Lão Bà Theo Ta Về Nhà Đi

Chương 16: Ăn no chống đỡ



Ở Maldives làm tinh tinh mười ngày, rốt cục ta cũng được trở về tổ quốc thân yêu.

Qua hành trình đi Maldives lần này,ta rưng rưng ngấn lệ mà phát hiện ra: Đó là Trung Quốc vẫn là tốt nhất a, đi theo Trung Quốc có cơm ăn….

Sau khi về đến nhà, ta kéo Giang Ly cầm theo ba cái túi giấy mua hàng bảo vệ môi trường chạy ra siêu thị, mua một đống lớn nguyên liệu nấu ăn bắt Giang Ly khiêng về. Cái gì ? Giang Ly làm sao có thể tùy tiện để ta ép buộc? Hay nói giỡn, trừ phi hắn không muốn có cơm ăn nữa!

Sau đó ta làm một bàn lớn thức ăn thịnh soạn…

Sau đó ăn cơm….

Sau đó ta liền ăn nhiều hơn….

Bởi vì bữa tối ăn quá nhiều, ta trông chẳng khác nào bà bầu, di chuyển một chút cũng khó khăn.

Ta nằm ở trên giường, vuốt bụng, một mặt thỏa mãn do được ăn no, một mặt ráng chống đỡ để không phải rên rỉ.

Giang Ly hết sức khinh bỉ mà liếc ta một cái, nói: “Ngươi đây là miệt mài quá độ.”

Năng lực diễn đạt của Giang Ly thật sự là khiến cho ta kinh hãi, bới vậy ta cũng mặc xác hắn, cố hết sức lết từ trên giường đứng lên, lấy từ trong ngăn kéo ra một lọ thuốc tiêu hóa để uống.

Ta đang uống thuốc, Giang Ly cũng ngồi xuống bên giường, cầm lấy lọ thuốc lật xem, lơ đãng hỏi thăm: “Xem ra ngươi thường xuyên ăn rất nhiều? Ta thật đúng là đại khai nhãn giới.”

Ta ảo não nói: “Nào có, cuộc sống của ta rất khỏe mạnh.”

Giang Ly nhìn lọ thuốc kia, đột nhiên hai tròng mắt nheo lại, cười nói: “Quả thật rất khỏe mạnh….Thuốc này của ngươi ít nhất ba năm chưa có dùng qua đi?”

Ta: “?”

Giang Ly quơ quơ lọ thuốc trong tay, hết sức bình tĩnh mà tuyên bố một cái tin tức khiến cho người ta đau lòng: “Thuốc này quá hạn rồi.”

Ta kinh hãi,, đoạt lấy lọ thuốc nhìn xem, thiện tai, đúng như vậy. Thật sự là nhà dột mà còn gặp mưa to mà, vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải cố mà vác cái bụng đi bệnh viện, nói với thầy thuốc là do ta ăn quá no trước sau đó lại uống nhầm thuốc ? Rất mất mặt !

Ta chần chừ một chút, hỏi Giang Ly: “Ngươi nói xem, ta có cần phải đi bệnh viện không?”

Giang Ly tự hỏi một chút, đáp: “Chắc là không cần đâu?”

Ta lập tức gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: “Đúng đúng đúng, ta cũng nghĩ như vậy!”

Sau đó Giang Ly tiếp tục nói: “Chỉ cần nôn ra hết là xong.”

Không cần đi bệnh viện, chỉ cần nôn hết ra là xong—– đây là cái chủ ý quái quỷ gì!

Ta cảm thấy Giang Ly bây giờ nhìn có chút hả hê, vì vậy không thèm để ý đến hắn, lăn qua nằm ở trên giường. Hay là ngủ đi, mấy thứ linh tinh đó, cả buổi tối chắc cũng đủ tiêu hóa hết rồi.

Giang Ly lại dùng gối đập bồm bộp lên đầu ta, hoàn toàn không muốn để cho ta ngủ. Hắn nói: “Ta không muốn sáng mai phải cùng ngươi đi bệnh viện.”

Ta cố hết sức trở mình, không nhịn được mà nói: “Không phiền đến ngươi!”

Giang Ly không có ý buông tha: “Lần trước ngươi ngủ quên, không phải ta đem ngươi ôm vào sao? So với lợn còn nặng hơn!”

Một câu cuối cùng của Giang Ly hoàn toàn chọc giận đến ta. Ngươi nói ai ai ai ai so với lợn còn nặng hơn? >____

Ta đột nhiên từ trên giường đứng lên, đem chăn chụp lên đầu Giang Ly, sau đó đá hắn hai cước, không đợi hắn phản ứng lại, ta liền nhảy xuống giường chạy ra ngoài, dép lê còn chưa có xỏ.

Ta chạy đến toilet, hướng về phía bồn câu nôn khan một hồi, đáng tiếc vẫn không có tâm tình để nôn mửa. Vì vậy, ta học bộ dáng trong tiểu thuyết, vươn ngón trỏ vào trong miệng loạn chuyển, cũng không làm nên chuyện gì, ngược lại tự biến mình thành một đứa thiểu năng vừa chảy nước miếng vừa cắn ngón tay….

