đặt máy sấy tóc sang một bên, cầm lược lên chải đầu. Sợ vô tình kéo làm đau Cố Cẩn Nhan, cô dùng tay kia luồn vào giữa lọn tóc rồi dùng lực ngược lại.
Cố Cẩn Nhan mở mắt ra, tùy ý hỏi: "Em thường xuyên sấy tóc cho nữ nhân sao?"
Hà Du dừng lại, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Cô từng ở cùng ký túc xá với Ôn Ninh ở trường hàng không, thường giúp Ôn Ninh sấy tóc chải đầu, cô biết cách sấy sao cho thoải mái nhất, chải như thế nào cho nhanh lại mượt... nhớ tới đều là chuyện quá khứ, không đáng nhắc tới.
"Là ai?"
"Một người bạn."
"Bạn gái cũ?"
“Không phải, chỉ là bạn bè bình thường thôi, đã không còn liên lạc.” Hà Du nói ra sự thật, trấn an cô.
Cố Cẩn Nhan nhấp môi cười.
Bởi vì góc độ, Hà Du không thể nhìn thấy biểu tình của cô, do dự hỏi: "Chị để ý đến lịch sử tình cảm của tôi sao?"
"Không để ý."
"Vậy sao đột nhiên hỏi như vậy..."
Ở giữa câu nói, Hà Du nuốt trở lại.
Cố Cẩn Nhan như biết cô đang nghĩ gì, mỉm cười nói: "Người yêu mới khó tránh khỏi sẽ có chút tò mò về người yêu cũ."
Người yêu mới——
Bạn gái?
Khóe miệng Hà Du cong lên, không biết vì sao tim đập nhanh như vậy.
Cô có đối tượng.
Thoát ế!
“Tôi không có người yêu cũ,” Hà Du mang tâm tình tốt giải thích, gõ nhẹ lên trán cô, “Chị ăn dấm không khí.”
Cố Cẩn nhan nắm lấy tay cô, cắn một chút.
Hai người nhìn nhau mỉm cười.
Chải đầu xong, Hà Du vào phòng tắm thu thập, lại đi ra, hai chân dài thẳng tắp, trắng nõn dưới ánh đèn, Cố Cẩn Nhan không thể rời mắt, trong lòng nóng như lửa đốt. Cô lặng lẽ bước đến trong khi Hà Du đang xem điện thoại ở cạnh giường, vòng tay qua eo cô ấy.
"Tiểu ngựa hoang..."
Hà Du nắm lấy cánh tay ôm ở eo, "Đừng nghĩ hôm nay!"
"Hừm? Tôi nghĩ gì?"
"Đừng nghĩ bất cứ cái gì."
Một tiếng cười khẽ truyền đến từ sau lưng.
Mấy ngày nay, hai người ban ngày chơi đến kiệt sức, ban đêm tràn đầy nhiệt huyết, mỗi lần Hà Du đều thua một bậc, ôm hận bị ăn, trong lòng rất không phục.
Cô vẫn mang thù.
Hà Du đặt điện thoại xuống, đột nhiên nhớ tới mình còn chưa có nói chính sự, thu hồi tâm tư, "Ngày mai tôi về khách sạn ở."
Thân mình Cố Cẩn Nhan cứng đờ, "Tại sao?"
“Tôi muốn một mình chơi mấy ngày, phòng trống cũng thật lãng phí.” Cô đã nghĩ tới lý do.
"..."
Đôi mắt Cố Cẩn Nhan tối đi, cánh tay siết chặt.
Nói dối.
Không cần đoán cũng biết là vì những gì vừa xảy ra.
"Tôi không đồng ý."
"Sao?"
Ngữ khí của Cố Cẩn Nhan rất cường ngạnh: "Tôi không đồng ý em ở một mình."
“Sao lại không đồng ý?” Hà Du cảm thấy không thoải mái, liền vùng ra khỏi tay cô, quay người lại, mặt đối mặt với cô.
"Bởi vì em nói dối."
"Có gì phải nói dối?"
"Tóm lại, tôi không đồng ý chính là không đồng ý." Cố Cẩn Nhan lạnh giọng lặp lại.
Điều cô lo lắng nhất đã xảy ra.
