Lão Bà Tiểu Bạch Của Sắc Lang Tổng Giám Đốc

Chương 4



Rất mau chóng, Mạc Di đã hoàn thành bản kế hoạch cho dự án sắp tới mà Kiều thị kí kết cùng Đường thị. Hài lòng với thành quả của mình. Mạc Di duỗi người ra để thư giãn. Không để ý tới một thân hình cao lớn đang bước đến bên cô:

“Xem ra em rất mệt, có cần anh giúp một tay không?”

“Có a.”

Mạc Di tất nhiên đồng ý rồi, có một người nguyện ý giúp cô đấm bóp, nếu cô không đồng ý chẳng phải là phụ tấm lòng của ngươi đề nghị sao?

Thấy cô thoải mái chấp nhận, Đường Phi không khỏi bật cười. Cô gái nhỏ nhắn này thật là dễ tin người. Cô không biết giờ cô như vậy có thể bị người khác chiếm tiện nghi sao?

Cưng chiều xoa bóp bả vai mỏi nhức, Đường Phi hưởng thụ cô vì mình mà trở nên thoải mái. Khuôn mặt thoả mãn hiện lên tia hạnh phúc, đôi môi anh đào đỏ mọng kia vì vậy mà chu lên.

Thực sự không phải Đường Phi là sói đói, nhưng bộ dạng quyến rũ kia của Mạc Di là đang bắt ép anh làm chuyện xấu. Không ngăn được lửa nóng trên người mà phủ lên đôi môi đỏ mọng kia.

Được xoa bóp cực kì dễ chịu, Mạc Di trong lòng không khỏi cảm thấy hạnh phúc. Đôi mắt lim dim tận hưởng cảm giác dễ chịu. Một lúc sau không hiểu sao động tác xoa bóp kia lại ngừng. Bỗng dưng Mạc Di cảm nhận có một vật gì ấm,mềm, có chút ẩm ướt áp lên đôi môi của mình.

“A”

Cô kinh hãi (kinh ngạc+ sợ hãi) kêu lên. Nhưng cô nào biết hành động của mình càng làm cho chiếc lưỡi kia dễ dàng tiến sâu vào bên trong hơn.

Như được cô đồng ý, lưỡi của hắn tiến sâu vào bên trong khoang miệng. Cùng chiếc lưỡi thơm tho kia thưởng ngoạn, dây dưa không dừng.

Kĩ thuật của Đường Phi làm Mạc Di chìm trong khoái cảm, miệng nhỏ phát ra âm thanh mê người

“ưm…”

Âm thanh mê người kia lọt vào tai của Đường Phi như cổ vũ anh tiếp tục. Và anh cũng không thể làm gì hơn là cố gắng hết mình.

Ra sức mút lấy mật ngọt mê người. Đường Phi lớn mật đưa bàn tay vào trong xoa bóp nơi đẫy đà.

Kích thích mê người kiến Mạc Di không kiềm chế được thốt lên những âm thanh mê người

“ưm…ưm”

Đột nhiên cánh cửa mở ra, làm cho hai người kinh ngạc, tất cả động tác bỗng dưng dừng lại. Vì có thân hình to lớn của Đường Phi che chắn nên người kia hoàn toàn không biết phía trước có thêm một người nữa là Mạc Di.

“Đường Phi như thế nào cậu lại ở đây?”

Tiếng gọi của Quý Dương làm cho Mạc Di trong lòng nảy sinh niềm kinh hãi (kinh ngạc+ sợ hãi). Làm sao có thể, cô vừa cùng với Đường Phi hai người…

Nghĩ đến chuyện xấu hổ kia, khuôn mặt của Mạc Di càng trở nên đỏ hơn.

Biểu hiện của Mạc Di làm Đường Phi vô cùng hài lòng. Nhưng nghĩ tới vì một ai đó mà hai người đang dần đến đích rồi thì phải ngừng lại khiến Đường Phi không khỏi tức giận. Chính vì vậy giọng nói của anh có chút lạnh

“Tôi muốn lấy tài liệu.”

_Câu trả lời ngay cả một chút hợp lí cũng không có. Nếu là lấy tài liệu thì chẳng phải anh chỉ cần một cuộc gọi là có được sao. Đâu cần anh đích thân đi ra lấy_

Quý Dương nghĩ thầm trong lòng.

“Được rồi, lấy tài liệu thì lấy tài liệu thì lấy tài liệu. Giờ mau vào phòng tổng giám đốc mình có chuyện quan trọng muốn nhờ cậu.”

“Được”

Đường Phi thoải mái nhận lời, di chuyển về phía phòng tổng giám đốc. Hành động của Đường Phi hoàn toàn lộ ra Mạc Di đang ngượng ngùng ngồi trên ghế.

Thấy vậy Quý Dương rốt cuộc đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, mỉm cười ám muội

“Ra là tổng giám đốc nhà ta lấy tài liệu từ chỗ của Kiều thư kí.”

Bị Quý Dương đoán trúng, Mạc Di mặt đỏ càng thêm đỏ, chỉ biết chúi đầu vô văn kiện để che đi sự ngượng ngùng.

Biểu hiện mê người kia, hấp dẫn ánh mắt của Đường Phi. Nhưng khi để ý trong phòng còn nhiều hơn hai người, Đường Phi không khỏi nổi giận nhìn Qúy Dương ánh mắt như chứa chấp hàng ngàn viên đạn phóng đến.

