Lão Bà Vương Gia Của Ta

Chương 9: Ngẫu nhiên gặp mặt tại quán đá bào



Ngày hôm sau, tôi vừa đến công ty đã bị một đám người lấy thế sét đánh không kịp bưng tai vây kín xung quanh!

“Phàn đẹp trai! Tại sao anh lại ở bữa tiệc dành cho khách quý của James?” cô gái nhỏ bên cạnh trừng mắt nhìn tôi, vẻ mặt không thể tin nổi.

“Di? Em nhìn thấy tôi?”

“Vô nghĩa!” Một đồng chí nữ quăng cho tôi một cái xem thường, “Camera đặc tả từng vị khách quý trong bữa tiệc! Tên nhóc cậu lại ngồi bên cạnh cậu em trai Louis……”

Oh, tôi nhớ ra rồi, đây là vị thề không phải Tiểu Hùng thì không lấy chồng.

“Hừ, cậu quen biết người nơi đó cư nhiên cũng cũng không nói cho chúng tôi biết, rất không được nha!”

“Đúng vậy đúng vậy, cậu đã thành người được xuất hiện trên tivi rồi!”

A, tôi xuất hiện trên tivi rồi, không biết cha mẹ có nhìn thấy không, lão muội của tôi phỏng chừng là có thấy đi, bởi vì con bé này thích nhất có liên quan với người xuất hiện trên tivi.

Được rồi, các ngươi ghen tị đi, đây đều là do Mộ Lưu Hoa ban tặng oa.

“Ai, cậu đã biết nhóm người James, thế model tóc dài ngày hôm qua cậu biết không?” không biết ai nói ra một câu này, đám phụ nữ kia lập tức nói lớn theo.

“Đúng vậy đúng vậy, cậu biết cậu ta sao? Tên cậu ta là gì?”

“Oa, bây giờ tôi nhớ lại vẫn cảm thấy thật mê người a!”

“Rất có khí chất … Chưa từng thấy qua model nào có khí chất như vậy!”

… Đúng vậy, tôi biết cậu ta.

Nhưng tôi không thể nói, bằng không sẽ bị cả đám phụ nữ này xúm lại tấn công.

Tôi đang chuẩn bị phủ nhận, lúc này chủ nhiệm văn phòng cầm văn kiện tới cứu thoát tôi khổi nồi nước sôi.

“Ba, ba, ba!” Văn kiện ở trên bàn đập mạnh vài cái,“Lại đây lại đây, cùng mở ra hội nghị tổng kết của quý, này, đám người bên kia các cậu đang làm gì đó?”

Các cô gái như chim bay tán đi, tôi thở dài một hơi.

“Cám ơn chủ nhiệm.” Tôi hướng hắn tạo dấu tay ok.

“Đâu có, nhanh đi họp.” Chủ nhiệm thúc giục nói.

Nội dung mỗi lần hội nghị tổng kết quý đều giống nhau, đơn giản là tình trạng vốn lãi cao thấp được thu vào, tình trạng nhân viên công tác cùng với kế hoạch tiếp theo của ông chủ để ủng hộ tinh thần binh sĩ.

Trong quá trình học vẫn còn vài đôi mắt hình mũi tên nhọn hướng tôi phóng tới, tôi mờ mịt ngẩng đầu, những ánh mắt này lập tức dời đi.

Buồn ngủ oa buồn ngủ.

Vài vị lãnh đạo thay phiên nhau lên tiếng, hội nghị đi vào kết thúc.

Tôi dọn dẹp văn kiện trước mặt một chút, chuẩn bị chạy lấy người, lúc này ông chủ nói: “Phàn Dịch cậu lưu lại một chút, còn lại mọi người đều tan họp đi.”

Ôi chao?

Tôi đột nhiên có loại dự cảm không tốt, bởi vì ánh mắt người kia nhìn tôi cứ như tuyết bay vào tháng chạp.

Sau khi tất cả mọi người đi mất, ông chủ đi ra phía trước cửa sổ hút thuốc, thật lâu sau vẫn không mở miệng.

“Ai, ông chủ anh tìm em có việc?” Cuối cùng vẫn là tôi mở miệng trước, ông chủ dừng một chút quay người lại

“Phàn Dịch.”

“A?”

“Em họ của cậu vẫn là học sinh.”

Tôi nhất thời đứng yên.

Ý tứ của anh tôi thực rõ ràng, huống chi lại mang theo giọng điệu trách cứ như vậy.