Một bên là em gái bướng bỉnh không chịu cúi đầu nhận lỗi, một bên là bạn gái bị vũ nhục muốn rời đi, bị kẹp ở giữa, đôi bên tiến thoái lưỡng nan, thực sự không có cách nào.
Hà Du ghét nhất là người khác dùng ngữ khí mệnh lệnh nói chuyện với mình.
Mặc dù A Nhan không phải là "người khác"...
Là một đại lão bản, ngày thường đã quen ra lệnh, ngay cả khi riêng tư, một khi có cảm xúc, lời nói của cô sẽ có hương vị đó.
Hà Du kiên nhẫn nói: "Tôi chỉ là nói cho chị biết, không có hỏi ý kiến của chị."
Sau khi lời nói rơi xuống, vẻ mặt của Cố Cẩn Nhan trở nên khó coi.
Cô im lặng.
Cả hai đều có tính tình cường ngạnh, không chịu cúi đầu dễ dàng thỏa hiệp.
“A Nhan…” Hà Du nghĩ đến tình cảnh khó xử của cô, cuối cùng cũng mềm lòng, ôm cô hôn lên trán cô, “Tôi không có đang đấu khí, nhưng tôi thực sự muốn ở một mình vài ngày, đi du lịch là như vậy, trước kia tôi đều ra ngoài chơi một mình.”
Cố Cn Nhan rũ mắt xuống, lông mi dày đặc che đi vẻ mặt, không biết có nghe hay không.
"A Nhan?"
"Ngủ đi."
"..."
Cố Cẩn Nhan nhẹ nhàng đẩy cô ra, ngồi lại giường, kéo chăn ra nằm xuống.
Hà Du im lặng thở dài, tắt đèn, cũng nằm xuống.
Đêm tuyết trên núi yên tĩnh đến mức không có âm thanh.
Tiếng thở có tần số khác nhau đan xen vào nhau, có vẻ hỗn loạn, rất giống tâm tình của nhau.
Hà Du đã hạ quyết tâm ngày mai sẽ trở về khách sạn, nhưng cô không nghĩ nữa, dần dần cảm thấy buồn ngủ.
Đột nhiên, Cố Cẩn Nhan trở mình, ôm lấy cô.
"Về nước cùng nhau về."
"A, ừm..."
Trong mấy ngày cuối cùng của kỳ nghỉ ở Thụy Sĩ, Hà Du đi chơi một mình, chụp vài bức ảnh, viết nhật ký du lịch, yên tĩnh thoải mái.
Cố Cẩn Nhan lại không mấy vui vẻ.
Khi bọn trẻ hỏi dì Hà đâu, cô vừa giải thích trong lòng vừa cảm thấy chua chát, còn duy trì mỉm cười. Em gái chỉ ở hai ngày rồi đi, khi rời đi chỉ nói một câu: “Chị đi dỗ bạn gái về đi”.
Vào ngày về nước, Cố Cẩn Nhan và Hà Du về cùng một phi cơ riêng, Hà Du cũng hứng thú bừng bừng cho Cố Cẩn Nhan xem những bức ảnh mà mình đã chụp.
Giống như không có gì xảy ra.
Kỳ nghỉ đã kết thúc, còn rất nhiều công việc đang chờ đợi, Cố Cẩn Nhan lại bận rộn.
Hà Du vẫn tự tại không bị gò bó, khi rảnh rỗi cô ghé thăm nhà hàng và quán bar, nhận một vài cuộc phỏng vấn giấu mặt, khi không có việc gì làm, cô nghiên cứu đồ ăn và quay lại thành video, có hơn 800.000 người theo dõi, cũng khá nổi tiếng trên mạng xã hội.
Bất kể tìm bao nhiêu việc để làm, khi rảnh rỗi luôn nghĩ đến Cố Cẩn Nhan, biết cô bận rộn, một phút có thể trị giá trăm triệu, cho nên rất ít quấy rầy cô.
Mặt khác, mỗi ngày Cố Cẩn Nhan đều gọi cho cô.
Hai người đã không gặp nhau mười ngày.
Khi Hà Du nhận được cuộc gọi, cô đang tham dự tiệc sinh nhật của một người bạn, trong phòng có một nhóm người đang ồn ào, cô đi cách đó vài mét mới trả lời: "Alo, Cố đại lão bản~"
“Tối nay cùng nhau ăn cơm đi.” Giọng nói của Cố đại lão bản mềm mại hiếm thấy.
