Lão Bà Ngươi Thật Bổng

Chương 57



Nhưng nỗi nhớ thương này nhanh chóng bị Giang Tê Ngô gạt ra khỏi đầu, cô nắm chặt quả đấm, bước ra khỏi nhà về sinh công cộng.


Chỉ là, khi Giang Tê Ngô vừa ra khỏi cửa, thì thấy một dáng người quen thuộc.


Có lẽ, hắn đã đứng ở đó một lúc rồi, gương mặt anh tuấn sạch sẽ bị lạnh đến đỏ bừng. Hắn nhìn thấy Giang Tê Ngô đi ra, thì muốn tiến lên ngăn cô lại. Nhưng Giang Tê Ngô đã trực tiếp lướt qua hắn, đi về phía trước.


Nam nhân nhanh bước tới ngăn ở trước mặt Giang Tê Ngô, lên tiếng: "Tê Ngô, cậu đợi một chút, mình có chuyện muốn nói với cậu."


Giang Tê Ngô cũng dừng lại, nhìn nam nhân tuấn tú trước mặt, đánh giá hắn từ trên xuống dưới: "Tạ Tử Kỳ, ai kêu cậu tới?"


Tạ Tử Kỳ né tránh ánh mặt của Giang Tê Ngô, rồi nói: "Không có ai kêu mình tới, là mình theo dõi cậu, nên mới có mặt ở đây."


Như sợ Giang Tê Ngô tiếp tục truy hỏi vấn đề này, nên tiếp tục nói, giọng điều mang theo vẻ cầu khẩn: "Tê Ngô, cậu chọn mình không phải tốt hơn sao?"


Giang Tê Ngô lùi lại một chút, tạo ra khoảng cách an toàn với Tạ Tử Kỳ. Giang Tê Ngô luôn biết tâm ý của người trước mặt này, nhưng mặc kệ là trước kia, bây giờ hay là tương lai thì cô cũng không thích hắn.


Huống chi...


"Lựa chọn cậu? Các người đều lừa gạt tôi... Vì sao cậu biết Viên Viên tỷ là Phương Nhan, nhưng tại sao cậu lại không nói cho tôi biết?"


Giang Tê Ngô liền tức giận lên, thật châm chọc, như là toàn bộ thế giới đều biết nàng là Phương Nhan, thì chỉ có một mình cô là không biết.


Tạ Tử Kỳ im lặng, hắn cũng không vì lời nói dối của mình mà giải thích. Ánh mắt hắn nhìn Giang Tê Ngô thật sâu, hít một hơi, nghiêm túc nói: "Mình trẻ hơn Chung Vĩ Triết, có tiền hơn Chung Vĩ Triết, mình có thể lo lắng cho cậu, Tê Ngô, cậu đã sai một lần rồi, mình hy vọng cậu đừng chọn sai một lần nữa!”


Tạ Tử Kỳ nói một cách thăm tình như vậy, nhưng Giang Tê Ngô đã bị tức giận làm mờ đôi mắt, cô hung hăng đẩy ra người đang ngăn trước mặt mình ra: “Mặc kệ tôi lựa chọn cái gì, đều không có liên quan tới cậu!”


Tạ Tử Kỳ vẫn không chịu bỏ qua, hắn chỉ vào điện thoại của mình nói: “Lão sư cũng không muốn cậu như vậy đâu!”


“Lão sư?”


“Thì là Phương Nhan lão sư.” Tạ Tử Kỳ giải thích, hắn mở điện thoại lên, mở một đoạn tin nhắn thoại ở Wechat lên.


[ Tạ Tử Kỳ, lần đầu tiên tôi gọi thẳng tên của em. Khi em nhận được đoạn tin nhắn này của tôi, thì cũng đồng nghĩa là tôi đã xảy ra chuyện không may. Cuộc sống của tôi lúc nào cũng ở trong tình trạng không ổn định, nói thật, tôi không biết lúc nào sẽ bị giết chết, như là ngay bây giờ đây. Nếu như... Tôi nói là nếu như, nếu như tôi không có cách nào giúp em hoàn thành được mơ ước của mình, nhưng tôi cũng mong em giúp tôi làm vài chuyện ].