“Tuy rằng cậu ta thoạt nhìn tính tình thật không tốt, nhưng ánh mắt của cậu ta, thật đơn thuần, rất đơn thuần.” ông chủ trầm ngâm, tựa hồ là đang hồi tưởng chuyện gì đó.

Phải, tôi đồng ý, chỉ sợ cậu ta trước kia khi làm Vương gia cũng chưa từng trải qua việc quan trường tranh đấu.

“Cậu biết ý tứ của tôi.” Ông chủ sau khi nói xong, chúng tôi đều trầm mặc.

Con, cha con ta bị trách cứ.

Có thể tôi thật sự có chút ích kỷ, bởi vì tôi cho dù từng lo lắng cậu ta sẽ bị ảnh hưởng không tốt, nhưng tôi không có kiên quyết ngăn cản.

Nếu lúc này tôi một mực kiên quyết không cho cậu ta làm người mẫu, cho dù bị đánh cũng không sao cả, như vậy….

Nhưng mà, ở một góc độ nào đó ngẫm lại, cho dù không làm người mẫu, lấy ánh sáng tỏa ra từ xung quanh cậu ta, thật sự trên cả một đoạn đường bình thường, sẽ không ai biết đến sao?

….Chỉ sợ rằng không thể đâu.

Bởi vì có một số người, trời sinh đã tập trung ánh mắt mọi người dừng lại trên một chỗ.

Cho dù không nghĩ, cho dù không muốn, nhưng chỉ cần còn sống một ngày, một ngày đó vẫn sẽ không thoát ly khỏi trung tâm.

Ở đâu vào thời đại nào cũng giống nhau.

Ông chủ hút thuốc đã xong rồi, hắn đem đầu mẩu thuốc lá để vào trong gạt tàn thuốc, cầm lấy chén trà súc miệng.

Tôi cười cười, từ trong công văn lấy ra một phong thư đặt trên bàn đẩy qua.

“Đây là tiền học phí lần trước anh cho tôi mượn.”

Ông chủ dừng một chút, đột nhiên có chút xúc động không hiểu nổi đem phong thư kia mạnh mẽ trả trở về, “Không cần trả lại, hai anh em cậu cầm lấy dùng, coi như tôi tài trợ.”

“Ách? Cái đó thật đúng là cảm tạ ngài a!”bánh ngon từ trên trời rơi xuống, người da mặt dày như tôi thì không bao giờ cự tuyệt cả.

Ông chủ không nói gì, nhanh chân rời khỏi.

Buổi chiều tôi nghỉ ngơi, bình thường sẽ về nhà xem tivi một chút rồi đi ngủ, hôm nay tôi muốn đi đại học W xem một chút.

Kỳ thật đối với cuộc sống của Mộ Lưu Hoa trong trường học tôi biết rất ít.

Cũng không biết cậu ta có học tập thuận lợi hay không, cùng bạn học quan hệ như thế nào.

Uh, hôm nay coi như trinh thám một lần xem sao.

Chen chúc hơn mười phút trên xe giao thông công cộng, tôi lại xuất hiện trước cửa đại học W xinh đẹp.

Đi giữa vườn trường sạch sẽ, tôi cuối cùng không khỏi hồi tưởng về năm tháng ngày xưa, có phải Mộ Lưu Hoa cũng giống như tôi cùng người khác bàn luận về một người đẹp nào đó, sau đó lại mất mát trước hiện thực bi ai “Bản thân mình không có bạn gái” a?

Ngoài lề rồi, đây hiển nhiên là yy của bản thân tôi.

Tôi đến phòng học của bọn họ, trước tiên len lén nhìn vào bên trong thì chứng kiến cậu đang lật mặt sau của vài phong thư giống như đang lật sách làm bài tậpở trên mặt giấy viết cái gì……

Về phần mặt trước cửa bức thư, có khả năng, cậu ta cũng chưa xem qua.

Quả nhiên, không được hoan nghênh chỉ có tôi thôi oa!

Lúc này Thiệu Phong kia ghé bên tai Mộ Lưu Hoa nói gì đó, Mộ Lưu Hoa liền quay đầu, vừa vặn đụng phải tầm mắt của tôi.

Vì thế giờ trinh thám kết thúc.

Nhưng mà không ngờ Thiệu Phong còn dứt khoát ngồi chung bàn với cậu ta, thật sự là tình nghĩa thâm hậu.

Lúc này con lại đột nhiên bị gọi tên.

