Lão Bản, Em Sai Rồi!

Chương 12: Lão bản đi công tác



“Cô ở đây?” Từ Tri Lễ lái xe rất hảo tâm đem Chân Nam Nhân đưa đến lầu dưới.

“Như thế nào ngài có ý kiến” Chân Nam Nhân tức giận nhìn nhìn Từ Tri Lễ một cái nghĩ tới nàng vừa anh dũng hy sinh  nàng liền một bụng giận dữ!

“Không có… tôi chỉ là muốn nói nơi này rất xứng với cô.”

Xứng? Từ Tri Lễ nói chuồng heo rất xứng đôi sao! Tôi muốn ở đây chắc? Chẳng qua nhà trọ đắt tiền ai trả tiền đây?

“Tôi đưa cô lên. ” Nhìn trong thang lầu vài ngọn đèn mờ nhạt lúc sang lúc tối tùy thời bãi công, Từ Tri Lễ rất có phong độ nam nhân nói Chân Nam Nhân cũng không cằn nhằn rất sảng khoái đáp ứng.

Đang khi Từ Tri Lễ đem Chân Nam Nhân đưa đến cửa nhà thì một cái người Chân Nam Nhân không nguyện muốn ặp lại xuất hiện ở trước mắt.

“A!Con chào dì Phòng Đông.”

“Ờ! Tiểu Chân hả? Con rốt cục đã trở lại, tôi còn tưởng rằng cô vì tháng này chưa trả tiền thuê phòng bắt đầu trốn dì đây. ” Nhìn một chút cái gì gọi là sẽ nói… câu này lời vừa nói ra Chân Nam Nhân nghĩ lừa gạt đi cũng không được.

Từ Tri Lễ đang nhìn Chân Nam Nhân lại nhìn dì kia một chút rất sảng khoái từ trong túi móc ra một cái ví thật dầy mở ra đưa một xấp thật chỉnh tề NDT chiếu lấp lánh, thiếu chút nữa sáng ngời dọa cái mắt của Chân Nam Nhân! Chỉ thấy Từ Tri Lễ rút ra rất nhiều NDT đưa cho dì.

“Người xem ngần này đủ chưa?”

“A.. đủ rồi… đủ rồi” Dì Phòng Đông nhận được tiền sau rốt cục lộ ra khuôn mặt tươi cười.

“Tiểu Chân này! Bạn trai con thật không tệ. ” Sau đó liền vui rạo rực đếm lấy tiền nghênh ngang rời đi.

“Ách… Cái kia cám ơn ngài… ” Chân Nam Nhân có chút ngượng ngùng.

“Không có việc gì, tôi sẽ nói với bộ phận tài vụ chào hỏi, số tiền này liền từ trừ vào tiền lương của cô.”

Từ Tri Lễ, hình tượng thiện lương một hồi chết đi! Có cần thiết phải tính toán chi li vậ không? Có cần thiết không? Có cần thiết không?

Sau khi bà dì cho thuê nhà đi rồi, hai người đứng cửa Chân Nam Nhân trầm mặc thật lâu, rốt cục Từ Tri Lễ mở miệng.

“Tôi ngày mai phải ra nước ngoài 1 thời gian.”

“A ” Liên quan gì tới tôi, Chân Nam Nhân tức giận trong đáy lòng nói.

Lại là một đoạn trầm mặc sau sau đó lại là Từ Tri Lễ mở miệng.

“Xem ra cô không có gì ý nghĩ muốn gì? Thôi, tôi còn định sẽ chuẩn bị mua ít đồ cho cô, cảm ơn hôm nay mời tôi ăn cơm đây, xem ra không cần thiết cô sớm một chút nghỉ ngơi đi, tôi đi trước.” Sau đó Từ Tri Lễ xoay người đi xuống lầu nghênh ngang rời đi.

Chân Nam Nhân hóa đá, người này chính là một gian thương! Muốn tặng quà sao không sớm nói! Chơi cái trò thần bí! Nàng muốn quà! Quà mà!

Cả đêm thương tiếc thuận tiện nguyền rủa Từ Tri Lễ nửa đường máy bay rủi ro, sáng sớm hôm sau Chân Nam Nhân đẩy hai mắt gấu mèo mắt làm việc, liền nghe nói Từ Tri Lễ đã xuất ngoại.

“Ai ~ Lão bản đãxuất ngoại, thật là không có động lực làm việc ” Một nữ nhân háo sắc vẻ mặt u buồn  45° đang nhìn bầu trời, giả vờ không quan tâm.

“Đúng vậy lão bản vừa ra nước người em liền mất đi mục tiêu cố gắng.”

“Lão bản! Ngài chừng nào thì trở lại đây!”

“Lão bản! Ngài mới ly khai 1 giờ 23 phút 37 s lập tức tôi liền nhớ ngài da diết” (L: choáng…)

Chân Nam Nhân rất thức thời nhét bong vào lỗ tai, không them  để ý tới một đám sắc nữ, bởi vì nàng sợ hãi mình chen vào nói thì sợ sẽ không cẩn thận đem lời trong tim của mình nói ra, sau đó liền gặp một đám sắc nữ điên cuồng oanh loạn tạc, vì vậy nàng yên lặng làm việc.

“Ôi chao. Tiểu chân này nghe nói em ngày hôm qua buổi trưa bị lão bản kêu lên phòng làm việc, sau đó cả một buổi chiều không gặp em, em rốt cuộc đã làm gì! Thành thật khai báo!”

Mẹ ơi nói trúng chỗ hiểm… Chân Nam Nhân buồn bực, nàng cũng không muốn cùng cái người tên Từ Tri Lễ này có dây dưa, là hắn chủ động tới trêu chọc nàng mà! Nàng là vô tội! Các người ngàn vạn lần không nên hiểu lầm mà!

“Không có gì, lão bản chỉ là bảo em giúp ngài đi mua cơm trưa. ” Hơn nữa còn không trả tiền! Ngẫm lại Chân Nam Nhân liền tức giận như vậy nhớ tới ông chủ keo kiệt kinh điển đã hoàn toàn có tư cách tiến vào bảo tàng cúng bái! (L: bà quên hôm qua ai rút ví ra trả tiền nhà cho chị hả?)

“Vì cái gì lão bản tìm em giúp ngài mua cơm trưa? Thư ký sẽ không giúp ngài sao!”

“Tôi cũng không biết! Tôi cùng lão bản không quen, lão bản bảo tôi mua cơm trưa còn không đưa cho tôi tiền, điểm này đã đầy đủ chứng minh tôi là bị chèn ép!” Chân Nam Nhân vội vàng thành thật khai báo, nếu không nàng sợ hãi sẽ sơ hở càng lớn, đến lúc đó chết sẽ càng thảm.

Trong nháy mắt, chúng nhân háo sắc nhìn xem Chân Nam Nhân ánh mắt liền từ giai cấp địch nhân chuyển hóa thành đồng minh sau cùng quần chúng háo sắc còn hướng Chân Nam Nhân bảo đảm, nếu là lần sau lão bản lại bắt Chân Nam Nhân đi mua cơm trưa lại không trả tiền bọn họ sẽ trả cho!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.