Ta đang loay hoay, bất thình lình có người từ phía sau chụp lấy bả vai ta, ta kinh hãi, thiếu chút nữa sặc nước miếng mà chết…

Ta rút ngõn tay lại, chùi chùi khóe miệng dính nước miếng, vẫn khom lưng như cũ, nói với Giang Ly: “Ngươi tránh xa ra một chút, cảnh này rất bạo lực.”

Giang Ly không nhúc nhích chút nào, mà là đứng ở phía sau chế nhạo: “Ngươi còn có thể ngốc hơn được sao?”

Ta đang muốn phản bác một chút, nói cho hắn việc này với chỉ số thông minh hoàn toàn không liên quan, thuần túy là vẫn đề kinh nghiệm. Lúc này, Giang Ly lại đem một bạn tay đặt lên cổ ta….Hắn hắn hắn, hắn muốn làm gì?

Ta còn chưa mở miệng, Giang Ly lại nói tiếp: “Mở miệng ra.”

Ta thành thành thật thật nghe theo.

Giang Ly giơ bàn tay còn lại lên, vươn hai ngón tay vào trong miệng ta dò xét.

Ta toát mồ hồi, cắn ngón tay của chính mình đã đù dọa người rồi, bây giờ còn muốn cắn ngón tay của người khác, cái này làm cho ta làm sao có thể chịu nổi làm sao có thể chịu nổi….

Giang Ly tựa hồ như cũng không quen, hắn không nhịn được mà nói: “Ngươi đừng cắn ta, đầu lưỡi cũng đừng lộn xộn, khẩn trương cái gì, ta cũng không có giết ngươi….”

Ta ngoan ngoãn cúi đầu mặc cho hắn chà đạp. Vừa phối hợp hắn vừa nghĩ thầm, hắn có phải hay không nên rửa tay trước nha…..

Ngón tay Giang Ly luồn vào sâu trong khoang miệng của ta, tại gốc lưỡi ấn nhẹ một cái, sau đó nhanh chóng rút về, ta còn chưa phản ứng được chuyện xảy ra như thế nào, đã không kìm được mà oa một tiếng nôn ra.

Giang Ly một bên vỗ nhẹ phía sau lưng của ta, một bên căm ghét mà lẩm bẩm: “Thật kinh tởm.”

Trong lòng ta oán thầm hắn: ngươi mới kinh tởm, ngươi so với chất thải còn kinh tởm hơn….

Mặc dù nôn mửa vốn là chuyện thống khổ, bất quá bụng đích xác thoải mái hơn nhiều, hơn nữa không cần lo lắng bởi vì uống nhầm thuốc mà ngộ độc nữa rồi. Lúc ta nôn xong, xối nước bồn cầu sạch sẽ, sau đó đến bên bồn rửa tay tự mình làm sạch. Giang Ly đã ở cái bồn bên cạnh bắt đầu rửa tay của hắn.

Rửa sạch xong, ta ngẩng đầu muốn nói với Giang Ly một câu cám ơn, ai ngờ vừa nhìn thấy mặt Giang Ly, ta liền phát hiện một chuyện hết sức ly kỳ.

Mạc danh kỳ diệu , mặt của Giang Ly, vậy mà lại đỏ ! ! !

Mặt hắn vốn trắng như ngọc trai, bây giờ lại phủ thêm một tầng hồng nhạt, oa thèm vào, rất kinh bạo nha! Ta nếu là gay, đã trực tiếp tấn công hắn rồi!

Ta nuốt nuốt nước miếng, hai mắt lóe sáng mà đánh giá Giang Ly, nói: “Ngươi ngươi ngươi ngươi, mặt của ngươi sao lại đỏ vậy?”

Giang Ly xoay mặt đi, tức giận mà nói: “Vẫn còn không biết xấu hổ mà nói ta, phiền người nhìn gương một chút, xem bây giờ bộ dạng của ngươi có bao nhiêu YD.”

*YD = Ý dâm.

Ta xoay người nhìn chính mình trong gương, nhất thời vừa xấu hổ vừa giận dữ. Lúc này thiếu nữ trong gương, cúc áo thứ nhất mở ra, trước ngực cảnh xuân lộ ra một mảnh, bởi vì lúc nãy mới nôn mửa mà bây giờ hai má còn đỏ bừng, hai mắt ngấn lệ, hô hấp còn có chút dồn dập….

Ta cuống quýt cài lại khuy áo, hô hấp bình thường trở lại. Vì chữa thẹn, ta ra vẻ trấn định mà nói giỡn cùng Giang Ly: ” Ngươi có phải bị khí chất thuần nam ẩn giấu trong người ta hấp dẫn rồi ? Ta lúc bé vẫn hay bị người ta đuổi theo nói là giả làm con trai đấy.”

