Lão Bản

Quyển 2 - Chương 13



Trên phi cơ Hắc Ưng nói vắn tắt cho tôi hiểu rõ về tình hình chung của Long Dực hội.

30 mấy năm trước, “Long Dực” Chỉ là một tiểu bang phái trong phố người Hoa tại New York, nằm tại đầu phố hỗn tạp do ba thanh niên ── cũng chính là đương nhiệm tam đại trưởng lão thành lập, chiêu mộ một ít thành phần không đứng đắn, dần dần cứ theo đà ngày càng phát triển.

Khi đó phố người Hoa còn có bốn bang phái khác cũng đang lớn dần, các bên trong lúc đó đều chung sống hoà bình, thế nhưng không lâu sau, các bang phái bắt đầu phân chia phạm vi thế lực, từng bang phái đều chiếm một khu dân cư, địa bàn lớn nhỏ béo gầy khác nhau dẫn đến thu nhập bất đồng, họ liền cướp đoạt lãnh địa lẫn nhau, chiến tranh không thể tránh khỏi bạo phát.

Long Dực cũng bắt đầu hành động ── gây ra mấy chục huyết án kinh người, chính là mưu sát thành viên những bang phái khác, mang theo vũ khí cướp bóc, mở ra một chương lịch sử mới tại phố người Hoa.

Sau năm 1985, chính phủ liên bang Hoa Kỳ sau 10 năm điều tra, lựa chọn thi hành hoạt động tiêu diệt hắc bang tại phố người Hoa, trầm trọng đả kích các thế lực hắc bang tại phố người Hoa. Long Dực hội thừa dịp lúc này hóa ám làm minh*, đem thân phận hắc phố của chính bang phái mình tẩy trắng thành một tổ chức thương mại hợp pháp, chẳng những cung cấp cho vay, thậm chí còn là một đơn vị từ thiện chuyên trợ giúp người di dân ── Trên thực tế thì đó là một cái xã hội riêng dành cho người Hoa tại Mỹ, là tổ chức phạm tội khống chế toàn bộ thế giới ngầm xinh đẹp.

*: gột tẩy hắc ám, trở lại ánh sáng, nghĩa như từ một bang hội hắc ám giờ trở thành một tập đoàn hợp pháp.

Nếu không phải đoạn lịch sử kể trên cùng lão bản có quan hệ gián tiếp, tôi đại khái có lẽ ở ngay giữa lúc Hắc Ưng thuyết minh liền ngủ thiếp đi rồi.

Mặc dù như thế, trong lòng tôi vẫn có cảm giác bất an lo sợ, dù sao cũng là ── hắc bang a! Giống như tôi là một đứa trẻ tốt, đối với hắc bang đến tột cùng đang làm những cái hoạt động gì đều có hiểu biết rất ít, chỉ ở trên phim ảnh biết được chút ấn tượng, nhưng là chỉ vòng quanh những thể loại như buôn bán ma tuý, bắt cóc, mưu sát, nhập cư trái phép.

Đúng rồi, tôi nhớ David có nói qua, lão bản là đệ tử Ngô lão đại một trong những người thành lập hội, là một phần của khâu ám sát trong Long Dực hội, chuyên phụ trách ngắm bắn địch nhân hoặc diệt gọn đối tượng được khách hàng chỉ định ──

Cười khổ… Tôi giống như thường xuyên, hoặc là cố ý, đã quên tình nhân quá khứ là một sát thủ, nói cách khác, y xuất sắc hơn người, chắc không chỉ giết một người đi? Đôi tay thường dắt tay của mình kỳ thật đã nhuộm đầy máu tanh, trên bàn tay có vài cái vết chai thật dày, cũng là bởi vì thường xuyên nắm các thứ vũ khí, từ năm này sang tháng nọ đi…

Thế nhưng, đôi tay kia lại ấm áp như thế, đối tôi hiện tại mà nói, là không thể thiếu…

Nếu tình thế khiến lão bản phải quay trở về với cuộc sống trong quá khứ, tôi nên làm như thế nào đây? Tôi thật có thể không thèm để ý chút nào, tựa như lời nói cùng lão bản khi ở bờ biển Bạch Sa Loan, là một cục kẹo cao su dính chặt ở bên cạnh y, nhìn y cầm vũ khí trong tay đi giết người, tiếp tục kiếp sống sát thủ sao?

Khó cả đôi đường a! Thật không hy vọng lão bản vì tôi mà hạn chế sự lựa chọn của y, cùng hắc bang Long Dực hội ngay chính diện đối địch như vậy, thế nhưng tôi bản tính thiện lương, rất có lòng dạ đàn bà, cũng không muốn ngồi xem lão bản tái trở về nghiệp sát nhân.

ý bảo em có tính thiện lương không muốn anh cùng LD hội đối địch, nhưng cũng không muốn anh trở về nghiệp sát nhân:3 chã biết edit sao cho dễ hiểu nữa =.=!