Giang Tê Ngô nghe được giọng nói mà đã lâu cô không được nghe, cô nằm mơ cũng không ngờ giờ phút này có thể nghe được giọng nói của Phương Nhan từ điện thoại của Tạ Tử Kỳ.


Phương Nhan nói một cách bình tĩnh, giống như những nguy hiểm mình đang đối mặt không hề quan trọng. Nhưng với Giang Tê Ngô mà nói, khi nghe được lại làm cho cô rất muốn khóc.


[ Thứ nhất, hãy làm cho bản thân em trở nên trưởng thành hơn, làm một nam nhân có trách nhiệm. Thứ hai, một khi làm bất cứ chuyện gì thì cũng nên suy nghĩ kỹ trước khi làm, EQ thấp không sao, hãy dùng sự thông minh bù đắp lại. Thứ ba, nếu như em thật lòng yêu thương Tê Ngô, tôi hy vọng dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, em cũng đừng từ bỏ em ấy, em ấy là một cô gái tốt ]


Phương Nhan sau khi nói đến đây, có thể nghe rõ được tiếng thở dài của nàng, giống như những gì nàng vừa nói, phải rất gian nan. Giang Tê Ngô cảm thấy không thể tin được, Phương Nhan, cái tên đáng chết này, có thể dễ dàng đem mình cho người khác như vậy.


“Không, không! Đây không phải là sự thật.” Giang Tê Ngô không ngừng tiếp lui ra sau, cô không tin vào những gì cô đang nghe.


Tạ Tử Kỳ có chút không đành lòng, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Còn có mấy đoạn cuối nữa, mình biết mặc dù cậu rất đau khổ khi nghe, nhưng mình hy vọng cậu hãy nghe hết những lời của lão sư!”


Giang Tê Ngô bịch kín lỗ tai, cô sợ sẽ nghe được những lời tuyệt tình của Phương Nhan.


[ Một chuyện cuối cùng, tôi hy vọng em có thể nhớ kỹ. Tê Ngô là người trong nóng ngoài lạnh, em ấy là một người đối với tình cảm rất cố chấp, lúc em ấy phát hiện tôi chính là Phương Nhan, vợ của bạn trai em ấy. Em ấy nhất định sẽ sinh ra những ý nghĩ tiêu cực. Có thể em ấy sẽ đi chặt thi thể của tôi, phát tiết những tức giận của em ấy, nếu như có thể tôi hy vọng em hãy ngăn cản em ấy không nên làm như vậy. Cố ý phá hoại hay là làm bẩn phầm mộ của người khác, vứt bỏ thi thể của người khác, hay tro cốt thì đó chính là phạm tội, tôi không hy vọng trong hồ sơ của Tê Ngô sẽ bị lưu những điều không tốt ]


[ Đương nhiên, đây chỉ là chuyện mà tôi nghĩ là nhẹ nhàng nhất mà em ấy sẽ làm, còn có một khả năng mà tôi không muốn nhìn thấy nhất. Một khi phát hiện sự thật, tính cách của em ấy sẽ thay đổi, làm ra chuyện mà trước kia em ấy tuyệt không bao giờ làm, rất rõ ràng, khi em cảm thấy được như vậy, thì nhất định phải toàn lực ngăn cản, nếu lúc cần thiết thì em hãy cho em ấy nghe đoạn tin nhắn này ]


Lại tiếp tục nghe được Phương Nhan hít thật sâu.