Khóe miệng Hà Du cong lên, không chút nghĩ ngợi đáp: "Được, chị muốn ăn cái gì?"
"Em muốn ăn gì?"
"Hải sản."
"Vậy đi ăn đồ Nhật đi."
Cố Cẩn Nhan dừng một chút, hình như bên kia có người đang nói chuyện với cô, Hà Du vểnh tai lên, nhưng cô không nghe rõ, chỉ mơ hồ nghe thấy mấy chữ "nhà cung cấp" và "chip", cô ừ hai tiếng rồi tiếp tục nói chuyện.
"Tiểu Du-"
"Tôi bận một lúc, khoảng 6 giờ sẽ kết thúc. Em đến văn phòng của tôi chờ được không? Ngay bây giờ." Cô nóng lòng muốn gặp Hà Du.
Hà Du đương nhiên đồng ý, liên tục nói: "Được, em đến đó ngay."
Cúp điện thoại, Hà Du vội vàng quay lại phòng, đeo túi nói: "Tôi có chút việc đi trước, mọi người chơi vui vẻ."
"Này này——" bạn cô ngăn lại.
"Mới đến không bao lâu đã muốn đi? Này thật không trượng nghĩa, dù sao cũng phải uống rượu, không phải hay không?"
"Phải phải."
Mọi người la ó, không cho cô đi.
Hà Du chắp tay, làm bộ dáng xin tha: "Xin thương xót, mọi người, tôi đã gần nửa tháng không gặp bạn gái, lần sau mời mọi người ăn cơm."
Bạn bè ai cũng biết cô đang yêu đương nhưng lại giấu giếm không chịu đưa bạn gái tới, mỗi lần đều nói đối phương bận, thần thần bí bí, càng làm người tò mò hơn.
“Lần sau mang vợ tới chơi.” Có người nói một câu.
Những người khác hùa theo.
“Chỉ cần cô ấy rảnh là được.” Hà Du có lệ gật đầu, “Tôi thật sự đi đây.”
"Đi đi."
...
Nếu trái tim có cánh, cô đã sớm bay đến bên cạnh người kia.
Hà Du lái chiếc xe việt dã màu đỏ rực rỡ của mình, lái thẳng đến tòa nhà tập đoàn. Đây là lần đầu tiên cô đến đây, lễ tân không biết cô, nhưng sau đó trợ lý bên cạnh Cố Cẩn Nhan đi xuống, nói với lễ tân vài câu, sau đó dẫn cô lên.
Cố Cẩn Nhan đang có một cuộc họp video.
Nhìn thấy có người tiến vào, cô cũng không có nâng mí mắt, chỉ liếc mắt một cái, vẫn chăm chú nhìn máy tính, thỉnh thoảng nói vài câu.
Hà Du cũng không quấy rầy, có ý thức ngồi ở trên sô pha, trợ lý bưng trà đặt ở trước mặt cô, động tác rất nhẹ nhàng.
"Hà tiểu thư, chủ tịch đang họp, hẳn là sắp kết thúc rồi."
"Được, cảm ơn."
Trợ lý mỉm cười đi ra ngoài, Hà Du cầm tách lên nhấp một ngụm trà chua chua ngọt ngọt, sau đó ánh mắt rơi vào trên mặt Cố Cẩn Nhan.
Cô nghêng mặt, mặc một chiếc áo len ngắn màu xám, một mảnh trắng nõn lộ ra ở đường viền cổ áo, da thịt tràn đầy vẻ rạng rỡ, mặc dù đã gần bốn mươi tuổi nhưng trên mặt không có một nếp nhăn nào, khóe mắt lông mày đầy vẻ đại khí cùng ưu nhã của năm tháng.
Giờ phút này chuyên tâm làm việc, vẻ mặt của cô có chút nghiêm túc, lông mi mảnh dài giống như một đôi cánh bướm chập chờn, lên xuống chớp động, toàn thân có một cỗ lạnh lẽo uy áp.
Hà Du nhìn ra thiên thần.