Giang Ly không để tới ta, mặt không thay đổi mà xoay người bước ra khỏi phòng vệ sinh.

Ta đi theo sau hắn, còn nói thêm: “Hay là nói, thân thể ngươi đối với phụ nữ cũng cảm thấy hứng thú?” Trời ạ, như vậy không phải ta đang trong tình trạng nguy hiểm sao?

Giang Ly đột nhiên xoay người, từ trên cao nhìn xuông mà nói: “Ta là sợ ngươi sắc mê tâm khiếu, xâm phạm ta.”

Ta:”….”

Có phải tất cả đàn ông đều có bệnh tự kỷ cuồng hay không !



Mấy ngày nay, ta đang vội vàng làm một chuyện: tìm việc làm.

Ta với Giang Ly mặc dù kết hôn rồi, nhưng là ai có cuộc sống của người ấy, ta đương nhiên không thể tiêu tiền của hắn, Cho dù hắn không ngại, ta cũng sẽ để ý, dù sao đối với ta mà nói, sống dựa vào đàn ông, là một cuộc sống đầy cảm giác vô cùng không an toàn.

Tìm việc tựa như tìm chồng, đều là vấn đề phải lựa chọn trên cả hai hướng toàn phương vị và nhiều góc độ. Ta lần lượt đến mấy công ty phỏng vấn, cuối cùng vẫn là vì ta không hài lòng, rồi vì công ty người ta không hài lòng, nên vẫn không có tìm được nơi thích hợp. Vậy nên vào một ngày nào đó, ta online kể khổ cùng Vương Khải, nói bây giờ tìm việc làm sao mà khó như vậy khó như vậy…

Lúc ấy Vương Khải rất bưu hãn mà trả lời lại một câu: “Phó tổng giám đốc công ty chúng ta vừa lúc đang thiếu một thư ký, ngươi nếu không ngại thì đến thử đi.”

Ta nói: “Công ty các ngươi làm về mảng gì? Chuyện phi pháp ta không muốn liên quan.”

Vương Khải: “Công ty quảng cáo XXX. có chuyện phi pháp cũng không tới lượt ngươi liên quan”

Ta: “Phó tổng các ngươi nhân phẩm thế nào?”

Vương Khải: “Nhân phẩm không tồi, ít nhất sẽ không chú ý tới ngươi.”

Ta: “=___=! nói gì vậy….”

Vương Khải:” Trước kia ngươi từng làm thư ký rồi chứ? Đừng khiến ta mất mặt.”

Ta: “Ta đã làm thư ký ba năm rồi, vậy đủ hài lòng chưa?” Ta nói chính là sự thật

Vương Khải: “Vậy lão bản trước kia của ngươi là ai? Có hay không nhúng chàm ngươi?” Lại tới nữa!

Ta: “Không có, bà ấy là phụ nữ, không có đầy đủ dụng cụ để nhúng chàm trang bị phần cứng của ta.”

Vương Khải gửi qua một cái mặt cười ha hả.

Ta còn nói thêm: “Như vậy, ta có phải chuẩn bị trước cái gì không ?”

Vương Khải: “Chỗ ta có tư liệu cơ bản của công ty chúng ta, ngươi cầm lấy xem một chút là được, những cái khác không cần chuẩn bị.” Nói xong, liền gửi một văn kiện tới cho ta.

Ta: “Đa tạ rồi, Nhưng là ta đây còn chưa có phỏng vấn?”

Vương Khải: “Ngươi nếu muốn gặp mặt thì gặp đi*, không sao cả?”

* Đoạn này chữ phỏng vấn nguyên văn là “diện thí”, Vương Khải cố tình bỏ qua chữ “thí” (thử nghiệm) mà chỉ nói chữ “diện”(gặp mặt) để hiểu sai ý của Yến Yến.

Ta: “….” Đây là suy luận kiểu gì vậy?

Ta: “Ta đương nhiên không muốn.”

Vương Khải: “Vậy ngày mai ngươi bắt đầu đi làm đi, trên tư liệu có địa chỉ công ty chúng ta và điện thoại. Lúc nào tới, nói với tiếp tân ngươi là thư ký mới của phó tổng giám đốc là được.”

Ta: “Ngươi có phải trưởng bộ phận nhân sự của công ty không hả, nói một câu có thể cho ta làm phó tổng thư ký?”

Vương Khải: “Có phải bây giờ ngươi bắt đầu sùng bái ta rồi?”

Ta: “Một chút.”

Vương Khải lại gửi một cái mặt cười toe toét đến. Mới khen chút mà đã phởn rồi!

Vương Khải: “Tốt lắm, không nói nữa, hôm nay ta rấy mệt, ngủ, 88″

Ta: “Ngủ ngon,8″

Đại khái là bị kinh hỉ làm cho hồ đồ rồi, cho nên ta cũng không có nghĩ ngợi vì sao kẻ bình thường cực kỳ quấn lấy như Vương Khải, hôm nay lại vội vàng log out sớm như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.