"Hà Du!"
Cố Cẩn Nhan ở phía sau hét lên.
Cô tựa hồ không có nghe thấy, bước chân cũng không có dừng lại, trong nháy mắt liền biến mất ở chỗ rẽ.
Cố Cẩn Nhan sững sờ tại chỗ, tầm mắt kéo dài khoảng cách 30 mét, từ đầu này đến đầu kia, một lúc lâu sau mới định thần lại, nhanh chóng cầm điện thoại cố định gọi cho Đào thúc.
"Cho nhân viên gác cổng ngăn người lại!"
"Hà tiểu thư sao ạ? Cô ấy đã chạy ra ngoài rồi." Giọng nói của Đào thúc trở nên căng thẳng.
Trái tim Cố Cẩn Nhan thắt lại, đột nhiên cảm thấy hoàn toàn mất khống chế, luống cuống vài giây, sau đó rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh.
Với tính cách cường ngạnh của Hà Du, lúc này tức giận nên sẽ không quay lại, cô cũng chưa chắc ngăn được, nhưng bây giờ là đêm khuya, xung quanh hẻo lánh, không có giao thông công cộng trong vòng hai cây số, cho dù có cũng đã đóng cửa.
Đi bộ ra đường chính mất khoảng 20 phút, Hà Du chỉ mặc một chiếc váy ngủ rộng thùng thình bắt taxi một mình giữa đêm khuya...
Cố Cẩn Nhan cúp máy, dùng điện thoại gọi cho tài xế, mặc áo khoác vội vã xuống lầu.
Bóng đêm dày đặc, bên ngoài nổi gió lạnh, trang viên to lớn được thắp sáng bằng những chấm đèn, xung quanh yên tĩnh.
Xe chạy chậm ra khỏi cổng, dọc theo đường tìm kiếm.
Còn Hà Du chậm rãi đi trên đường.
Mái tóc ướt xõa tung, váy ngủ màu xám dài đến đầu gối, lộ ra bắp chân thon gầy cân đối, dáng người thon dài dưới ánh đèn đường, nhìn qua có chút chật vật.
Xe dừng lại, Cố Cẩn Nham đi xuống đuổi theo, nắm lấy tay cô, "Tiểu Du..."
Đầu ngón tay chạm vào hơi lạnh.
Hà Du hất tay cô ra.
Cố Cẩn Nhan dùng sức bắt lấy lần nữa.
Hà Du dừng chân, cúi đầu, mái tóc ướt che đi sườn mặt, giống như một con rối gỗ, Cố Cẩn Nhan đi vòng qua cô, chỉ thấy đôi mắt cô đỏ hoe, khóe mắt có nước.
“Trở về.” Cố Cẩn Nhan nhẹ giọng nói.
Nhưng dù vậy, ngữ khí vẫn giống như mệnh lệnh, thậm chí cô không nhận ra.
Hà Du không thèm nhìn cô một cái, chỉ lạnh lùng nói hai chữ: "Tránh ra."
Cố Cẩn Nhan thỏa hiệp nói, "Vậy tôi đưa em."
"Không cần."
"Muộn như vậy, bên ngoài không có xe buýt với tàu điện ngầm, hơn nữa gần đây còn xảy ra mấy vụ giết người trên taxi, bắt taxi tôi không yên tâm, em có thể giận tôi, nhưng đừng lấy mạng mình ra đùa giỡn." Cô nắm chặt tay Hà Du, ngữ khí thỏa hiệp trầm thấp chưa từng có, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Nói xong, cô cởi áo khoác khoác cho Hà Du.
Hà Du ngẩng đầu nhìn cô, không nói lời nào, yên lặng xoay người lên xe.
Ngồi ghế phó lái.
Cố Cẩn Nhan thở phào nhẹ nhõm, ngồi vào hàng sau, bảo tài xế đi đến tiểu khu xx.
Suốt đường đi đều yên lặng, không ai lên tiếng.
Ước chừng nửa giờ sau, tới cổng khu dân cư, Hà Du cảm ơn tài xế, gấp không chờ chờ nổi mà xuống xe, Cố Cẩn Nhan đuổi theo cô, "Tôi đưa em lên lầu."
Hà Du cũng không từ chối, mặt vô biểu tình đi về phía trước, bước vào cửa tòa nhà, đi thang máy lên, Cố Cẩn Nhan nhìn cô mở cửa, còn chưa kịp nói lời nào thì "phanh" một tiếng bị đóng lại.
Hành lang yên tĩnh đến đáng sợ.
Đèn cảm biến tắt.
Đứng trong bóng tối, đầu óc Cố Cẩn Nhan quay cuồng, hình ảnh đôi mắt đỏ hoe của Hà Du liên tục hiện lên...
Cô làm gì sai sao?
Mỗi ngày đều bận rộn như vậy, cố gắng tranh thủ thời gian chỉ để dành nhiều thời gian cho người yêu hơn, nhưng Hà Du giống như không quan tâm, trước nay chưa bao giờ làm nũng, chưa bao giờ dính người, cùng lắm chỉ nói một câu "Em nhớ chị" mà thôi, vẫn ăn nhậu chơi bời như cũ.