[ Căn cứ chân dung tâm lý mà tôi đã phân tích, Chung Vĩ Triết là một người có lòng tự trong rất mạnh đồng thời cũng là người không bao giờ hài lòng với tình trạng hiện tại của bản thân, trước đây không lâu, tôi có mua bảo hiểm sinh mạng, tôi nghĩ, hắn sẽ không nhịn được mà giết tôi để được thừa hưởng bảo hiểm của tôi , cho nên từ ngày đó trở đi, tôi đã lấp đặt trong nhà rất nhiều camera, cũng đã tiến hành giám sát trong điện thoại của hắn. Tôi tin tưởng, với tất cả các chứng cứ này có thể khởi tố Chung Vĩ Triết mưu sát tôi. Cho nên, Tê Ngô, không cho phép em làm bất cứ chuyện ngu ngốc gì, không đáng đâu! Về phần chứng cứ, thì ở trong tay của luật sư Trang Nhất Sinh, nếu đã đi bước đây này, chị hy vọng em có thể chọn con đường có được tự do một cách bình thường nhất, giết người không thể giải quyết được chuyện gì!”


Giang Tê Ngô ngồi xổm trên mặt đất, nhưng khéo miệng không thể không giơ lên một chút. Nước mắt như muốn trào ra, không khỏi tự lẩm bẩm: “Quả nhiên là Viên Viên tỷ, ngay cả chuyện em chuẩn bị làm thì chị cũng biết trước.”


Cô ngồi trên đất một hồi lâu, ánh mắt lại nhìn trừng trừng Tạ Tử Kỳ, thở dài nói: “Tạ Tử Kỳ, cho dù là như vậy, tôi vẫn sẽ không thích cậu!”


Tạ Tử Kỳ sững sờ, hắn cũng ngồi xổm trước mặt Giang Tê Ngô, giọng nói trầm xuống: “Mình biết, nhưng mình không thể nào chịu được khi nhìn cậu như bây giờ, Tê Ngô, hãy dừng lại đi, Chung Vĩ Triết không đáng để cậu trở thành tội phạm giết người!”


Giang Tê Ngô nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Các người đã quá xem thường tôi rồi, mặc dù tôi đã từng có ý nghĩ muốn chính tay mình giết Chung Vĩ Triết, nhưng hiện giờ tôi đã thay đổi chủ ý... Mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng Tạ Tử Kỳ cậu có thể giúp tôi một việc không?”


Tạ Tử Kỳ ngẩng đầu: “Mình có thể giúp cậu chuyện gì?”


Giang Tê Ngô nở một nụ cười tà mị, cô vươn tay muốn chạm vào ánh trăng, sau đó đem ánh sáng chiếu rọi những tia sáng trong tay nhẹ nhàng nắm chặt, lạnh lùng nói: “Giúp tôi làm cho Chung Vĩ Triết vĩnh viễn không thoát thân được.”


“Sao?”


“Hắn không xứng có được tự do, chết cũng đối với hắn quá nhẹ nhàng.” Giang Tê Ngô nói một cách lạnh lùng.


Trước kia để Chung Vĩ Triết đi giết người thì Giang Tê Ngô vẫn còn một chút do dự, nhưng hiện giờ nghe được những lời này của Phương Nhan, thì Giang Tê Ngô không còn một chút do dự nào nữa.


Tạ tử kỳ nhìn Giang Tê Ngô, như là muốn biết cô dùng tâm tình gì khi nói với hắn như vậy. Suy nghĩ một lúc, hắn hỏi Giang Tê Ngô: “Mình nên làm như thế nào đây?”


Giang Tê Ngô khóe miệng lập tức câu lên, chỉ về phía tòa nhà ở phía xa kia: “Cậu là đang giúp tôi rồi, tôi nghĩ, là Chung Vĩ Triết kêu cậu tới...Hắn không tin tôi sẽ chung thủy với hắn, cho nên đã lừa gạt để cậu đi theo tôi, để thử thách tôi.”


Tạ Tử Kỳ sững sờ, lập tức cảm thấy bội phục Giang Tê Ngô, nói: “Tê Ngô, cậu càng lúc càng giống lão sư!”


