Editor : BlackObs
------------------
"Cũng có thể chị nói đúng...". Giang Tê Ngô cúi xuống nhìn laptop, ngón tay bắt đầu vẽ vời linh tinh, tâm tư cô đang rất loạn, không biết bản thân muốn làm gì giờ phút này.
Phương Nhan nắm lấy tay Giang Tê Ngô, điều khiển theo ý mình, vẽ ra một vòng tròn ngược chiều kim đồng hồ. Khi vẽ xong, Phương Nhan rút tay về nói: "Đừng làm mọi chuyện phức tạp lên như thế, nghĩ đơn giản thôi, tựa như vòng tròn này".
Giang Tê Ngô mỉm cười, "Viên Viên tỷ, lời khuyên của chị hay thật đó...Dù sao, tâm trạng em cũng tốt hơn nhiều rồi".
Dường như tâm tư cô cũng được gỡ rối theo vòng tròn kia, cô đóng laptop, bỏ tai nghe ra nói: "Chị biết sao không? Thật ra em vẫn chưa có bỏ cuộc...cái chuyện muốn tìm Phương Nhan ấy".
Phương Nhan thoáng run trong lòng, nhưng cũng xác định thân phận của mình tạm thời vẫn an toàn.
"Em tin rằng bạn trai em đang che giấu chuyện gì đó, cho nên em cần phải tìm được Phương Nhan, mấy ngày qua, rõ ràng em có rất nhiều cơ hội gặp được cô ấy, vậy mà lại luôn bỏ lỡ". Giang Tê Ngô tiếc nuối kể.
"Một lần là ở phố thiên sứ, một lần là lúc em đi dạo phố...Còn buổi học hôm nay ở trường nữa, em nằm mơ cũng không nghĩ tới giảng viên lại là Phương Nhan".
"Oh!" Phương Nhan không nhịn được thốt lên.
Hôm nay nàng hoàn toàn không có giới thiệu bản thân, vậy từ đâu mà Giang Tê Ngô biết đó là 'Phương Nhan'?!
"Cô ấy đúng là một người thông minh, bởi vì đang tại chức mà ngay cả tên cũng không nói, nếu trước đó em không nhờ một người bạn ghi âm lại chương trình học thì có lẽ em cũng không nghe được thanh âm của cô ấy". Biểu cảm của Giang Tê Ngô khá lạ lùng, như là đang cảm khái lại có chút bất đắc dĩ.
"Oh!". Phương Nhan phát hiện bây giờ mình chỉ biết thốt lên mỗi từ này, nàng không hiểu nổi, Giang Tê Ngô đi hẹn hò cùng Chung Vĩ Triết thì làm sao biết tên nàng được?! Nhưng Phương Nhan không hỏi ra miệng, nàng không thể tò mò quá mức, bằng không Giang Tê Ngô sẽ phát hiện sự khác thường của nàng.
"Bất quá Phương Nhan thật sự rất ưu tú, em có đọc qua sách của cô ấy, hiện tại lại được nghe ghi âm, em thấy mình chẳng là gì so với cổ...". Khi nói, Giang Tê Ngô có vẻ phiền muộn, như là vẫn chưa tiếp thụ được chuyện kỳ diệu này.
"Cái cô Phương Nhan đó rốt cuộc là ai?". Phương Nhan hỏi.
Nàng cảm thấy Giang Tê Ngô đã vô tình dẫn lối 'Phương Nhan' thành một nhân vật thần kỳ.
"Bạn trai nói với em, Phương Nhan là người từng theo đuổi anh ấy". Nghe câu này, Phương Nhan xém chút phun coca ra ngoài. May là nàng nhịn được, chuyển thành một nụ cười gượng gạo không làm mất đi lịch sự.
"Ra vậy, mà em cũng để ý tình địch quá rồi...Cho dù thế nào thì chuyện cô Phương Nhan đó cũng không phải ở hiện tại, em quan tâm đến làm gì cho mệt". Phương Nhan khuyên bảo, nhưng lòng đang âm thầm nguyền rủa Chung Vĩ Triết không biết xấu hổ.
'Nàng theo đuổi Chung Vĩ Triết?!!'
Nếu Chung Vĩ Triết ở đây, Phương Nhan nhất định sẽ vặn xương sườn hắn, hỏi cho ra lẽ ai mới là người theo đuổi. Nhưng nàng cũng thấy mừng là, nếu 'Phương Nhan' có một thân phận thì chắc Giang Tê Ngô sẽ không tìm hiểu sâu thêm nữa.
Nàng uống một ngụm coca, giấu đi nụ cười trên môi.
Giang Tê Ngô cũng đã ổn định tâm tình, nhìn Phương Nhan ngồi ở đối diện, cô bỗng nhiên thấy loại cảm giác này tốt đẹp đến mức không chân thật.
