Cánh cửa thế giới mới vừa mở ra, Phương Nhan liền bị âm thanh này gọi linh hồn tội ác trở về, nhìn ngây người nhìn Giang Tê Ngô, đình chỉ mọi động tác.
Nàng hiện tại là một người có chồng, mà Giang Tê Ngô là một cô gái còn trong trắng. Nếu làm như vậy, tương lai Giang Tê Ngô nhất định sẽ hận chết nàng.
"Thật xin lỗi em, Tê Ngô." Nàng liều mạng xin lỗi, nàng biết nếu tiếp tục tình hình sẽ càng phức tạp hơn.
Nhưng trái lại, đối với việc Phương Nhan phản ứng như vậy, Tê Ngô lại mỉm cười, cúi đầu cài lại nút áo, còn rất tự nhiên nói: "Không có gì, em tha thứ cho chị."
Dù hiện tại đã cài nút áo, nhưng dấu hôn mà Phương Nhan để lại vẫn đặc biệt chói mắt như vậy. Giang Tê Ngô hơi thất vọng, nhưng cũng cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, cô hơi đứng dậy, chỉ vào quần áo của mình: "Vậy e đi tắm."
Phương Nhan liền gật đầu đồng ý, nàng hiện tại lúng túng vô cùng, không biết nên nói cái gì. Coi như nàng đói, đừng nói là nữ nhân, kể cả là nam nhân mấy năm nay nàng không có đụng tới, nhưng nàng tuyệt đối không nên đối với Giang Tê Ngô mà ra tay.
Nhưng...
Phương Nhan lại nhớ tới, lúc nãy Giang Tê Ngô cũng thuận theo mình, thì cơn nóng lại bắt đầu muốn bốc lên. Phản ứng như vậy, làm cho Phương Nhan cười khổ, tự nói với mình: "Thật là, mình hẳn cũng nên đi tắm."
Lúc này, lại nghe được tiếng nước truyền đến, không khỏi liên tưởng đến phong cảnh sau lớp cửa kính. Vừa rồi từ chối, nàng có thể đã làm Giang Tê Ngô bị tổn thương, rõ ràng chính mình chủ động, chính mình hôn cô, và cũng chính mình dừng lại...
Cho nên, Phương Nhan quyết định đứng dậy, đi tới trước cửa nhà vệ sinh, cẩn thận dò hỏi: "Tê Ngô, em có thể nghe chị nói không?"
Nàng nói một câu như vậy, nhưng chỉ có tiếng nước truyền đến, không có nghe Giang Tê Ngô nói cái gì.
Phương Nhan biết, Giang Tê Ngô tức giận, cô có dũng khí tiếp nhận nàng, nhưng Phương Nhan lại hủy bỏ bầu không khí. Nếu thời gian có quay lại thì Phương Nhan vẫn sẽ làm như vậy.
Nàng không phải Chung Vĩ Triết, muốn có một người dung mạo xinh đẹp để có thể khoe khoang. Nàng tuổi cũng lớn, nếu cần tình cảm, thì tuyệt đối cũng không phải chơi đùa. Giang Tê Ngô để lại cho nàng ấn tượng vô cùng tốt, nhưng nếu nữ nhân ở cùng nhau thì tiểu cô nương này không thể trải qua gian nan.
Kể cả như vậy, nhưng chỉ cần nghĩ Giang Tê Ngô ở trong phòng tắm vì hành động của mình mà thương tâm, khổ sở, nàng thấy lòng đau như cắt.
Mấy phút trôi qua, tiếng nước vẫn tiếp tục, nhưng Giang Tê Ngô vẫn không nói gì, Phương Nhan không thể không nói tiếp: "Tê Ngô, e nói gì đi, một câu thôi, em không nói gì, chị tưởng em té xỉu mà xông vào."
Nghe vậy, Giang Tê Ngô ở trong cũng ừ một tiếng. Phương Nhan thở dài, nàng dựa vào tường trượt xuống, ngồi trên mặt đất: "Em là cô gái tốt, cho chị cảm giác rất tốt." Nàng suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến khoảng thời gian ở chung với Giang Tê Ngô, có lẽ vô tri vô giác, nàng đã thích cô gái này.
Phương Nhan tưởng tượng một chút, nếu nàng với Giang Tê Ngô ở cùng một chỗ, sẽ rất hạnh phúc, nhưng theo đó cũng sẽ có rất nhiều vấn đề. Ở Thiên Đường thị này, các nàng sẽ không được kết hôn, cũng sẽ không có sự ủng hộ của ai.