“Mộ Lưu Hoa cậu xem gì đó? Đứng lên trả lời vấn đề này.” Thầy giáo kia đỡ đỡ kính mắt, thấu kính phản chiếu màu trắng loang loáng, rất giống mấy nhân vật âm hiểm trong phim hoạt hình a.

Nói thật ra tôi vì Mộ Lưu Hoa mà đổ mồ hôi lạnh, người này mới tới không bao lâu a, siêu thị còn chưa từng đi dạo thuần thục, sao có thể trả lời ba đại biểu chính trong chủ nghĩa thâm ảo Mac Lenin đây?

Không ngờ, sau khi cậu ta đứng lên lại có thể dùng cách đánh giá phong phú của riêng mình kết hợp với những cổ văn mà thuận lợi trả lời câu hỏi!

Quả nhiên, không nên thường Vương gia chưa từng trải qua quan trường…… Cho dù cậu nha ánh mắt thật đơn thuần nhưng cũng tiếp nhận không ít loại giáo dục này đi……

Ba ba ba……

Các học sinh vỗ tay nhiệt liệt, con tôi mặt không chút thay đổi ngồi xuống, ngay cả thầy giáo cũng gật gật đầu.

Quả nhiên có một số người trời sinh liền……

Tôi ở ngoài cửa đợi cho tan học, thầy giáo vừa thả thì các học sinh liền dũng mãnh tiến ra, Mộ Lưu Hoa thu nhập mọi thứ xong, cậu ta đeo balo tôi cho bước nhanh tới.

Cậu ta không còn mặc quần áo cũ của tôi nữa, quần áo lần trước sau hội chợ triễn lãm bán hàng James đã đưa vài bộ đồ thanh tú cho cho cậu ta, tên nhóc này bây giờ cũng là một dân hàng hiệu rồi.

“Phàn Dịch.” Cậu ta gọi tên của tôi, bình tĩnh đứng bên cạnh tôi.

“Uh, tôi tới nhìn thử,” Tôi vừa đi vừa nói,“Xem ra cậu học tập rất thuận lợi.”

Cậu ta còn chưa kịp trả lời, bên cạnh liền chui ra một tên nhóc, “Chú không cần lo lắng, bạn họ Mộ rất cố gắng học tập, tiến bộ cũng rất lớn.”

Chú…?!

Tôi……tmd nó nhịn……

Tôi không cùng con nít xấu xa chấp nhất…..

Thiệu Phong tiếp tục trở mở miệng, bất quá đối tượng lần này đổi thành Mộ Lưu Hoa: “Bạn học Mộ, cùng nhau ăn cơm trưa không?”

“Không, tôi muốn về nhà.” Tốt lắm, con, từ chối hắn!

“Di? Thật đáng tiếc, bên cạnh trường học có tiệm bán đá bào rất nổi tiếng, vẫn muốn dẫn cậu đi ăn thử xem sao.”

Nước đá bào? Tôi ngẩng đầu nhìn ánh nắng chói chang của ngày hè, nghĩ rằng cái này quả thật là sự dụ dỗ quá lớn.

Nhưng mà Mộ Lưu Hoa vẫn chưa từng nếm qua đá bào, dĩ nhiên không biết cái đó có bao nhiêu tốt đẹp, vì thế tiếp tục từ chối: “Không cần.”

Thiệu Phong phỏng chừng cũng nhận ra bản thân tự đi sẽ mất mặt,vì thế có chút rộng lượng cười cười: “Không sao, lần sau sẽ tìm thời gian, hôm nay gia trưởng nhà cậu tới đón rồi.”

Tôi x, cậu không nghĩ đi nguyên nhân mới không phải do lão tử tới đón cậu ta đâu, cho dù lão tử không đến cậu ta cũng sẽ không đi!

Hơn nữa vì cái gì lão tử cảm thấy cái giọng “chú” cùng với “gia trưởng” kêu đặc biệt có hương vị khiêu khích vậy hả?

Tạm biệt tên nhóc đáng ghét kia, tôi cùng Mộ Lưu Hoa đi ra ngoài cửa.

“Lưu Hoa, đi, tôi dẫn cậu đi ăn đá bào!” vì cái gì tôi cảm thấy không nuốt nổi khẩu khí này.

Cậu ta nhìn nhìn tôi, đột nhiên cười khẽ một chút.

Tôi lúc này sửng sốt.

Hình ảnh người trước sau như một núi băng khi cười rộ lên cực kỳ….