Giống như một con diều.
Sợi dây không ở trong tay cô.
Đứng một hồi, cô xoay người bấm thang máy.
Sau trận cãi vã tưởng như chiến tranh lạnh, cả hai đều không chủ động liên lạc với nhau.
Cố Cẩn Nhan bận rộn công việc đến mức không có thời gian để nghĩ về những thứ khác, nhưng khi rảnh rỗi luôn có những khoảng trống, chẳng hạn như ăn cơm, hoặc trên đường đi công tác, liền thường nghĩ đến Hà Du.
Sự tình qua nhiều ngày, cô cũng ẩn ẩn hiểu ra vấn đề ở đâu, chẳng qua ngại tính cách và sĩ diện mà không hạ mặt mũi xuống.
Tại cuộc họp, Cố Cẩn Nhan vừa nghe báo cáo vừa thất thần.
Tính toán thời gian, hẳn là mấy ngày nay Hà Du đi chơi với bạn bè ở Thanh Hải, cô cầm điện thoại bấm vào vòng kết nối bạn bè của Hà Du, tin tức mới nhất vẫn là ảnh nhóm chụp tối hôm đó, một tuần chưa cập nhật.
Cô không muốn nhìn ảnh nhóm, nhưng lại ma xui quỷ khiến bấm vào, càng xem trong lòng càng đổ nát.
Họp xong, Cố Cẩn Nhan trở lại văn phòng, chuyên trợ lý đợi cô bên trong, ôm một túi tài liệu trong suốt, tất cả đều là tư liệu cần đóng dấu.
"Khâu Diệc Thế được Khâu Gia bảo vệ rất kỹ, trước mắt chúng tôi chỉ có thể tra ra lịch sử tình trường của cô ấy phong phú, bạn tình có nam lẫn nữ không đếm được, từ tháng 7 đến tháng 12 năm trước thường xuyên đến quán bar 'Fingertip', có quan hệ tốt với lão bản Hà Du, trong khoảng thời gian từ tháng 11 năm trước đến tháng 1 năm nay, cô ấy cùng Hà Du đi du lịch châu Âu, bởi vì họ đi là máy bay hàng không dân dụng mới có thể tra ra. Kể từ tháng 2 năm ngoái, cô ấy không đến quán bar đó nữa."
"Về Hà Du, tất cả thông tin đều ở đây."
Ngữ khí của Chuyên trợ lý giống như một người máy vô cảm. .
truyện teen hayCố Cẩn Nhan cúi đầu nhìn tư liệu, không biết tại sao trong lòng không thể bình tĩnh lại, giống như đã làm chuyện trái với lương tâm.
Cô không muốn biết mọi thứ về Tiểu Du theo cách này.
Nhưng mà……
Cô rất cần.
Hà Du có lý lịch trong sạch, cha mẹ có thể xếp vào loại "trung lưu", gia đình có khá nhiều tiền, học lực từ nhỏ đã tốt, học trường công lập chuyên ngàn đại học mỹ thuật, sau lại đến trường hàng không học lái máy bay, nhưng không may cuối cùng lại thi trượt, bị loại.
Ngoài quán bar, Hà Du còn điều hành một nhà hàng tên là "Bắc Ngạn", là cửa hàng được nhiều người nổi tiếng ở Lạc Thành check-in.
Cô có hơn 800.000 fans trên một nền tảng nhất định, từng hợp tác với một chủ thương hiệu nào đó, đầu tư vào các dự án du lịch, thương hiệu ẩm thực, miễn là liên quan đến ăn nhậu chơi bời là cô đều nhúng tay vào.
Cố Cẩn Nhan nhớ tới cô đã đến "Bắc Ngạn" ăn cơm.
Đó là nhà hàng duy nhất phá vỡ ấn tượng của cô rằng "Các cửa hàng dành cho người nổi tiếng trên mạng là khó ăn".
...
Sau khi đọc nửa chừng, nhưng chỉ mới hoàn thành sơ yếu lý lịch cá nhân của Hà Du, phần sau là tất cả những người bạn mà cô đã biết từ nhỏ đến lớn.
Cố Cẩn Nhan dừng lại, nhấp một ngụm trà nóng trong ly, không muốn đọc nữa, nhét tài liệu trở lại túi hồ sơ.
Hương trà dần trở nên đắng trên đầu lưỡi.
Có lẽ, ăn nhậu chơi bời chỉ là một phương thức thư giãn của cô, nhưng lại là sở thích của Hà Du, có người mê chơi, có người thích náo nhiệt, trong xương cốt sống trong gió, dù có bắt lấy cũng đều sẽ chạy mất.
“Cố tổng, còn muốn tiếp tục điều tra không?” Chuyên trợ lý hỏi.
Cố Cẩn Nhan xoa xoa thái dương, mệt mỏi lắc đầu: "Không cần, đi đi."