Giang Tê Ngô đã bị quá nhiều tổn thương, mà có lẽ sau này chính mình cũng sẽ làm tổn thương cô, Phương Nhan nhẫn tâm nói ra câu tàn nhẫn nhất kể từ khi hai người biết nhau đến nay: "Chị không xứng với em, chị cũng không có cách nào có thể cho em được sự hứa hẹn trong tương lai." Câu nói này đối với nàng là vô cùng gian nan, giờ mới nhận thức được, thì ra nàng rất thích Giang Tê Ngô.
Mặc dù chưa tới cái gọi là yêu, nhưng vượt qua cái gọi là tình bạn từ lâu, nàng thở dài một hơi, cố đem nước mắt sắp chảy ra nén vào trong. Nàng muốn làm ra vẻ thật nhẹ nhàng, đem mối quan hệ thành biến thành hư không, nhưng nàng căn bản không làm được.
Phương Nhan thấy tiếng nước không có ngừng lại, nắm chặt tay, nói ra một câu sau cùng: "Chúng ta tiếp tục làm bạn đi, chị vẫn sẽ là Viên Viên tỷ của em..."
Tiếng nước không còn, cánh cửa đang đóng kín mở ra một đường nhỏ.
Giang Tê Ngô ánh mắt lạnh lẽo, không quan tâm là mình không có mặc cái gì, cô lành lùng nhìn chằm chằm Phương Nhan giống như đang nhìn một người xa lạ.
"Cho nên, chị muốn chạy trốn!"
"Chị không chạy trốn, chị không muốn hủy đi hạnh phúc tương lai của em..."
"Chị sao có thể xác định, em cùng nam nhân một chỗ sẽ có hạnh phúc?" Giang Tê Ngô rất khó chịu, vừa rồi cô đứng dưới nước lạnh, tự nói với bản thân, cho dù Phương Nhan có nói cái gì, thì cũng phải bình tĩnh. Nhưng cô làm không được.
Thấy Phương Nhan á khẩu, cô tiếp tục nói: "Viên Viên tỷ, em rất thích chị là một người tỉnh táo, cũng hy vọng mình có thể giống như chị tỉnh táo như vậy...Em cảm thấy bên cạnh chị, rất có cảm giác an toàn...Nhưng giờ thì em phát hiện, chị không phải là người tỉnh táo mà là người Lãnh Mạc..."
Giang Tê Ngô bắt đầu nói ra tình cảm giấu kín trong lòng: "Chị là người hôn tay em trước, là người cưỡng hôn em trước, làm cho em động tâm, nhưng giờ lại muốn chạy...Chị không thấy làm như vậy rất nhẫn tâm hay sao?"
Phương Nhan vẫn im lặng, ngay cả nàng cũng không biết tại sao lúc đó lại làm vậy, nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ nàng thích so với suy nghĩ còn sớm hơn. Thấy Phương Nhan muốn giải thích, Giang Tê Ngô tiếp tục cường thế nói: "Đứng nói với em cái gì chị là gái điếm hay là người đã có chồng, em đều không có để ý." Giang Tê Ngô thực sự nhịn không được, Phương Nhan lùi bước, thì cô biết phải nói ra bí mật này.
"Được rồi, bây giờ chị có thể nói."
Giang Tê Ngô đứng qua một bên, nghiêm túc, chờ đời kết quả thẩm phán, nhưng thân thể cứng ngắt chứng tỏ cô đối với kết quả rất sợ hãi.
Phương Nhan biết, chỉ cần nàng nói ra lời tuyệt tình, sẽ làm cho Giang Tê Ngô hoàn toàn tan rã, nhưng nàng lại luyến tiếc.
"Em thật thích chị?"
"Đến bây giờ chị còn hỏi em như vậy? Nếu không thích chị, tại sao lại cùng chị..." Giang Tê Ngô nhìn Phương Nhan phản ứng trì độn, lại nhớ tới chuyện khi nãy cùng Phương Nhan làm, mắt lại nóng lên.
Phương Nhan ngẩng đầu lên nhìn Giang Tê Ngô, nhìn một lúc lâu, khoé miệng lộ ra nụ cười thản nhiên: "Tê Ngô, thân hình em rất tốt!"