Giang Tê Ngô cười lắc đầu, cô không muốn giống Phương Nhan, cô chỉ muốn Phương Nhan hãy mau tỉnh lại mà thôi...


Thời gian cứ từng ngày từng ngày trôi qua, tính cách của Chung Vĩ Triết càng trở nên điên cuồng hơn. Hắn thật đúng là đã cố ý làm cho Tạ Tử Kỳ đi theo Giang Tê Ngô để thăm dò, lại không nghĩ rằng lại làm cho Giang Tê Ngô thường xuyên đi gặp gỡ Tạ Tử Kỳ, hắn ở trên lớp không còn là một lão sư nho nhã lịch sự, hắn thường xuyên phát cáu với các sinh viên.


Khi tiết học kết thúc, Chung Vi Triết lập tức muốn đi tìm Giang Tê Ngô, không ngoài suy đoán, lại thấy Giang Tê Ngô lại đang đi cùng với Tạ Tử Kỳ.


Tạ Tử Kỳ lái một chiếc xe sang trọng trị giá mấy triệu, luôn luôn sẵn sàng chở Giang Tê Ngô đi đến nhiều nơi xa hoa khác nhau. Chung Vĩ Triết cảm thấy mình đang bị đội nón xanh, nhưng hắn lại không muốn từ bỏ Giang Tê Ngô. Hắn bắt đầu khát vọng muốn có tiền, liền nghĩ tới kế hoạch của Giang Tê Ngô đã nói với hắn, giết mẫu thân hắn.


Tháng sáu, tháng bảy, tháng tám ngày mưa dông, Chung Vĩ Triết đã lừa gạt chính mẫu thân hắn đến trong nhà, hắn không nhịn được đã giết chết chính người đã sinh ra hắn.


“Chung Vĩ Triết thật ngây thơ, cho là giết mẫu thân hắn trong nhà sẽ không làm cho cảnh sát nghi ngờ hắn mà nghĩ là sát thủ Bạch vì trả thủ Phương Nhan mà giết người thân của nàng. Nhưng hắn vạn vạn không nghĩ, khi hắn đang hào hứng chờ đợi tiền tới tay, thì chúng ta xuất hiện.” Tam đội trưởng từ từ nói lại những chuyện xảy ra mấy tháng nay.


Người nằm trên giường không nhúc nhích, nhịp tim bình thường không có bất kì gợn sóng gì.


Nhưng cũng chính lúc này, người trên giường bệnh lên tiếng nói chuyện: “Vậy quá trình thẩm tra có thuận lợi không?” Dù cho nàng đang nói chuyện, nhưng nhịp tim thể hiện trên màn hình vẫn như y vậy, giống như các trị số đều là giả.


Tam đội trưởng đối với việc người trên giường bệnh nói chuyện không hề cảm thấy ngạc nhiên gì, trả lời: “Rất thuận lợi, nhân chứng vật chứng đều có đủ, Chung Vĩ Triết muốn giảo biện, nhưng chứng cứ chúng ta đưa ra rất có hiệu lực. Giờ chỉ còn đợi phán quyết cuối cùng của tòa án thôi.”


Nghe đến đó, nữ nhân trên giường lại càng thêm gất rút, nhanh chóng hỏi: “Tê Ngô, em ấy đâu?”


Tam đội trưởng đối với thái độ của Phương Nhan có chút im lặng, nhưng sau đó vẫn giải thích: “Cô ta không có tham dự trong suốt quá trình gây án, Chung Vĩ Triết thì tâm lý của chính hắn có quỷ, nên cũng không nên nhắc đến Giang Tê Ngô.”


Khi nghe Tam đội trưởng nói như vậy, Phương Nhan yên tâm.