Ai! Thở dài thật dài, một mảnh gió thảm mưa sầu ───

Lại hồi phục bộ dáng cái xác không hồn, tôi mặc cho Hắc Ưng đem mình đi xuống phi cơ, ngồi vào chiếc limousine màu đen, cảm giác như xe chạy thật lâu thật lâu, cuối cùng cũng vào một con đường dài, cảnh tượng náo nhiệt, treo đầy bảng hiệu tiếng Trung, trên đường cái đi đầy người mang gương mặt Phương Đông.

Dọa! Tôi cuối cùng giựt mình tỉnh lại, đây là cái gọi là ── phố người Hoa!

Xe tiếp tục đi trước, tránh đi đám đông náo nhiệt, chuyển nhập vào một đại lộ, hiện ra một khu vườn kiểu Trung Quốc hai bên trái phải yên tĩnh thanh u, mỗi một khu đều có cửa sắt điêu khắc hoa văn màu đen, phía sau lâm viên được tỉ mỉ tạo cảnh một tòa lầu các kiểu Trung Quốc đồ sộ xa hoa hiện ra lờ mờ.

Xe chúng tôi dừng lại trong một khu vực có vẻ rộng rãi, trước sân nhà cổng canh phòng rất sâm nghiêm, năm sáu người Trung Quốc mặc đường trang hắc sắc cẩn thận nghiệm chứng thân phận Hắc Ưng cùng tôi ở bên trong xe, rồi mới yên lòng cho qua.

Nhìn thấy bọn họ trên người mặc đường trang, khiến tôi nghĩ đến phim Lí Tiểu Long, có điểm muốn cười, lại có chút sợ hãi.

Xe lại tiếp tục đi, lướt qua nhiều nhà lớn xinh đẹp ven đường, nơi này quả thực có vườn hoa lớn như rừng rậm, ở khi tôi hết sức kinh ngạc, xe đã muốn đứng trước một tòa lầu gác bố cục tinh diệu chặt chẽ.

Xuống xe, đã có vài người ăn mặc trang nghiêm chờ ở cổng, trong đó có một người trung niên xem ra địa vị khá cao đi tới đối Hắc Ưng nói: “Hắc Ưng thiếu gia, các ngươi đến rất đúng giờ, Ngô lão thật cao hứng, hiện giờ đang ở Thành Chí Đường chờ gặp khách.”

Hắc Ưng gật đầu, nói: “Lý gia, chúng ta đi.”

Hắc Ưng đối với nơi này tựa hồ quen thuộc, cũng không cần người kêu Lý gia kia dẫn đường, liền dẫn tôi hướng bên trái đi vào trong, lướt qua từ hai đến ba mươi gian phòng nằm ở hai bên đường, cuối cùng cũng đi vào một cái phòng lớn, ngay phía trên chính diện phòng lớn còn treo một cái biển to, viết “Thành Chí Đường”.

Tôi thật sự đi tới Mĩ Quốc rồi sao? Cảm giác kỳ thực cứ như là mình chạy đến đại lục Trung Quốc du lịch vậy.

Trong Thành Chí Đường, có hơn mười chiếc ghế được làm từ gỗ Tử Đàn, trong đó có một lão nhân tinh thần khỏe mạnh đang ngồi ở chủ vị, tóc đã bạc màu, nhưng ánh mắt lại mang đầy vẻ sắc bén, dáng vẻ thản nhiên uống trà, nhìn thấy tôi cùng Hắc Ưng đi vào, ngẩng đầu nhìn một cái.

Hắc Ưng đi về phía trước từng bước, tranh thủ gọi ra tiếng: “Ngô lão gia.”

Vị Ngô lão gia kia chính là vị thủ lĩnh mà tôi thường hay nghe lão bản cùng David nói đến muốn mòn cả tai? Khuôn mặt kia hình như đã thấy qua ở đâu đó, khiến tôi nghĩ muốn nhớ, ở nơi nào…

“Ngô lão gia, vị tiểu bằng hữu này chính là Thạch Thụy.” Hắc Ưng sau khi giới thiệu liền quay qua tôi nói: “Thạch Thụy, vị này là Ngô lão gia cũng là sư phụ của Ngân Lang, thuật bắn súng cùng công phu quyền cước của Ngân Lang đều được ông ấy chân truyền, là một nhân vật truyền kỳ nổi tiếng trong phố người Hoa!”

Nhân vật truyện kỳ bắt giam tôi thì là chuyện gì? Bất quá, suy nghĩ đến việc mình đây một cái mạng nhỏ còn đang ở trong địa bàn người ta, muốn chém muốn giết toàn bộ cũng chỉ từ một ý niệm của hắn, vẫn là ngoan ngoãn cúc cung, kêu một tiếng: “Ngô lão gia hảo.”

Ngô lão vừa thấy được tôi, lập tức cầm lấy một cái di động, nói: “… Nhận một cuộc điện thoại…”

Điện thoại? Chẳng lẽ là lão bản? Y biết hiện tại biết mình ở Long Dực hội rồi sao?

Vừa nghĩ tới y, ngực của tôi liền dâng lên phiền muộn, có một chút xung động muốn khóc ── bình tĩnh một chút, Thạch Thụy, nếu như mình ở trong điện thoại vừa nói vừa khóc, lão bản hội sẽ nổi điên mất.