Giang Tê Ngô sửng sờ, đột nhiên nhớ tới tình trạng của mình, cô hét lên một tiếng, lập tức đóng cửa nhà vệ sinh lại.
Dù cho vừa rồi chính nghĩa chỉ trích Phương Nhan, nhưng thật chất bên trong, nàng vẫn thích tính cách bảo thủ của Giang Tê Ngô.
Ngay sau khi, cô đã vượt qua được sự thẹn thùng, lại thò đầu ra nhìn Phương Nhan: "Em sẽ không bỏ qua!" Ánh mắt rất kiên định, thái độ cường thế, sau khi nói xong, liền đóng cửa.
Phương Nhan vẫn duy trì tư thế nhìn, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nhịn được mà cười lớn.
Nói thật, quan hệ của nàng và Giang Tê Ngô trong khoảnh khắc đó đã xác định, thật không ngờ mình lại bị một tiểu cô nương giáo huấn, nhưng cũng chính tiểu cô nương làm cho tỉnh lại.
Phương Nhan cảm thấy cái cổ bắt đầu mỏi, nàng dựa vào tường, tự nhủ: "Vậy chúng ta thử một chút đi..."
Nàng nói xong một lúc sau, bên trong truyền ra: "Viên Viên tỷ, ở bên ngoài chị nói cái gì?"
Phương Nhan mỉm cười, nói lại: "Không có gì."
Câu nói này làm cho Giang Tê Ngô không tin, nàng cao giọng nói lại: "Nhưng em nhìn như nghe được chị nói muốn cùng em thử kết giao?"
Phương Nhan chỉ cười, không khẳng định cũng không phủ định, nàng nhìn tuyết tung bay bên ngoài cửa sổ, nói: "Cho chị một chút thời gian, để chị xử lý chuyện với chồng chị thật tốt."
"Vậy chị đồng ý với em sao?"
"Chị không có nói như vậy."
"Chị nhất định sẽ đồng ý!"
"Có lòng tin như vậy?"
"Bởi vì chị cũng thích em!!!"
Âm thanh của Giang Tê Ngô quanh quẩn trong nhà vệ sinh, như là sợ quá yên tĩnh, cô tiếp tục nói: "Viên Viên tỷ, bốn năm học tâm lý học, hiện tại theo em phán đoán, chị nhất định đang cười."
Phương Nhan lắc đầu phủ nhận nhưng nhớ lại Giang Tê Ngô không thấy, nàng ngồi thẳng dậy, nói: "Không, chị cảm thấy thật buồn cho thầy của em, dạy em bốn năm, nhưng em lại dùng kiến thức đi tỏ tình." Nhưng nàng thừa nhận, Giang Tê Ngô nói đúng, hiện tại nàng không thể ngăn được khoé miệng mỉm cười. Nàng đã làm được chuyện gì tốt, mới được nữ nhân tốt đẹp thích như vậy.
Tắm rửa thời gian lâu như vậy, nhưng Phương Nhan chờ đợi không có gian nan, nàng có thể nghe được Giang Tê Ngô đang ở bên trong nói chuyện, thẳng thắng nói với nàng nguyên nhân tại sao tối nay lại uống rượu.
"Em muốn có được số điện thoại của vị luật sự đó, nghe nói người đó rất giỏi...Em rất sợ chị không ly hôn được."
"Nếu chị không có cách nào ly hôn được, em còn nguyện ý cùng chị kết giao không?" Phươn Nhan cười hỏi, lại không nghe được Giang Tê Ngô trả lời.
Nàng vốn nghĩ vấn đề mẫm cảm này sẽ làm Giang Tê Ngô bị tổn thương, lại nghe được âm thanh của cô truyền tới: "Em rất chán ghét loại tiểu tam này, nhưng nếu là Viên Viên tỷ, cho dù em chịu đựng ủy khuất này, em cũng bằng lòng."
Phương Nhan mỉm cười, đối với nàng thì nghe được đáp án này đã quá đủ, nàng tiếp tục nhìn tuyết ngoài cửa sổ, nghĩ đến ngụ ý của ác mộng vừa rồi.
Thấy Phương Nhan im lặng quá lâu, Giang Tê Ngô lại hỏi: "Viên Viên tỷ, chị ngủ rồi sao? Tại sao không nói chuyện?"
Phương Nhan giật giật cái cổ: "Không có, chị đang nhìn tuyết ở bên ngoài."