Màn hình máy tính tựa hồ là khuôn mặt của một người nước ngoài, Cố Cẩn Nhan nói tiếng Anh, là khẩu âm Oxford nhẹ nhàng nhu hòa.
Sau khi nghe vài câu, Hà Du đại khái hiểu được nội dung của cuộc họp, bên kia là nhà cung cấp chip và việc hợp tác với Cố Cẩn Nhan hiện đang ở giai đoạn cuối. Cô không quan tâm đến những chuyện này, cho nên không chú ý.
Một lúc sau, cuộc họp kết thúc, Cố Cẩn Nhan tháo tai nghe chống ồn, tắt máy tính, sau đó quay đầu nhìn người trên sô pha, ánh mắt trong nháy mắt trở nên ôn nhu.
"Cố đại lão bản, cơ mật thương nghiệp của chị đều bị em nghe hết rồi." Hà Du nghiêng đầu cười nói.
Cố Cẩn Nhan mỉm cười, nghiêm túc nói: "Ừm, nếu em tiết lộ ra ngoài, tôi liền băm em thành tám mảnh."
Hai người đồng thời đứng dậy, Hà Du nhanh hơn một bước, tiến lên ôm lấy cô, ngửi được một cỗ hương hoa diên vĩ nhàn nhạt, lập tức bốc cháy, "Chị thơm quá..."
"Tối nay tôi rảnh, về chỗ chị đi." Cố Cẩn Nhan hôn lên khóe môi cô.
"Chị không bồi bọn nhỏ sao?"
"Đều bồi."
Hà Du cúi mặt, vùi mặt vào tóc cô theo mùi hương, thở ra hơi nóng, lướt qua gáy cô, tràn ngập mùi dục vọng.
Sẽ lây lan.
Cố Cẩn Nhan hít sâu một hơi, trong lòng ngo ngoe rục rịch, nhưng vẫn còn một tia lý trí, nắm lấy bàn tay quấy rối của cô, "Chúng ta đi ăn cơm trước đi, tôi đã kêu trợ lý đặt chỗ trước rồi."
"……được."
Hai người vừa ăn cơm vừa ngắm cảnh trong tòa nhà cao năm mươi tầng.
Hà Du ăn sashimi không thích chấm mù tạt, Cố Cẩn Nhan không biết, cho nên cô đã lấy một miếng cá ngừ nhúng vào mù tạt rồi đút cho cô. Hà Du vừa lúc đang nhìn xuống điện thoại, vô thức mở miệng ăn.
Một mùi hăng xông thẳng đến đỉnh đầu.
Thiếu chút nữa tiễn cô đi ngay tại chỗ.
“Khụ khụ khụ…” Hà Du rót một ly nước lớn, hai mắt đỏ hoe, thật lâu mới khôi phục lại.
Cố Cẩn Nhan đau lòng lại hối hận, kêu người bỏ hết mù tạt, thêm nước, cho cô ăn hai miếng pho mát, đồng thời ghi nhớ trong đầu.
Hà Du vẫn thích ăn đồ chín hơn.
Qua một hồi, Hà Du đăng những bức ảnh về bữa tiệc sinh nhật vào buổi chiều lên khoảnh khắc, một nhóm người chụp ảnh tập thể, cộng với ảnh của cô và một vài cô gái sau đó cất điện thoại đi.
Khi nhìn lên, cô thấy Cố Cẩn Nhan đang dùnh ánh mắt ôn nhu nhìn mình.
"Sao vậy, muốn ăn em sao?" Hà Du nói đùa.
Cố Cẩn Nhan gật đầu.
Hà Du nhướng mày khiêu khích nhìn cô: "Nếu chị thắng, em sẽ cho chị ăn."
"Ồ?"
"Em sẽ chinh phục chị."
Cố Cẩn Nhan nhấp môi cười.
Sau khi ăn xong, hai người ra khỏi phòng riêng, Cố Cẩn Nhan đi toilet, Hà Du đợi ở đó.
Một bóng người bước ra từ phòng bên cạnh.
Bốn mắt nhìn nhau.
“Chị…” Khâu Diệc Thế mở miệng, kinh ngạc nhìn cô.
Hà Du cũng rất kinh ngạc.