"Viên Viên tỷ, mỗi lần nhìn thấy chị, em đều rất an tâm".
"Là bởi vì gương mặt của chị sao?". Phương Nhan đáp lại.
Giang Tê Ngô bật cười, "Tự luyến!".
Phương Nhan cũng cười theo, nàng vốn không thích chuyện trò tán gẫu, chỉ là mỗi khi ở cùng Giang Tê Ngô, dù không nói lời nào thì bầu không khí vẫn rất thoải mái dễ chịu.
Hai người tiếp tục ngồi nhâm nhi, bất chợt Giang Tê Ngô 'A' một tiếng làm Phương Nhan giật mình, không rõ Giang Tê Ngô bị làm sao.
"Sao vậy? Em quên chuyện gì à?".
"Không phải...Viên Viên tỷ, không phải chị hẹn em ra ngoài sao? Tự nhiên lại đổi thành chị nghe em tâm sự..." Lúc này Giang Tê Ngô mới nhớ ra bởi vì Phương Nhan nhắn tin mà cô có cớ trốn thoát. Sợ Phương Nhan sốt ruột chờ đợi, cô thậm chí còn gọi xe taxi.
Nghe Giang Tê Ngô hỏi, Phương Nhan lấy hai tay chống cằm, cười nói: "Không có gì, chỉ là nhớ em, nên hẹn em ra ngoài hàn huyên chơi thôi".
Giang Tê Ngô bị ánh mắt của Phương Nhan làm cho ngượng ngùng, cô cúi đầu ăn khoai tây chiên, khoé miệng lại không tự chủ lộ ra ý cười.
Hai người ăn cũng không nhiều, hiện tại mới hơn sáu giờ, Phương Nhan cùng Giang Tê Ngô thong thả tản bộ quanh công viên, trò chuyện đủ thứ đề tài, đi mãi một hồi đã tới trước cổng chung cư.
Phương Nhan lấy điện thoại ra xem, đã là hơn tám giờ, nàng chỉ về phía toà nhà, "Được rồi, chị đã hoàn thành nhiệm vụ sứ giả hộ tống, em lên đi...".
Thấy Phương Nhan xoay người muốn rời khỏi, Giang Tê Ngô vội giữ nàng lại.
"Làm sao? Cần chị đưa em đến tận cửa nhà không?". Tưởng Giang Tê Ngô vẫn còn ám ảnh chuyện sát nhân gái điếm nên e sợ hành lang vắng vẻ, Phương Nhan có ý tốt hỏi.
Giang Tê Ngô khẽ hé môi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng, chỉ gật đầu với Phương Nhan.
Phương Nhan cũng không nói thêm gì, nàng nắm tay Giang Tê Ngô, vừa đi vừa nói một ít chuyện thú vị để dời lực chú ý của cô.
Chung cư nhiều tầng, suốt đoạn đường dài hai người cười nói vui vẻ, thế mà khi lên đến tầng cao nhất, Giang Tê Ngô lại cảm thấy thời gian ở cùng Phương Nhan thật ngắn ngủi.
Trông coi vẻ mặt lưu luyến của Giang Tê Ngô, Phương Nhan bất giác buồn cười. Không biết là do bản thân tràn đầy mẫu tính hay là cô gái Giang Tê Ngô này có ma lực hấp dẫn, rốt cuộc nàng cũng đã hộ tống cô đến tận cửa.
"Rồi nhé, giờ thì chị phải đi thật đây".
Giang Tê Ngô không có buông tay, "Chị lại đi làm việc kia sao?". Cô không thích công việc này của Phương Nhan, nhưng cũng đành chịu.
"Không, không phải chị đã nói rồi sao? Chị vẫn chưa tìm được chỗ ở mới...cho nên hiện giờ phải về nhà...".
"Vậy là phải đụng mặt chồng chị".
"Ừ". Phương Nhan nghĩ nếu Giang Tê Ngô đã thả Chung Vĩ Triết tự do, vậy hắn nhất định sẽ ở nhà làm bộ biểu hiện một phen. Nghĩ đến dáng vẻ giả tạo của Chung Vĩ Triết, Phương Nhan đột nhiên thấy mê man với định nghĩa 'nhà'.
Đó thật sự là nhà của nàng sao? Hay chẳng qua cũng chỉ là một chỗ ngủ mà thôi.
Ngay lúc này Giang Tê Ngô lại lắc lắc tay nàng, đem nàng từ trong suy nghĩ trở về thực tại. Phương Nhan nhìn ra sự xót xa đau lòng trong mắt người đối diện, đại khái đó cũng là hình ảnh phản chiếu chính bản thân nàng.
Nàng cho rằng Giang Tê Ngô sẽ nói lời an ủi gì đó, không ngờ lại nghe được một câu ngoài ý muốn.
