Lão Bản, Em Sai Rồi!

Chương 15: Từ Tri Lễ đã trở lại!



“Hi! Đảm Nhiệm Đông! Em trở về lúc nào thế, tại sao không vào nhà chị ngồi chơi một chút!” Chân Ôn Nhu nhiệt tình khỏi nói còn Chân Nam Nhân trong nội tâm biết bà chị này khẳng định không có tốt đẹp gì nên biết khi chính mình thầm mến Đảm Nhiệm Đông bà chị kia toàn ở bên cạnh nói mát, giội nước lã. Mình nội tâm của 1 thiếu nữ thần mến cứ như vậy bị đông thành băng, hơn nữa Đảm Nhiệm Đông kia là tên đầu gỗ như thế nào cũng không hiểu đang khi nàng thật vất vả lấy hết dũng khí chuẩn bị hướng hắn thổ lộ thì hắn mặt mày hớn hở nói với nàng hắn ra nước ngoài học! Má nó! Rời đi nơi này, cái thành phố này chỉ còn nàng thì hắn vui vẻ thế  sao?

Vì vậy Chân Nam Nhân buồn bực… buồn bực N năm, cho đến tốt nghiệp đại học rồi tiếp xúc với xã hội, thấy được quá nhiều nhân tình ấm lạnh rồi sinh ly tử biệt, rốt cục đem trong lòng của mình chỉnh đốn lại dù sao chỉ là thất tình có cái gì quá không, kết hôn cũng còn có ly hôn kia cơ mà, huống chi là đoạn tình yêu này căn bản còn chưa có bắt đầu chứ?

Bất quá làm Chân Nam Nhân không nghĩ tới chính là vốn là kẻ hiện tại cần phải ở nước ngoài như Đảm Nhiệm Đông lại cứ như vậy ngoài ý muốn xuất hiện trước mặt nàng Chân Nam Nhân buồn bực.

“Ha ha ” Đảm Nhiệm Đông như cũ vẫn là nụ cười ấm áp kia.

“Vừa mới về nước còn chưa kịp, ba mẹ 2 người thân thể có khỏe không cũng đã nhiều năm không gặp rồi.”

“Bọn họ thân thể tốt lắm, em về nước rồi ở đâu, ở nhà trước kia hay chỗ khác?”

” Em vẫn ở đó nhưng bên trong toàn là bụi, nên hiện tại đang muốn đi siêu thị  mua một ít đồ.”

Chân Ôn Nhu cùng Đảm Nhiệm Đông hai người tán gẫu khí thế ngất trời, Chân Nam Nhân trong nháy mắt cảm giác mình là dư thừa, hận không thể cách hai người kia xa 1 chút.

“Nam Nam, cậu bây giờ là làm việc ở nơi nào? Lâu không gặp cậu đều trở nên xinh đẹp hơn suýt chút mình không nhận ra!”

Chân Nam Nhân không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, thật là kẻ như hắn trước kia giờ sang nước ngoài ăn nói mạnh miệng hơn, cứ như vậy bị ô nhiễm!

“Cái kia… mình hiện tại tốt, hiện tại đang làm ở thành phố B.” Cái này ngay cả Chân Nam Nhân cũng bắt đầu trong đáy lòng khinh bỉ chính mình, chỉ nói là nói mà thôi khẩn trương cái gì! Già mồm phải chết không nên … không nên!

“Đúng rồi, cậu không phải là muốn đi siêu thị sao? Nhanh lên đi đi! 2 chị mình không quấy rầy cậu nữa!” Vì vậy Chân Nam Nhân rất xin lỗi buông Chân Ôn Nhu chạy thoát.

“Ai nha ~ em chạy làm cái gì, chị còn muốn cùng Đảm Nhiệm Đông tâm sự 1 chút nữa đây. ” Chân Ôn Nhu đứng nói chuyện, chọc cho Chân Nam Nhân một hồi nghiến răng trời mới biết bà c hị đang nghĩ cái mưu ma chước quỷ gì!

“Bất quá nói thật Đảm Nhiệm Đông trở lại, người đều thay đổi thật nhiều trước kia là đầu gỗ hiện tại nếu là hắn thông minh chút, kịch tính 1 chút sẽ được ta liệt vào danh sách, ài ~ đáng tiếc … còn kém một chút như vậy.”

Đúng vậy nếu là Đảm Nhiệm Đông biết mình chỉ kém chút xíu vào danh sách của bà chị mình, mình sợ hắn sẽ trực tiếp đi làm giải phẫu thẩm mĩ cách chị mình càng xa càng tốt! Chân Nam Nhân rất không cho chị mặt mũi trong đáy lòng tự nhủ.

“Đúng rồi giống như trước kia khi hắn xuất ngoại em thầm mến qua hắn đúng không?”

Chị! Chị là chị ruột em đó! Van xin chị buông tha cho em được không! Đó là chuyện trước kia rồi… bây giờ còn nói làm cái gì!

“Có muốn hay không chị hiện tại giúp em một chút? Đi nói với hắn, em thầm mến hắn nói không chừng hắn sẽ nhất thời cảm động sau đó liền không cẩn thận lên con tàu cướp biển của em không chừng.” Chân Ôn Nhu vẻ mặt gian gian chọc cho Chân Nam Nhân hận không thể một cái tát đập chết bà chị này! Cái gì gọi là con tàu cướp biển! Mình căn bản chưa óc làm qua nữ tặc! Ở đâu ra bà chị nà chứ…là một nữ lưu manh! Gieo hoạ cho nhân gian.

Mà nhắc tới gieo họa, Chân Nam Nhân không tự giác liên tưởng đến Từ Tri Lễ! Hắn không chỉ có bộ dạng gieo họa! Mà ngay cả trong lòng đều là không ngừng tính toán như thế nào gieo họa cho người khác! Nàng chính là người bị hại lớn nhất! Nàng trong đáy lòng chân thành cầu nguyện hi vọng… hai người kia tốt nhất có thể cấu kết với nhau làm việc xấu thông đồng cùng một chỗ, lẫn nhau gieo họa mà thôi… không cần phải cũng không có việc gì ra gieo họa người khác…!

Đang khi Chân Nam Nhân trong đáy lòng không ngừng cầu nguyện thì di động nàng vang lên, một chuỗi số chưa quen thuộc lóe ra.

“A lô? Xin hỏi…?” Chân Nam Nhân kỳ quái nhận nghe điện thoại.

“…” Đối phương chính là không nói lời nào.

“A lô! Em gái nhà ngươi! Nếu không nói lời nói bà đây treo!” Chân Nam Nhân nói tục luôn.

“Chân Nam Nhân, cô chính là như vậy an ủi của người lãnh đạo trực tiếp của mình vậy  à?” Một thanh âm rất êm tai từ trong điện thoại di động truyền ra, trong nháy mắt Chân Nam Nhân hóa đá… chẳng lẽ mạng của nàng cứ như vậy khổ sao? Càng sợ gặp phải … hết lần này tới lần khác lão thiên khiến nàng bị bắt gặp cho dù không thấy được thì cũng muốn gọi điện thoại đến đe dọa nàng sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.