Khóe mắt sắc bén cùng khóe miệng lạnh lùng ngày thường cũng trở nên nhu hòa, ánh nhìn lơ đãng nhưng tựa hồ hàm chứ biết bao ý tứ hàm xúc.

“Uh, đi thôi.”

Đi vào quán đá bào, bên trong đều là các cặp đôi sinh viên hoặc nhóm nữ sinh, vừa nhìn thấy chúng tôi đi vào, quán nguyên bản đang náo nhiệt đột nhiên trở nên im lặng.

Cùng Mô Lưu Hoa đi chung một chỗ, tôi tất nhiên phải học cách thích ứng loại cục diện này.

“Ông chủ, một phần cam sành một phần cà phê.” Tôi kêu đó, rồi liềncùng cậu ta tìm cái góc nào đó bắt đầu ngồi chờ.

Lúc này đám học sinh kia lại huyên náo lên, một bộ phận nhỏ vẫn duy trì đề tài, còn đa số thì hướng bên chúng tôi nhìn qua.

Nhân viên tạp vụ rất nhanh lấy đá bào đến đây, ly của cậu ta đương nhiên là cam sành thơm mát, còn tôi là một tiểu tư sản chỉ uống ít cà phê là được.

Cậu ta chạm vào chút đá bào trong chén, nói: “Thứ này tại sao lại lạnh như vậy?”

“Oh, đem nước đặt vào trong tủ lạnh thành một khối băng, sau đó vỡ vụn, hơn nữa hòa tan thêm nước hoa quả, mùa hè uống này đã ghiền nhất, ha ha!”

Cậu ta hút thử một chút, một lát sau học bộ dáng tôi hút một ngụm.

“Uống ngon không?”

Gật đầu.

Quả nhiên nước đá bào vào mùa hè là hưởng thụ tuyệt vời a!

“Này, bản thân chúng ta không thể tự làm thứ này, không cần đến nơi này uống hay sao?” cậu ta hiển nhiên thích điều này hơn.

“Oh, có tủ lạnh cùng máy bào đá thì được….” đúng vậy, tôi đột nhiên nhớ tới phòng bếp của tôi chỉ có một cái máy uống nước, ngay cả tủ bát thớt gì cũng không có, vừa lúc ông chủ cho tôi tiền, không bằng mượn chút tiền này bố trí lại phòng bếp một chút, sau này ở nhà có thể nấu cơm nấu cơm hầm xương, trong tủ lạnh bỏ thêm nước đá bào trái cây…. Ngao ngao,  nghĩ tới liền cảm giác thật đã ghiền a!

Một cái nhà, sao có thể không có nhà bếp?

Đại khái là biểu tình của tôi do hưng phấn quá độ mà có chút vặn vẹo, Mộ Lưu Hoa trừng mắt liếc nhìn tôi một cái, nói móc: “Ngươi thực thất thố.”

“Hắc hắc, tôi là vì tương lai ở chung của chúng ta mà tính a!” Tôi hút một ngụm đá bào thật mạnh, cảm giác lạnh lẽo theo yết hầu chảy xuống, giống như trên lưng đang bốc một khối khí lạnh.

“Cái gì, tương lai gì?” cậu ta quay qua nhìn.

Tôi không hiểu ra sao:“Tôi là nói chúng tôi chuẩn bị đồ để làm bếp, sau này có thể nấu cơm ăn a, như vậy thì mỗi ngày không phải ăn mì ăn liền nữa.” Không rõ cậu ta vì cái gì đột nhiên trở nên khẩn trương.

“Oh.” Cậu ta tiếp tục ăn nước đá bào trong ta.

Đúng vậy, lão tử muốn bố trí phòng bếp, sau đó để cho con học nấu ăn, còn nói không học sau này sau này làm sao tìm được công việc…

Tôi đang dậy lên ý định tốt đẹp, lúc này chuông gió ngay cửa phát ra tiếng vang thanh thúy, một người đi vào.

“Ông chủ, một phần đá bào ô mai.”

Hơi thở rét lạnh mới vừa vào dạ dày, đột nhiên bá một cái toàn bộ dội thẳng lên, trực tiếp đánh vào đại não.

Đau đầu, thật sự đau đầu.

Tại sao uống chút đá bào cũng không xong?

Tại sao uống chút đá bào cũng có thể…. sinh ra ảo giác?

Nếu không phải ảo giác, vì cái gì tôi cảm thấy người cầm nước ô mai vừa rồi đi ra….

Thế nhưng lại giống hoa khôi thời tôi học đại học….?