Đã một năm không gặp, nhưng Khâu Diệc Thế vẫn không thay đổi nhiều, mái tóc đen đã được nhuộm màu ngọc bích, trang điểm nhẹ, ngũ quan trên mặt thanh tú lại mềm mại, môkt bộ văn nhã thuần lương trông nữ tính ngoan ngoãn.
Sau khi nhìn chằm chằm vào nhau vài giây, cả hai đều phản ứng lại, chỉ còn lại là xấu hổ.
"Thật trùng hợp, chị cũng ăn ở đây sao?"
"Ừm."
Khâu Diệc Thế đánh giá cô, rơi vào trạng thái hồi ức, cười khồ, "Chị... gần đây em thế nào?"
“Rất tốt, còn em thì sao?” Hà Du cắn răng, lúng túng nói chuyện.
"Vẫn như vậy."
Cả hai đều mỉm cười, lại có một loại im lặng khác.
Khâu Diệc Thế giống như không muốn rời đi, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, nhìn cô áy náy nói: “Lúc trước em trai của em đánh chị, thật xin lỗi, gần đây em mới biết…”
“Qua rồi.” Hà Du ngắt lời, nhìn đi chỗ khác.
Cô không muốn nhắc tới chuyện này.
Khâu Diệc Thế mím môi, tiến lên một bước, thở dài: "Thật ra... em cũng có trách nhiệm."
Vào thời điểm này năm ngoái, hai người tách ra, trong khoảng thời gian đó, nàng luôn tự trấn an mình cầm được thì cũng buông được, chung quy vẫn là thương tâm ủy khuất, cũng từng oán trách Hà Du, nhưng sau một thời gian dài, nàng dần dần nghĩ thông suốt cũng liền tiêu tan.
Trước nay nàng chưa bao giờ thổ lộ tình cảm của mình với Hà Du, luôn cho rằng đối phương có thể hiểu, đây là lần đầu tiên nàng thực sự muốn ở bên một người lâu dài, nhưng lại không biết cách nắm bắt.
Ngày đó, khi Hà Du nhìn thấy giấy hôn thú, nàng không biết vì sao đối phương lại phản ứng mạnh như vậy, uống đến say khướt, nàng có tâm tư với Hà Du, thấy cô không phản kháng liền ôm người lên giường.
Nàng đoán có lẽ Hà Du thích Cố Trì Khê, nhưng vẫn nửa dỗ nửa lừa mà ngủ với đối phương.
Hà Du biết nàng đang nói cái gì, nhíu mày nói: "Không có ai đúng ai sai, chuyện đã qua, em trai của em cũng là giúp em ra khẩu khí, cho nên chúng ta huề nhau."
“Nếu ngày đó không nhìn thấy giấy hôn thú, chị vẫn tiếp tục lợi dụng em hay là tìm thời gian để ngả bài với em?” Khâu Diệc Thế hỏi.
Hà Du có chút khó chịu.
Quá khứ là vết sẹo trong tim mà mỗi lần nhắc đến là một lần bị chạm đến.
Nhưng nhìn thấy thái độ không từ bỏ của Khâu Diệc Thế, cô chỉ nói: "Lúc đầu tôi tiếp cận em, tôi chỉ muốn biết về Cố Trì Khê thông qua kết bạn em. Đúng vậy, mục đích của tôi không đơn thuần."
Trong thời gian đó, Khâu Diệc Thế sống trong nhà của cô, cô cũng không có suy nghĩ gì thêm, sau đó tách ra, gặp nhau ở Paris, cô giúp Khâu Diệc Thế, sau đó Khâu Diênc Thế lại quấn lấy cô cùng nhau đi du lịch.
Đi hơn nửa đường, cô đều không phát hiện tâm tư của Khâu Diệc Thế, chỉ muốn tận khả năng thả lỏng thể xác, nhưng khi đến Anh cô mới nhận ra nhưng không chắc chắn, nếu cô đang suy nghĩ nhiều thì sao?
Rồi đến khi nhìn thấy thấy hôn thú. Đêm đó mơ mơ màng màng bị bế lên giường.
Cô mới chắc chắn.
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, cô không biết phải làm sao, chỉ biết tự trách mình ứng phó trì độn.
