Nếu như một người nam nhân đối mặt với 1 người trên giường quần áo không chỉnh tề, 1 nữ nhân thần chí mơ hồ nhịn không được hấp dẫn mà nhào tới điều này nói rõ người nam nhân này là nam nhân dùng nửa người dưới suy nghĩ, nếu là hắn không bị hấp dẫn điều này giải thích rõ người nam nhân này nửa người dưới đã tàn vậy Từ Tri Lễ thuộc loại nam nhân nào đây?
Rất đơn giản hắn thuộc về loại thứ ba: không thể dùng tư duy bình thường của đàn ông suy nghĩ mà đối mặt với quần áo lộ ra của Chân Nam Nhân, Từ Tri Lễ thế nhưng đầu lại có phát kiến… đi từ từ đến bên giường ngón tay như có như không xẹt qua vai Chân Nam Nhân cảm thụ được xúc cảm trơn mềm kia khóe miệng nhếch một cái cao có nghĩa là tâm tình của hắn rất tốt, xoay người tắt trong phòng, trong bóng đêm bao phủ xuống chỉ thấy được bóng người Từ Tri Lễ trở về bên giường, chậm rãi nằm xuống …
“Ưm ~” Chân Nam Nhân giật giật cánh tay của mình, từ từ trong giấc mộng tỉnh lại tuy vừa vặn mở mắt ra có chút choáng váng, thế nhưng nàng phát hiện mình thế nhưng cùng Từ Tri Lễ cùng giường chung gối… Đây là khái niệm gì… nàng bị Từ Tri Lễ ăn…là quy tắc ngầm rồi sao?
Chân Nam Nhân thoáng cái dừng lại tất cả động tác ở thân thể, cứng ngắc nằm ở trên giường sững sờ nhìn xem mặt Từ Tri Lễ, hô hấp cũng dừng lại mãi cho đến khi Từ Tri Lễ chậm rãi mở mắt ra cùng Chân Nam Nhân bốn mắt nhìn nhau, lúc này mới một cái giật mình vội vàng một cái xoay người, ngay cả chăn cùng người cùng ngã xuống mặt đất.
” Anh…anh” Chân Nam Nhân mở to 2 mắt thấy Từ Tri Lễ bộ dạng quần áo nửa lộ yêu mị, kích động nói không ra lời.
“Làm sao vậy?” Từ Tri Lễ làm một bộ không liên quan đến mình trơ mắt nhìn Chân Nam Nhân ngã trên mặt đất.
“Mi! Tên cầm thú này!” Chân Nam Nhân rốt cục suy nghĩ lại đầu óc của mình, nhặt lên cái gối đầu rơi cùng mình hung hăng hướng Từ Tri Lễ đập.
“Cô nghĩ gì thế!” Từ Tri Lễ một cái tay liền ngăn hung khí Chân Nam Nhân đập tới, sửa sang lại áo choàng trên người mình, đứng dậy.
“Mi tên cầm thú này! Tối qua mi đối với ta làm cái gì!”
“Nghĩ hay quá nhỉ! Cô uống rượu phun ra trên người tôi, tôi rất muốn đem cô ra giết, cô còn muốn làm gì!” Từ Tri Lễ tức giận nhìn nhìn Chân Nam Nhân rồi một cái xoay người liền trở về phòng tắm thay quần áo.
Chân Nam Nhân vẻ mặt đầy??? Ngồi dưới đất cúi đầu nhìn nhìn mình mặc dù có chút không đoàng hoàng nhưng coi như là đầy đủ..vẫn mặc quần áo của mình… được rồi nàng thật sự đổ oan cho Từ Tri Lễ.
“Sao? Vẻ mặt oán phụ, trông như tôi đã làm gì cô vậy sao?” Từ Tri Lễ thay đổi quần áo từ trong phòng tắm đi ra, nhìn xem kẻ kia vẫn như cũ ngồi ở dưới đất không nhúc nhích, nhàn nhã dựa ở khung cửa trêu ghẹo.
Em gái nhà ngươi! Chẳng lẽ nhà ngươi thật đúng là nghĩ muốn làm gì ta! Chân Nam Nhân yên lặng nhìn Từ Tri Lễ một cái, gãi gãi đầu tóc rối loạn của mình, đem chăn mền ném trở về trên giường tự mình đứng lên đi ra ngoài cửa, trở về phòng của mình.
“Cô xác định cô có thể chuẩn xác trở lại gian phòng của mình sao? Đừng không cẩn thận xông nhầm vào phòng người khác.”
Chân Nam Nhân nghe Từ Tri Lễ nói lời này nghe thật không lọt tai, dù thế nào chính mình chẳng lẽ vô dụng như vậy ngay cả trở về phòng của mình đều tìm không ra sao…vậy chính mình sống nhiều năm như vậy xem như uổng phí rồi!
“Ngài cứ yên tâm đi! Cho dù đi nhầm cửa tôi cũng sẽ không đi nhầm phòng của ngài!” Nói xong chậm rãi chống cái lưng của mình đi ra khỏi phòng Từ Tri Lễ.
Ai da, lưng của mình… vừa rồi ngã một cái thật sự đâu!