Lão Bản, Em Sai Rồi!

Chương 47: Mời khách ăn cơm



Bị bóc lột tàn khốc chèn ép đau đớn là Chân Nam Nhân u buồn trở lại  phòng của mình, u buồn ngồi ở trước cửa sổ nhìn ra ngoài thực TMD u buồn! Nếu là trước kia nàng còn có thể hưng phấn nhảy dựng lên, chỉ vào tuyết ngoài cửa sổ vui vẻ mà hồn nhiên.

“Xem kìa! Tuyết đó…!” Nhưng là bây giờ ngay cả hứng thú đánh bạch cũng bị mất, càng đừng nói cái gì mà  gà tây đều là có thể nói chuyện!

Ài, nhìn xem mình cứ như thế ưu thương ngay cả chính nàng đều không có thói quen, thôi… hay là đi vệ sinh đem tất cả thoát ra… nghĩ tới đây Chân Nam Nhân hành động lập tức yên lặng hướng đi phòng vệ sinh.

Nói, nhân dân Trung quốc sức tưởng tượng thật sự rất cường đại… chuyện gì đều có thể liên tưởng đến thơ ca… cũng ví như hiện tại Chân Nam Nhân vừa khoan khoái phát tiết vừa nói “sông lớn hướng đông chảy … “Nói một cái là sảng khoái khi nàng rốt cục đem hình tượng mới, diện mạo mới một lần nữa từ phòng vệ sinh chạy ra lại thiếu chút nữa bị dọa ngã trên mặt đất.

Đây là tại sao? Rất đơn giản bởi vì Từ Tri Lễ đứng ở trong phòng mình mà còn hình như đang đợi mình.

5555, lão thiên gia à! Ngài chơi ta đúng không!

Dù cho Chân Nam Nhân đáy lòng rất không tình nguyện cũng chỉ có thể nuốt vào bụng, đối mặt với kẻ cướp bóc tiền mồ hôi nước mắt của chính mình cũng chỉ có thể làm làm ra một dạng bộ nịnh nọt ai bảo hắn là lão Đại.

“Xin hỏi ngọn gió nào thổi ngài đến đây vậy?”

Từ Tri Lễ nhìn Chân Nam Nhân, cười gọi rất thân thiết, tay vừa sờ đầu Chân Nam Nhân thân mật mở miệng

“Đi nào… hôm nay kiếm được chút tiền lẻ, tôi mời cô đi ăn cái gì đó, dù sao tới gì chưa ăn cơm cô khẳng định là đói bụng rồi.”

Chân Nam Nhân lập tức lệ nóng lưng tròng, lão Đại à ngài dùng tiền cướp bóc của tôi lại đến mời tôi ăn cơm, ngài thật không hỗ là gian thương cực kì gian!

“Tôi như thế nào không biết xấu hổ để cho lãnh đạo phải tiêu pha đây” Nhà ngươi cứ trực tiếp đem tiền cho ta thì ta mới sảng khoái!

“Không sao, ngẫu nhiên chỉ muốn cùng nhân viên cùng vui, hơn nữa cô là nhân viên mới của công ty nếu  không hảo hảo chiêu đãi cô vạn nhất cô lại 2 lòng đem cơ mật trong công ty truyền đi ra thì làm sao bây giờ.” Từ Tri Lễ nói như mây trôi nước chảy lại đem Chân Nam Nhân sợ hãi quá mức.

“Lão bản! Tôi bảo đảm, tuyệt đối sẽ không 2 lòng! Đời này tôi vĩnh viên sống cùng với công ty… đánh chết tôi cũng không 2 lòng!”

“Đây là cô nói?”

“Hừ! Đương nhiên!” Chân Nam Nhân đem ngực đập bành bạch vang lên.

“Tốt lắm đừng vuốt đập liền thật sự mất… đi thôi chúng ta đi ra ngoài ăn cái gì đi.”

Chân Nam Nhân đáy lòng chảy nước mắt đi theo Từ Tri Lễ ra khỏi  khách sạn.

Từ Tri Lễ à, ngài một mình gieo họa nhân  gian tại sao lại gieo họa chỉ một mình tôi! Thế giới to lớn  rất nhiều cô  gái vui lòng bị ngài gieo họa sao lại đi hành hạ 1 kẻ như tôi chứ…? Xem tôi khuôn mặt bị ngài làm cho dở khóc dở cười, khổ mà không nói được ngài liền sảng khoái đúng không!

“Uống rượu không?” Từ Tri Lễ mang theo Chân Nam Nhân đi tới một nhà hàng coi như là xa hoa ăn cơm đầu tiên là gọi vài món ăn sau, rồi mới hỏi thăm đến Chân Nam Nhân.

Chân Nam Nhân chần chừ một chút ngẫm lại tửu lượng của mình ngay cả 1 đứa trẻ hai tuổi cũng không bằng, đang nhìn Từ Tri Lễ nhìn so với phim kinh dị còn làm nàng tim gan run sợ hơn, nàng kiên trì gật đầu nhẹ trong lòng âm thầm quyết định, chỉ uống một hớp!

Nhưng là nàng quên mất nếu đã là Từ Tri Lễ chủ động đưa ra lời mời chút rượu cũng sẽ không đơn giản như vậy  bỏ qua cho Chân Nam Nhân, nên biết Từ Tri Lễ chính là 1 kẻ gian trá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.