Bởi vì giọng nói kia, tôi đã nghe xa xa vào bốn năm trước, sớm khắc vào trong lòng.

“Phàn Dịch?”

Dại ra.

“Phàn Dịch!”

Tiếp tục dại ra.

“Rắc lạp lạp — ba –!!!”

Âm thanh gì?!

Tôi bị tiếng vang lanh lảnh này cả kinh phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng nhìn về phía Mộ Lưu Hoa!

“Cậu…. Sao cậu đem chén người ta bóp nát?!”

Không chỉ có nhân viên cửa hàng, học sinh chung quanh đều bị một màn 囧 thật bạo lực này khiến cho chấn kinh rồi.

“Người con gái kia, anh nhận thức?” cậu ta không lau nước đá bào chảy trong ta, yên lặng nhìn tôi.

“Không, không phải a, cảm thấy có điểm giống như người quen trước kia thôi……”chậc, vì cái gì tôi lại cà lăm?

“Người quen kia là gì của anh?”

“Bạn học a, cùng một chỗ học bài.”

Mộ Lưu Hoa không nói gì nữa, tôi hỏi nhân viên cửa hàng xin chút giấy vệ sinh đưa cho cậu ta lau tay.

“Thực xin lỗi thực xin lỗi, chén này chúng tôi sẽ trả tiền lại cho ngài…” Tôi ngay cả giúp đỡ cũng không thèm giúp, trong lòng thầm oán giận tên nhóc này hành động theo cảm tình quá mức.

Không có tâm trạng tiếp tục uống nước đá bào, vốn cảm xúc rất tốt đã bị hành vi của Mộ Lưu Hoa kia mạc danh kỳ diệu làm cho hỏng bét, tôi nghĩ sắc mặt tôi không tốt lắm.

Đi ra khỏi tiệm đá bào, chúng tôi bắt xe công cộng về nhà.

Dọc theo đường đi ai cũng không để ý tới ai, tuy rằng cảm thấy loại hành vi này tựa như mấy đứa con nít đang trong lúc bực bội, nhưng mà sẽ không chịu chủ động cùng đối phương nói chuyện, đại khái trong nội tâm mỗi người đều rất quật cường đi.

Sau khi về nhà tôi quay đầu đi tự tìm nước uống, không giống như bình thường rót một ly cho cậu ta.

Sắc mặt cậu ta quả nhiên càng thêm lạnh, tôi không để ý đến cậu ta, mở tivi ra bắt đầu xem.

Có đôi khi con nít sinh khí thì cứ để cho nó sinh khí đi, nói nhiều cũng vô dụng.

Khi còn bé, thời điểm tôi bực tức, mọi người cũng vội vàng công chuyện của bản thân mà không ai để ý tới tôi.

Một lát sau cơn buồn ngủ vây quanh, tôi tính ngủ một giấc.

Mới từ sô pha đứng lên, ta áo của tôi bị một người tóm lại.

Mộ Lưu Hoa cứ như vậy tóm tay áo tôi nửa ngày mà không hé răng, cuối cùng ngón ta chậm rãi buông ra,trầm giọng nói: “Vừa rồi, thật có lỗi.”

“Oh, không có gì.”Tôi âm thầm thả lỏng khẩu khí, tên nhóc này rốt cuộc nhận thua.

Như vậy tôi cũng khách khí chút đi, “Lưu Hoa, nghỉ ngơi trong chốc lát đi, buổi chiều không có lớp sao?”

“Không có.”

“Oh, tôi cũng không có công việc.”

Câu chuyện đột nhiên trở nên nhàm chán, tôi không biết vì sao lại nghĩ tới giọng nói kia.

Người con gái xuất hiện trong tiệm đá bào, giọng nói thật sự rất giống hoa khôi, chính là thoáng…thoáng….thành thục hơn một chút.

Bất quá người tôi đã lớn lên nhiều năm, giọng nói thay đổi cũng là chuyện rất tự nhiên a.

…… Như thế nào bất tri bất giác thật sự xem nàng trở thành như bông hoa đây?

Nói thật có phần xúc động, giống như là tâm tình thật lâu bình tĩnh lại bị sống cuộn khuấy trộn.

Hay là tôi cho tới bây giờ, vẫn như trước đối với người con gái bất luận tướng mạo hay là tài năng đều cao kia vẫn nhớ mãi không quên?

Mộ Lưu Hoa đã muốn đi tới phòng ngủ nghỉ ngơi, tôi lại đột nhiên không còn thấy buồn ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.