Mặc kệ là cho Tạ Tử Kỳ giả tạo thời gian Wechat, rồi sau đó mới điều tra ra được chứng cứ phạm tội của Chung Vĩ Triết, nhưng là bằng chứng có lợi trong việc khởi tố Chung Vĩ Triết. Phương Nhan cười một cách thỏa mãn, vì phán đoán chính xác của bản thân mà vui vẻ.


Ngay sau đó, lúc nàng từ trong hôn mê tỉnh lại, thì có dùng tội danh của Chung Vĩ Triết mà đơn phương yêu cầu ly hôn, còn có cái hiệp định trước hôn nhân kia sẽ hoàn toàn không có hiệu lực.


Như vậy, mặc kệ là nàng hay là Giang Tê Ngô đều sẽ có được tự do thật sự. Buồn cười nhất là, tất cả kế hoạch, được nàng nghĩ ra trong lúc đang đối mặt với sinh tử.


“Bất quá lần này người cứu cô lại là sát thủ Bạch.”


Phương Nhan nghe nhắc đến người làm cho nàng vô cùng đau đầu kia, lắc đầu cười khổ: “Không chỉ có một lần, cô chẳng lẽ một chút cũng không ý thức được, cô và sát thủ Bạch đã nói chuyện với nhau rất nhiều lần rồi sao?”


Tam đội trưởng không thể tin được lắc đầu, lại nhớ tới mắt Phương Nhan đã được băng gạt bịch kín, căn bản không thấy được động tác của mình. Phương Nhan trong lúc bị tai nạn, đầu trực tiếp bị tổn thương ảnh hưởng tới thị giác của nàng, Phương Nhan hiện tại phải đối mặt nguy cơ bị mù vĩnh viễn.


Nhưng trừ cái đó ra, thì cơ thể nàng chỉ bị gãy xương vài chỗ, không có nguy hiểm gì lớn.


“Đừng nói là người y tá kia chứ!” Tam đội trưởng cố gắng nhớ lại những người gần đây mà mình thường xuyên tiếp túc, Tam đội trưởng nhớ lại mỗi lần tới phòng bệnh điều gặp cùng một người y tá, mà nàng ta như vô tình sẽ dẫn dắt Tam đội trưởng nói đến một chút chuyện rất kỳ lạ. Những chuyện kia, giống như là đang trò chuyện về nghề nghiệp của y tá nhưng lại giống như không phải.


Tam đội trưởng lúc đó, chỉ cho là người y tá này là quái nhân, nhưng giờ nghĩ lại một số chi tiết, lập tức dựng tóc gáy: “Cô không nói gì, xem ra là đúng rồi!”


Phương Nhan biểu tình rất là bình tĩnh, nàng nhớ tới lần trước sát thủ Bạch nói chuyện cùng với nàng, lúc đó tim nàng muốn nhảy ra ngoài. Nhưng cũng thật không ngờ, nàng diễn xuất đạt như vậy.


“Thật không biết cô tại sao có thể chuyện đựng một người điên đi theo mình lâu như vậy!!!”


“Nàng ta không phải điên, chỉ là bệnh tâm thần mà thôi, bất quá, gần đây tôi đang nghĩ, nàng ta vì sao lại đi giết những người mà đối với nàng ta không có một chút tính khiêu chiến nào.” Phương Nhan đối với chuyện này vẫn rất là mơ hồ, nhiều chuyện xảy ra như vậy, nhưng hoàn toàn vẫn chưa tìm được sự liên quan giữa các vụ án.


“Đừng đề cập tới nàng ta, cũng đừng nghĩ đến nàng ta... Hãy dưỡng bệnh thật tốt, sau đó trở về đơn vị sớm một chút.”


“Được, đội trưởng!” Phương Nhan làm một tư thế chào trong khi đang nằm cũng rất bắt mắt, bỗng nhiên nghe được tiếng máy móc vốn đang yên tĩnh thì giờ lại phát ra hai tiếng tích tích, chỉ hai tiếng rồi thôi. Nghe như vậy, hai người lập tức im lặng không nói gì nữa.