Quý Dương lần này cuối cùng cũng được lĩnh giáo khả năng ghen hơn người của vị tổng giám đốc đại nhân. Lần sau có đánh chết anh cũng sẽ không bao giờ tuỳ tiện xong vào đây lần nữa.

Đường Phi trong lòng chứa chất giận dữ. Nhưng vì còn có Mạc Di nên anh không dám phát tiết. Anh sợ bản thân sẽ bản Mạc Di hoảng sợ.

“Đi vào.”

Âm thanh có chút lớn làm cho Quý Dương không thể không ngoan ngoãn theo Đường Phi vào phòng tổng giám đốc.

Ngồi trên ghế, Đường Phi mệt mỏi, nới lỏng cà vạt ra. Nhìn Quý Dương với một ánh mắt căm hận.

“Có chuyện gì, nói”

“Thực ra là…mình…kết hôn”

“Cái gì?”

Đường Phi thật không tin tưởng vào lỗ tai của mình. Quý Dương hắn nói hắn kết hôn nha. Chuyện này thật khó tin, hoa tâm phó tổng giám đốc Quý Dương cuối cùng có ngày lại bị trói chặt trong chuyện hôn nhân. Thú vị, thú vị anh giờ đang rất tò mò không biết người phụ nữ nào xấu số mà lấy được bạn của anh Quý Dương.

Thấy Đường Phi ngẩn người một chút nghiêm túc cũng không có khiến Quý Dương có điểm phát bực

“Đường Phi rốt cuộc cậu đang phát ngốc gì vậy?”

Qúy Dương gầm nhẹ

“Mình chỉ là đang suy nghĩ xem ai là nạn nhân xấu số lấy được cậu thôi.”

Đường Phi bình thường thản nhiên như không có chuyện gì làm Quý Dương tức giận không có gì để nói

“Đường. Phi”

Quý Dương gầm lên gằn tên người bạn thân xấu xa kia.

Bên ngoài, Mạc Di nghe thấy tiếng Quý Dương không khách khí gầm lên với tổng giám đốc đại nhân thì không khỏi lắc đầu

“Đàn ông đều là những kẻ ngốc.”

Hai người đàn ông trong kia còn mải gầm rú với nhau làm sao biết được những lời Mạc Di đang chửi họ. Chẳng qua là….

“Hắt xì….”

Hai người không hẹn mà cùng vang lên một âm thanh kiến hai người ngạc nhiên quay lại nhìn nhau lắc đầu khó hiểu

“Tiếp tục câu chuyện.”

Quả nhiên Đường Phi rất xứng đáng với chức vụ tổng giám đốc của mình. Mọi chuyện luôn đi trước một bước.

Nghe được Đường Phi trong lời nói có chút quan tâm, để ý. Quý Dương dùng hết dũng khí nói ra chuyện quan trọng của cả buổi trò chuyện

“Đường Phi, mình muốn cậu làm phù rể cho mình. Mình đảm bảo sẽ phong toả tin tức không để bọn phóng viên…”

“Mình đồng ý.”

Đường Phi rất thoải mái chấp nhận yêu cầu của Quý Dương làm cho anh cảm thấy có chút lo lắng.

“Đường Phi, cậu thực sẽ đồng ý sao?”

“Mình từ trước tới giờ không nói hai lời.”

Nhận được lời khẳng định từ Đường Phi, Quý Dương vui mừng tính chạy lại ôm lấy Đường Phi thì bị anh một cước đạp ra xa

“Quý Dương cảnh cáo cậu, mình chỉ thích phụ nữ không ưa gì đàn ông. Vậy nên đừng tới gần mình. Đến lúc đó mình không biết sẽ biến cậu thành gì.”

Quý Dương cực kì tin tưởng đứng cách Đường Phi ba mét. Ánh mắt tràn đầy sự phòng bị.

“Và còn một việc nữa, tôi muốn dẫn theo một người.”

“Ok chuyện nhỏ chuyện nhỏ, cậu muốn dẫn theo bao nhiêu người cũng được.”

Quý Dương sảng khoái đồng ý.

Mọi chuyện chỗ của Đường Phi đã giải quyết xong xuôi, Quý Dương thở phào nhẹ nhõm chuẩn bị đi ra để chuẩn bị những việc sắp tới.

“Quý Dương tôi cảm thấy cho phóng viên vào cũng không phải chuyện không hay. Mới càng đông càng vui.”

Lời của Đường Phi thốt ra khiến Quý Dương thêm một lần nữa khó tin nhìn lại Đường Phi.

Chẳng phải trước giờ Đường Phi luôn ghét phóng viên sao? Vì sao lần này còn muốn đặc biệt mời nhiều phóng viên tới? Chẳng lẽ cậu ta bị hỏng não rồi sao? Không…không, Đường Phi sảo quyệt này nhất định đang mưu tính chuyện gì. Tốt nhất là anh nên tránh xa nếu không bị dính vào mấy chuyện của hắn nhất định là thảm hại.

Ý nghĩ vừa được hình thành trong đầu thì Quý Dương lập tức thực hiện, ba chân bốn cẳng trốn khỏi phòng làm việc của Đường Phi. Để lại khuôn mặt tuấn tú của Đường Phi cười sáng lạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.