“Uy, lão bản…” Tôi tiếp nhận điện thoại, cắn chặt môi dưới, nhịn xuống nước mắt, bảo trì cảm xúc như thường.

“Thụy Thụy, em… Em có khỏe không? Bọn họ có hay không đối xử với em không tốt?” Xuyên thấu qua máy móc, thanh âm người yêu lộ ra khoảng không mờ mịt, tâm tình ưu sầu cấp bách ở trong lời nói ngắn ngủi bày ra không chút bỏ sót.

“Không có, không ai đối em như thế…” Sợ y không tin, tôi tăng thêm ngữ khí: “Thực sự, em tốt lắm, anh đừng lo lắng.”

“…Thụy Thụy, anh hiện tại đang ở sân bay, lập tức sẽ lên máy bay, kiên nhẫn chờ anh, đừng sợ…”

Lão bản sao lại so với người bị trói là mình còn muốn lo lắng hơn vậy? Nhịn không được khe khẽ nở nụ cười: “Lão bản, anh mới đừng sợ ni! Bất quá chỉ cách một cái biển Thái Bình Dương thôi! Cũng không phải sinh ly tử biệt gì, ngủ một giấc không phải là lại gặp mặt rồi sao?”

“… Nói cũng đúng…” Y cuối cùng cũng trấn tĩnh lại: “Vậy, anh lên máy bay đây.”

“Bái Bai.” Tôi ngắt điện thoại, đem trả lại cho Ngô trưởng lão.

Khuôn mặt Ngô lão không một biểu tình ở trên người tôi thoáng qua một chút sau, liền lạnh lùng nói: “… Thạch Thụy… Ta biết ngươi hiện nay cùng Vincent cùng một chỗ, nếu không phải tên tiểu tử kia cá tính giống như tảng đá trong hầm cầu vừa thối lại vừa cứng, ta cũng sẽ không ép buộc, ủy khuất ngươi đến đây làm khách…”

“Tảng đá trong… Hầm cầu?” Tôi sửng sốt, bỏ qua những lời nói không chút thành ý nào của hắn ── nói cái gì ủy khuất tôi? Nếu thực cảm thấy đối tôi ủy khuất như trong lời nói thì sẽ không dùng phương thức bắt cóc đi! Bất quá, khi nghe được cư nhiên lại có người đem lão bản của mình hình dung thành tảng đá trong hầm cầu… Hảo, hảo chuẩn xác, tôi ha ha cười rộ lên, Ngô lão này, thật sự hiểu rất rõ lão bản rồi!

Hắc Ưng không biết tôi cười cái gì, trừng lớn mắt nhìn tôi, biểu tình kia tựa hồ muốn nói: Đừng đùa giỡn ngu ngốc, nơi này chính là Long Dực hội, sao có thể cho phép cậu không biết lớn nhỏ như vậy?

Ngô lão trong lòng thì lại giống như đối tôi có chút cảm xúc yêu thích, ánh mắt nhìn tôi cũng ấm áp hơn.

“Ai, tiểu tử kia… Rời đi hai năm rồi, cũng không nghĩ tới phải về thăm ta lão đầu tử này, gọi điện thoại cũng không nói vài câu liền cấp bách ngắt máy…” Hắn lắc đầu: “… Đích thật là tảng đá…”

Nguyên lai..Cái người lão bản trầm ổn, luôn luôn một mình đảm đương mọi việc kia, tại trong mắt sư phụ giáo dưỡng y, bất quá cũng chỉ là một tiểu hài tử xấu tính mà thôi! Tưởng tượng như thế, tôi bỗng nhiên cảm thấy nhân vật truyện kỳ này cũng không là gì.

Cảm khái một trận, Ngô lão đối Hắc Ưng nói: “Hắc Ưng, ngươi lưu lại, ta có việc cần nói với ngươi…” Lại quay đầu hướng về phía tôi: “Thạch Thụy, ở trước khi tiểu tử kia trở về, ngươi liền ở tại chỗ này, có cái gì cần xin cứ việc phân phó Lý quản gia.” Hắn chỉa chỉa người đang đứng chờ ở bên ngoài, Lý gia vừa rồi ở ngoài cổng nghênh đón tôi cùng Hắc Ưng.

Lý quản gia đối tôi làm một cái thủ thế mời, tôi hiểu Ngô lão đang muốn đuổi tôi đi.

Đi ra vài bước, nghĩ tới cái gì, tôi quay đầu lại hỏi lão nhân kia: “Ngô lão gia… Ngươi cùng lão bản khi lớn… Cùng Vincent giống hệt nhau, mi khuôn, cái mũi, miệng… Ngươi là chú của hắn, bác trai, hay là… Ba ba?”

Ngô lão bị tôi hỏi thế nhưng lại kinh hãi, ngơ ngác ngây ngốc nói không ra lời.

Tôi mỉm cười, đối hắn gật đầu, vô cùng nhẹ nhàng mà đi ra Thành Chí Đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.