Lão Bản, Em Sai Rồi!

Chương 59: Có một loại người gọi là nam phụ



Đang khi Chân Nam Nhân bị Từ Tri Lễ ấn xuống quyền sở hữu một tuần lễ sau nàng lại lại một lần nữa gặp được Đảm Nhiệm Đông.

“Vận khí thật tốt, lại gặp được cậu ” Trên mặt Đảm Nhiệm Đông vui vẻ cười, xem ra gặp được Chân Nam Nhân hắn thật sự rất vui vẻ.

Còn Chân Nam Nhân tựa hồ cũng không phải là muốn như vậy, thấy hắn vẻ mặt vui sướng thì nàng ngược lại chính là vẻ mặt tang thương, hữu khí vô lực cùng hắn lên tiếng chào hỏi, liền chuẩn bị tránh đi.

“Hả? Cậu làm sao vậy?” Đảm Nhiệm Đông thấy Chân Nam Nhân vẻ mặt tang thương, nhịn không được ngăn cản bước chân của nàng.

“Không có việc gì ~” Chân Nam Nhân lắc lắc đầu, ài ~ mấy ngày này nàng quả thực không phải là cuộc sống của 1 người, kể từ khi Từ Tri Lễ công khai bước chân vào trong sinh hoạt của nàng sau, tựa hồ cũng chưa có dự định rời đi, mỗi ngày đúng hạn đến nhà nàng ra tay, tại nhà nàng đi ngủ còn có coi nàng là gối ôm … nàng quả thực là làm toàn bộ chức vụ của 1 người làm, 1 bạn gái nào mệt nhọc như nàng chưa….

“Nam Nam, đã lâu cũng không cùng với bạn hàn huyên, khó được có dịp gặp được cậu, chúng ta tìm quán cà phê ngồi một chút đi.”

” Mình… ” Chân Nam Nhân còn chưa nói hết lời thì có một cái tay trắng nõn đặt lên bả vai Chân Nam Nhân, không chút khách khí tuyên thệ quyền sở hữu của mình.

“Thực xin lỗi, tôi nghĩ cô ấy hiện tại không có thời gian, bởi vì cô ấy cần lập tức còn phải giúp tôi nấu cơm.”

Được rồi này thật không phải là chính nàng tự mình đa tình… suy nghĩ nhiều, nghe được Từ Tri Lễ vừa nói như vậy, nàng cảm giác mình trong nháy mắt liền từ một viên chức nhỏ, cô hầu gái thăng cấp thành nữ chính trong phim thần thượng? Từ Tri Lễ chính là 1 kẻ bá đạo, vô lương nhưng lại tám đời giàu có cho nên đời này không chỉ có một yêu nghiệt là đủ, hơn nữa còn nhờ có một ông cha tương đối trâu bò, nhìn lại một chút Đảm Nhiệm Đông vẻ mặt bị thương thấy thế nào cũng là vạn năm nam phụ… mặc kệ hắn thập toàn thập mỹ thế nào biên kịch nói không để cho ngươi, chính là không để cho ngươi… mà hắn còn làm cho nữ chủ mỗi một lần bị thương tổn đều ở trước mặt của hắn, làm cho hắn tâm ngứa một chút, lại không chiếm được… cho nên Chân Nam Nhân ở trong lòng nho nhỏ khinh bỉ biên kịch phim vô lương.

“Nấu cơm? Nam Nam này… ” Đảm Nhiệm Đông đối với Từ Tri Lễ đột nhiên xuất hiện trong lòng đầy sóng gió, đối với kẻ trước mắt này vẻ mặt không có hảo ý trong lòng bắt đầu không ngừng tính toán.

“Cái gì này … kia, một người nam nhân nếu là thích Chân Nam Nhân cứ việc nói thẳng, đừng nói uống cà phê gì chứ… ” Từ Tri Lễ từ nhỏ đã bị phần đông ong bướm bao quanh, hơn nữa gia đình hun đúc tạo thành tính tình của hắn bây giờ đối với vấn đề thích thì phải muốn, không có do dự, nhưng hắn quên mất không phải là tất cả mọi người như hắn, nhất là Nhiệm Đông trên thực tế tên này là nam nhưng có chút ngượng ngùng.

“Từ Tri Lễ ngài nói bậy bạ gì đó! Tôi cùng Đảm Nhiệm Đông là bạn bè tốt nhiều năm, có nói giỡn cũng đừng nói linh tinh vậy!”

Chân Nam Nhân lời này vừa nói ra, Đảm Nhiệm Đông liền thấy được trong mắt Từ Tri Lễ một loại nụ cười gọi là gian kế thực hiện được lập tức hắn cảm nhận được cảm giác bị thất bại, mình còn quá thấp, Từ Tri Lễ muốn Chân Nam Nhân đem câu này nói ra chính là làm cho Chân Nam Nhân trực tiếp bác bỏ hắn, nếu là hắn tiếp tục không biết tốt xấu cùng Chân Nam Nhân tỏ tình đó mới gọi là mình tự tìm đường chết.

“Nam Nam, nếu cậu đã bận rộn như vậy thì lần khác gặp nhau nói chuyện, mình đi trước đây.” Sau đó, hắn mang theo một bụng buồn bực cùng buồn rầu chậm rãi đi, đi xa rồi mới dám quay đầu lại nhìn xem ChânNamNhân đi theo Từ Tri Lễ vừa cãi nhau ầm ĩ vừa đi quay về chổ ở trong nháy mắt, cảm giác khổ sở lại tăng lên vài phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.