"Viên Viên tỷ, đêm nay chị ở lại nha!".
Phương Nhan cảm giác lòng bàn tay Giang Tê Ngô có hơi ẩm ướt, giống như là cô đã rất hồi hộp căng thẳng khi nói lời này ra khỏi miệng.
Ánh mắt ấy chân thành và không hề có bất kỳ tạp niệm gì. Làm sao nàng có thể nhẫn tâm dối gạt một cô gái thiện lương như vậy, lẽ ra nàng nên nói ra sự thật.
"Hôm nay mẹ em về thăm nhà ngoại, nên chỉ có một mình em ở nhà thôi". Thấy Phương Nhan trầm mặc, Giang Tê Ngô nói thêm một câu, nói xong liền tự cảm thấy kỳ cục.
Đây không phải là lời thoại thường hay xuất hiện trong tiểu thuyết khi nữ chính nói với nam chính hay sao? Chưa hết, tiếp sau đó cả hai nhân vật còn xảy ra sự cố (giường chiếu) ngoài ý muốn...Nghĩ vậy, mặt mày Giang Tê Ngô lập tức nóng lên, cô thấy may mắn đối tượng nói chuyện của cô là một phụ nữ, hơn nữa hình như Viên Viên tỷ cũng không hiểu mấy kiểu tình tiết như trong phim truyện.
"Thì ra là sợ à...Thật tình, ở trước mặt chị, em cũng không cần tỏ ra mạnh mẽ đâu". Phương Nhan không cách nào từ chối. Có lẽ từ lúc vừa bước chân theo lên lầu, nàng liền biết mình sẽ bị dụ dỗ bởi kịch bản của Giang Tê Ngô. Nhưng mà nàng, kỳ thực cũng là cam tâm tình nguyện.
Lời Phương Nhan nói làm cho trong lòng Giang Tê Ngô ấm áp, cô quen Chung Vĩ Triết đã lâu chứ cũng chưa hề nói cười nhiều như hôm nay ở cùng Phương Nhan mấy tiếng. Nhất là, đêm nay 'Viên Viên tỷ' sẽ ở lại. Cô không cần lo 'Viên Viên tỷ' sẽ làm chuyện mà cô không thích, cũng không lo lắng hai người sẽ trải qua buổi tối lúng túng khó xử như mấy lần trước.
Phương Nhan gửi một tin ngắn gọn cho Chung Vĩ Triết, nói đêm nay phải làm thêm giờ. Tiếp theo nàng nói với Giang Tê Ngô, "Vậy chị phải xuống lầu mua ít đồ dùng cá nhân".
"Nhà em đúng là cũng không có đồ dự phòng, vậy mình đi xuống thôi!".
Trong căn hộ vắng vẻ của Giang Tê Ngô đích thực không có dư đồ dùng cho khách, thế là hai người lội ngược xuống siêu thị nhỏ bên cạnh chung cư, mua bàn chải đánh răng các thứ ...Lúc sắp tới quầy tính tiền, Giang Tê Ngô nhìn thấy một loại rượu trái cây mới ra, cô hỏi ý kiến Phương Nhan, "Chị, muốn mua rượu không?". Dường như cô rất vui vẻ chờ mong tận hưởng buổi tối nay.
"Không, chị không thể uống rượu". Phương Nhan thẳng thừng đáp, ngày mai nàng còn phải tiếp tục đi làm, say rượu đối với cảnh sát là chuyện tuyệt đối không nên xảy ra.
Giang Tê Ngô rất là thắc mắc trước sự kháng cự rượu của Phương Nhan, "Chị bị dị ứng hay sao?".
Phương Nhan uyển chuyển trả lời, "Không phải, bởi vì đã từng phát sinh chuyện không tốt".
Nàng nhớ rõ lúc ở nước ngoài, có một lần dự tiệc mừng phá án thành công, nàng đã vui chơi hết mình, lúc tỉnh dậy phát hiện có một người đẹp tóc vàng trần trụi nằm bên cạnh. Tuy là chẳng có xảy ra cái gì, nhưng loại cảm giác vừa thức giấc lại gặp ác mộng này...Phương Nhan không muốn trải nghiệm lần thứ hai.
Giang Tê Ngô suy nghĩ phức tạp hơn, kết hợp hoàn cảnh hiện tại của 'Viên Viên tỷ', càng nghĩ cô càng nắm chặt tay người bên cạnh.
Phương Nhan chỉ cười trừ, nàng biết Giang Tê Ngô đang suy diễn cái gì trong đầu, nhưng nàng cũng không biết làm sao giải thích chuyện đã xảy ra kia.
Trông Giang Tê Ngô rất hứng thú với rượu trái cây, Phương Nhan không nhịn được bổ sung, "Em muốn uống thử thì cứ mua thôi".