Đây là tiếng thông báo cho Phương Nhan biết có người đang tới phòng bệnh của nàng, phòng bệnh của Phương Nhan hoàn toàn tách biệt nhưng được giám sát cả ngày lẫn đêm. Nhưng bây giờ, chuyện của Chung Vĩ Triết đã được giải quyết, ai lại tới đây vào lúc đêm khuya như vậy.


Ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, Tam đội trưởng liền lục lọi trên người mình, thì phát hiện mình đến thăm Phương Nhan trong thời gian riêng tư nên không có đem theo súng. Nếu người đến là sát thủ Bạch, không có vũ khí, các nàng phải đối mặt với một trận quyết đấu ác liệt.


Bố trí tỉ mỉ, giăng lưới, nhưng hiện tại lại giống như các nàng đang tự trói mình trong lồng giam, Tam đội trưởng bất an. Phương Nhan rất muốn nói người đến không phải là sát thủ Bạch nhưng lại không có cách nào mở miệng.


Cửa được đẩy ra một cách nhẹ nhàng, dù cho người tới khá quen thuộc, nhưng Tam đội trưởng cũng không buông lỏng cảnh giác, lạnh lùng nói: “Giang Tê Ngô, cô tại sao không ở trong nhà mà khóc lóc cho Chung Vĩ Triết đi, tại sao giờ này lại chạy tới phòng bệnh của vợ bạn trai cô?”


Nhìn thấy nữ nhân này, Tam đội trưởng không hiểu sao lập tức cảm thấy buồn bực, giống như chỉ cần nữ nhân này xuất hiện thì những gì mình làm cũng trở thành vô nghĩa.


Người tới chính là Giang Tê Ngô, cô mặc bộ đồ rất đơn giản, thái độ thờ ơ, loại khí tràng băng lãnh của cô chính là từ bên trong tản ra, khí thế bức người.


Cái này cũng là sự tự vệ của Giang Tê Ngô đối với người lạ, cô rõ ràng đối với cấp trên của Phương Nhan không có một chút hảo cảm nào, mà Tam đội trưởng cũng chẳng có hảo cảm với cô. Chỉ là hai người đều là người trưởng thành, sẽ không vì chuyện trong lòng không thích đối phương thì cùng nhau lăn qua lăn lại trên đất.


Giang Tê Ngô cũng sẽ không làm ra chuyện nguy hiểm gì trong giai đoạn này, cho dù Chung Vĩ Triết đã trải qua phiên tòa cuối cùng, chỉ chờ đợi kết quả phán xét của tòa án, nhưng không ai có thể bảo đảm được Chung Vĩ Triết một khi rơi vào đường cùng có khai ra Giang Tê Ngô ra hay không?


Nhưng Giang Tê Ngô không chịu được sự dày vò, cô quá nhớ Phương Nhan, nên cô quyết định đêm khuya đến thăm Phương Nhan, muốn cùng cái người đang hôn mê tâm sự, lại không nghĩ có người cũng tới vào giờ này hơn nữa còn sớm hơn cô.


“Chuyện này có liên quan tới cô sao?”


“Tôi là cấp trên của Phương Nhan, cũng là bạn của nàng, tôi làm sao biết cô có làm tổn thương nàng không?”


“Nếu như tôi muốn làm tổn thương nàng, thì nàng đã sớm chết rồi!” Giang Tê Ngô hờ hững đáp trả, động tác rất tự nhiên, đem hoa nhài cắm vào bình ở trong phòng, không thèm nhìn tới Tam đội trưởng.


“Cô là Tiểu Tam, là người đã xen vào hôn nhân của Phương Nhan, vì sao cô còn có thể nói chuyện một cách tự nhiên như vậy, nếu như không phải tại cô, hai người bọn họ sao lại có thể gây ra chuyện nghiêm trọng tới mức độ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.