"Nếu phải nói đúng sai, như vậy ngàn vai vạn sai đều là tôi, được chưa? Ngủ cũng ngủ qua, đánh cũng đánh qua, tôi không muốn nhắc đến chuyện này nữa, em cũng đừng cho tôi loại ánh mắt "tra nữ" này, mỗi người chúng ta đều sống tốt."
Hà Du dựa lưng vào tường, nhắm mắt lại, như đang cố gắng hít thở.
Đúng vậy.
Nói những điều này thật vô nghĩa.
Khâu Diệc Thế cười nhạo, gật đầu, "Ừm, mỗi người chúng ta đều sống tốt..."
Nàng chuẩn bị rời đi thì có tiếng bước chân từ phía sau.
"Tiểu Du-"
Khi Cố Cẩn Nhan đi ra khỏi nhà vệ sinh, xa xa nhìn thấy Hà Du đang nói chuyện với ai đó, khuôn mặt trông rất quen thuộc.
Hai người đồng thời quay đầu lại.
"Khâu Diệc Thế?"
Cô đến gần, dừng lại bên cạnh Hà Du, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt, nhất thời nhớ tới chuyện mình nhờ thư ký điều tra, không khỏi quay đầu nhìn lại, "Hai người quen nhau sao?"
Khâu Diệc Thế tỏ vẻ kinh ngạc, nhìn Cố Cẩn Nhan, rồi nhìn Hà Du, ánh mắt vô tình liếc nhìn chiếc vòng tay giống hệt nhau trên tay họ.
Vòng đôi!
Cái này……
Nàng hiểu ra.
Hà Du cũng có chút kinh ngạc, rõ ràng A Nhan biết Khâu Diệc Thế, nhưng sau khi nghĩ lại, với gia cảnh của Khâu Diệc Thế thì họ biết nhau cũng không có gì kinh ngạc.
“Ừm.” Cô đáp, không nói nữa.
“Đương nhiên là biết,” Khâu Diệc Thế liếc nhìn Hà Du, cười rạng rỡ, “Không chỉ biết mà còn ngủ qua, đáng tiếc là ngủ xong hôm sau tôi đã bị cấp cho thẻ người tốt, à không, là oan gia ngõ hẹp."
Hà Du sững người, vô thức nhìn sang bên cạnh.
Cố Cẩn Nhan cũng nhìn sang, nhưng nhanh chóng quay sang Khâu Diệc Thế, cười nhẹ định nói chuyện, nhưng Khâu Diệc Thế nói nàng còn có việc, xoay người rời đi.
Hà Du cúi đầu không nói một lời.
"Tiểu Du, " Cố Cẩn Nhan nhẹ giọng gọi, "Đi thôi."
"Ừm……"
Hai người sóng vai bước vào thang máy, đi xuống bãi đậu xe, không nói một lời.
Sau khi lên xe, Hà Du đưa mắt ra ngoài cửa sổ, hai tay đặt lên đùi, nắm chặt thành quả đấm, môi mím lại trắng bệch.
Vấn đề này hoàn toàn không rõ ràng.
Cô nên mở miệng giải thích với A Nhan thế nào đây...
Cô có thể không để ý suy đoán của người khác, nhưng cô không thể không để ý cái nhìn của Cố Cẩn Nhan.
Xe chậm rãi khởi động, lái ra khỏi tầng hầm, hai người yên lặng ngồi ở hàng ghế sau, không khí như đông cứng lại, vô cùng giày vò.
Lúc này Hà Du thực sự đã trở thành một con cá.
Cá nướng trên vỉ sắt.
Cuối cùng, cô không thể chịu đựng được nữa, ngẩng khuôn mặt tươi cười lên, liếc nhìn Cố Cẩn Nhan, thản nhiên nói: "Em với Khâu Diệc Thế... đúng là vậy, em đúng như lời cô ấy nói, ngủ xong liền không thừa nhận, là tra.” Nói xong lại quay đầu về phía cửa sổ.
Tấm kính phản chiếu đôi mắt đỏ hoe của cô.
"Tiểu Du-"
Cố Cẩn Nhan nắm tay cô, bao bọc bàn tay đang nắm chặt của cô trong lòng bàn tay ấm áp, ôn nhu nói: "Em như thế nào, tôi sẽ dùng hai mắt chính mình nhìn, dùng trái tim chính mình cảm nhận."