Giang Tê Ngô thở dài, giọng nhỏ một chút nói: "Không có ngủ thì tốt, nói cho chị cái này..."
"Cái gì?"
"Em không có đem theo quần áo, hiện tại chỉ còn bộ đồng phục."
Phương Nhan nhịn không được cười lên, đem quần áo bên trong túi đưa cho cô: "Ban đêm mặc của chị đi." Phương Nhan nghĩ Giang Tê Ngô mặc đồ của nàng cũng thích hợp. Thực tế, Giang Tê Ngô rất thích hợp với quần áo của Phương Nhan. Rõ ràng quần áo rất là nghiêm chỉnh nhưng lại làm người ta cảm thấy kinh diễm.
"Cảm giác bộ đồ này làm cho em trở nên chính chắn hơn, Viên Viên tỷ, ngày mai em cũng mặc bộ này..."
"Được, nhưng chị lại không cảm thấy có chỗ nào chính chắn...haha..."
"Viên Viên tỷ." Giang Tê Ngô làm bộ tức giận, đuổi theo muốn đánh Phương Nhan.
Phương Nhan dễ dàng nắm lấy tay cô, ở bên tai nhỏ giọng nói: "Là em không chịu đi ngủ, hay là chúng ta..." Giang Tê Ngô đỏ mặt, thành thật leo lên giường, không dám nói thêm câu nào.
Phương Nhan biết, cả hai đều mong đợi, nhưng hiện giờ nàng không thể làm như vậy vì chưa cùng Chung Vĩ Triết ly hôn.
"Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Sáng hôm sau, Phương Nhan vẫn là đi làm trễ. Khoa pháp chứng với pháp y đã xem xét xong hiện trường, công việc còn lại hiện tại giao cho cảnh sát hình sự. Phương Nhan đến trễ nhất, Tam đội trưởng trong lòng tức giận, nhưng không tiện phát tác, đơn giản nói lại tình hình.
Phưong Nhan có chút không yên lòng, bối rối che lấp mọi suy nghĩ, cả người tinh thần đều là hỏng bét, cả buổi sáng, nàng là ngơ ngơ ngác ngác trải qua.
Buổi trưa, nàng cùng mọi người ăn cơm trưa, thì nhận được điện thoại của Chung Vĩ Triết.
"Phương Nhan, cô có biết học sinh của tôi không?" Vợ yêu, mấy chữ này đều biến mất, âm thanh lạnh lùng của Chung Vĩ Triết nói cho Phương Nhan biết đoạn tình yêu này đã chấm dứt.
Phương Nhan không để ý, nàng biết cuộc hôn nhân này đã đi đến đoạn cuối, nhưng nàng không hiểu rõ, tại sao hiện giờ hắn lại không đầu không đuôi hỏi nàng như vậy.
"Không biết, làm sao?"
"Không có gì." Chung Vĩ Triết trả lời, nàng có chút không hiểu. Nhưng nhớ lại bộ đồ hôm nay Giang Tê Ngô mặc.
Nàng nhớ rõ Giang Tê Ngô nói hôm nay sẽ gặp mặt Chung Vĩ Triết, nếu như không có chuyện gì bất ngờ, thì hôm nay người chồng thân yêu của nàng sẽ nhìn thấy dấu hôn trên cổ của bạn gái mình.
Tinh thần của Phương Nhan căng thẳng, liền gọi điện cho Giang Tê Ngô, muốn biết tình trạng của cô.
"Em vừa rồi mới gặp mặt bạn trai, em nói với hắn chia tay."
"Hắn có làm cái gì với em không?"
"Không có, nhưng khi hắn thấy bộ quần áo em đang mặc, sắc mặt rất khó coi...Viên Viên tỷ, chị có phải đã từng gặp bạn trai em?" Giang Tê Ngô nghi ngờ hỏi.
Nghe hỏi như vậy, mặt Phương Nhan lập tức lạnh xuống. Nàng biết, không bao lâu nữa, sự thật sẽ sáng tỏ, giấy không gói được lửa.
"Nói không chừng hắn trước kia là khách của chị, thấy quần áo quen mắt, có tật giật mình." Cho dù nàng khẩn trương đến nỗi tay đổ đầy mồ hôi, nhưng nàng vẫn nói như vậy. Chỉ cần lời nói dối chưa bị đâm thủng, thì nàng vẫn phải tiếp tục, cho đến khi nàng cùng Chung Vĩ Triết chính thức ly hôn.