Đột nhiên, cô nghĩ đến điều gì đó, nhấc điện thoại lên, chuyển sang tài khoản WeChat, thêm Hà Du tự xưng là xx media, gửi đi trong vòng hai phút đã thông qua, nhanh đến kinh người.
Hà Du: [?]
Cố Cẩn Nhan phớt lờ, vội vàng nhấp vào Khoảnh khắc.
Năm bài viết được định vị ở Thanh Hải, có ảnh chụp, có video ngắn, ăn uống rất vui vẻ.
Quả nhiên --
Che chắn cô.
Với tính cách của Hà Tiểu Du, không thể ra ngoài chơi mà không đăng tin, mặc dù hôm đó hai người có cãi vã nhưng sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch du lịch của cô, cho nên nguyên nhân không xem được tin tức chỉ có thể là bị che chắn.
Cố Cẩn Nhan nhìn ảnh chụp Hà Du và bạn bè trong tư thế thân mật, trái tim như bị tảng đá đổ xuống, vừa buồn vừa chua, ẩn ẩn có chút tức giận cùng bất đắc dĩ.
Một lát sau, cô lui ra ngoài, xóa kết bạn.
Chớp mắt đã đến cuối tháng tư, sinh nhật Hà Du.
Bạn bè đặt phòng tiệc ngoài trời của khách sạn để tổ chức salon, mời ban nhạc đến biểu diễn, nhóm náo nhiệt sôi nổi, có bạn bè nơi khác kéo đến đây, không đến được thì sớm gửi quà.
Đèn hai bên sông Lạc Giang rực rỡ, Hà Du đứng bên hàng rào ngắm pháo hoa trên bầu trời đêm, đôi mắt đen láy sáng lên.
Kể từ sau cuộc cãi vã, cô ngày càng tinh thần sa sút, trong lòng khó chịu, không thể làm được gì. Vui chơi bên ngoài có thể tạm quên, một khi yên tĩnh, cảm xúc sẽ trào dâng.
Cô nhớ Cố Cẩn Nhan.
Nhớ ánh mắt ôn nhu của A Nhan khi nhìn cô, nhớ giọng nói kiên nhẫn dỗ dành của A Nhan, nhớ nhiệt tình rực lửa của A Nhan trên giường.
Nhưng nghĩ tới khát vọng biến thái kiểm soát kia...
Quả thực là hít thở không thông.
Những ngày này, cô sống trong mâu thuẫn cùng dày vò, Cố Cẩn Nhan càng không để ý tới cô, cô càng cảm thấy mối quan hệ giữa hai người đã kết thúc.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi chín của cô, vốn dĩ cô chỉ muốn hai người ở bên nhau trải qua, nhưng mới hôm kia đã xem tin tức về chuyến công tác của Cố Cẩn Nhan, hiện tại hẳn là đang ở Úc, sao có thể nhớ tới cô.
Sau một đợt pháo hoa kết thúc, Hà Du nhìn bầu trời đen kịt, trong mắt tràn đầy sương mù.
"Tiểu Du!"
Sau lưng có người gọi cô.
Cô ngước cổ lên, chớp chớp mắt, quay người lại thì thấy mọi người đều đang nhìn về phía cửa sảnh tiệc với vẻ mặt kinh ngạc, người bạn vừa gọi cô cũng chỉ vào đó, ra hiệu cho cô nhìn.
Hai nhân viên đi vào đẩy một chiếc xe đẩy lớn, trên đó là một hộp quà hình trụ hai tầng cao bằng đầu người, màu xanh nước biển nhạt, trang trí bằng dải lụa.
Tiếng nhạc át đi tiếng bàn tán sôi nổi của đám đông.
"Cái này là cái gì?"
"Quà thì phải."
"Quà gì mà to thế?"
"Búp bê khổng lồ sao?"
“Ha ha ha……”
Một nhân viên bước lên phía trước, đi tới trước mặt Hà Du đang đội vương miện sinh nhật, cười nói: "Hà tiểu thư, đây là quà của một vị khách thần bí, mời ngài tự mình mở ra."
"Ai?"
"Đối phương nói họ Cố."
"!"
Hô hấp Hà Du dồn dập, vội vàng chạy tới, dùng tay không xé rách giấy gói.
Mọi người ngừng thở.
Dải ruy băng rơi xuống đất, giấy vụn rơi lả tả, lộ ra cánh cửa hình cung, sau đó bị đẩy ra.
Cố Cẩn Nhan đi ra từ bên trong.
Mọi người kinh hô.
Cô mặc một chiếc váy ngắn màu be, tóc dài xõa xuống, trên môi nở nụ cười ôn nhu, theo nhịp đập của trái tim, cô từng bước đến bên Hà Du, ánh mắt sáng quắc mà nhìn cô.
Lông mi Hà Du run rẩy, khóe môi khẽ động: "Chị..."
Cố Cẩn Nhan cúi đầu mở chiếc hộp trong tay ra, cầm lấy một sợi dây chuyền bạc, đeo cho cô, sau đó ôm lấy cô, ghé vào tai cô nhẹ giọng nói: "Sinh nhật vui vẻ."