Không quá mấy phút đồng hồ, từ ngoài cửa im hơi lặng tiếng liền xuất hiện ba vị người nước ngoài hình thể tráng kiện, nhìn bọn họ nện bước vững vàng hữu lực, ánh mắt lợi hại thẳng thắn, xem ra không phải quân nhân mà là cảnh sát.
Ai, tôi vẫn là còn không thích người ngoại quốc ───
David vừa thấy được ba người kia, bắt đầu lôi kéo nói một đống tiếng anh, thực chán, tôi đi một chuyến New York, năng lực hội thoại tiếng Anh vẫn là chẳng tiến bộ được bao nhiêu, chỉ có thể nửa nghe nửa đoán biết đại khái là David tức giận vì bọn họ đến muộn mấy phút đồng hồ.
Mắng xong, khí còn chưa tiêu, thấy những người đó tính mang Vicky đi, hắn nói: “Wait…”
“Đều có một chủ? Ai làm chủ ta căn bản không quan tâm, nói cho ngươi biết, cuộc đời này của lão tử hận nhất là người khác lừa gạt ta, X mẹ, cư nhiên vì tình báo CIA mà hại ta thảm như vậy, thiếu chút nữa khiến lão tử vào tù, lão tử đã sớm phát thệ một ngày nào đó muốn cho ngươi biết kẻ mù mắt chó chính là ngươi…”
Ông trời của tôi ơi, David cư nhiên bắt đầu lưu loát dùng tiếng anh lẫn tiếng mẹ đẻ nín thở lưu loát không ngừng mắng năm phút đồng hồ 〈 câu chữ bất nhã nhiều lắm, Bội Bội đã phải cắt bỏ hơn hai ba phần 〉.
“…bitch! Lão tử chịu nhục nằm gan nếm mật, chỉ chờ đồ đê tiện ngươi chui đầu vô lưới, ai kêu ngươi con heo mẹ này không mọc mắt, ai không chọc lại chọc tới trên người của ta, coi như ngươi xui tám đời, tổ tiên quên đốt nhang, lần này trở lại Mỹ lão tử cam đoan cho ngươi ngồi tù ngồi đến biến thành lão thái bà…”
Một hơi trôi chảy lưu loát lại mắng năm phút đồng hồ, thật sự đủ làm gương cho tôi học tập dành cho các cuộc cãi nhau sau này… 〈 Bội Bội ấn: hảo hài tử không cần học mắng chửi người a! 〉
Vicky bị hắn mắng hoa dung thất sắc, chắc là sống đến bây giờ chưa từng nghe qua có nam nhân dùng từ thô tục mắng chữi chính mình đi?
David vẫn là một bộ mắng không đã nghiện, vén tay áo tính đánh người, lão bản từ phía sau giữ trụ, cho dù tay bị bắt, chân hắn vẫn loạn đá: “… Tử nữ nhân, tao đàn bà, không đá ngươi một cước lão tử không cam lòng…”
Ba vị quân cảnh kia hai mặt nhìn nhau một hồi, cuối cùng quyết định chạy nhanh mang hai người đặc vụ rời đi.
“… Chớ đi, ta còn chưa mắng đủ…” David nắm quyền kêu gào.
Thẳng đến nghe thấy tiếng xe ngoài cửa chạy xa, lão bản mới buông hắn ra, nói: “Được rồi…. Kết thúc rồi…”
Kinh hãi với bình thường giả hào hoa phong nhã, kì thực lòng dạ tiểu nhân David cư nhiên cũng có một mặt chanh chua như đàn bà vậy, tôi nhịn không được lại nhỏ giọng hướng Đại Nhất xác định: “Đại Nhất, ngươi… Ngươi đã suy nghĩ kỹ sao? Vẫn là quyết định buông tha đi…”
“… Tiểu mèo hoang nóng bỏng…” Đại Nhất cư nhiên lắc đầu, xuất ra một câu như thế, còn mang vẻ mặt si mê.
Tôi nghĩ, lần này nên mang Đại Nhất đến thần đàn phụ cận tìm sư cô thu phục, hắn có chút là lạ, nếu không phải bị dọa đến, thì là tôi hiểu biết về hắn còn chưa đủ sâu.
“Cho tới hôm nay ta mới biết bản tính của ngươi…” Nhiều lần cân nhắc, tôi nói.
“Bản tính của ta tốt lắm a, trung can nghĩa đảm tâm địa hiệp sĩ, là hảo thanh niên biết lễ nghĩa liêm sỉ…”
“Ngươi có chứng cuồng ngược nha!” tôi tổng kết.
Lúc này David giống bóng cao su xì hơi nằm bẹp trên sô pha, trầm mặc không nói như đang nghĩ gì đó, lão bản thì dùng ánh mắt hung ác hung ác nham hiểm 〈 có gì so sánh với Hắc Ưng 〉 quét qua tôi cùng Đại Nhất.
“…Ta nhớ rõ có nói qua muốn hai người các ngươi hảo hảo đợi ở nhà đi?” Thanh âm vững vàng, nghe không ra cảm xúc, lại khiến tôi ngửi ra điềm báo tương lai đầy bão táp.
Chuyện cho tới bây giờ vẫn là nên ngoan ngoãn nhận tội đi, tự thú ít nhất còn được giảm hình phạt, tôi dứt khoát đi đến bên người lão bản, bết miệng nói: “… Thực xin lỗi…”
Thấy tôi trực tiếp nhận sai, y ngược lại không răn dạy được, sửa đem ánh mắt chỉ trích hướng Đại Nhất.
“Có biết hay không khi ta phát hiện các ngươi tới nơi này có bao nhiêu lo lắng? Vốn là ta ẩn ở nơi bí mật chỉ cần chú ý an toàn của David là được, sau lại nhiều thêm hai người các ngươi, ta chỉ sợ tình huống sẽ thoát ra khỏi khống chế của mình, khiến cho các ngươi bị thương…”
Lão bản lời nói tuy nghiêm khắc, kỳ thật tràn ngập đối chúng ta nồng đậm quan tâm, khó trách tất cả mọi người nói y trọng tình trọng nghĩa, không hổ là người mà Thạch Thụy tôi nhìn trúng.
Đại Nhất cúi đầu, đối lão bản nói: “… Lão bản, đều là ta cường bách Thạch Thụy theo tới, anh đừng trách cậu ta, phạt ta được rồi…”
Thấy hắn một bộ quyết tâm như tráng sĩ sắp cắt cổ tay, có khi thực cho rằng lão bản sẽ đối hắn dùng thập đại khổ hình thời Mãn Thanh làm trừng phạt.
“Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, ta nhất định sẽ tìm đến phương thức tốt nhất để giáo huấn ngươi…” Nói xong, lão bản đột nhiên chuyển hướng sang tôi, lộ ra biểu tình âm trầm: “Còn Thụy Thụy, em là tòng phạm, nên làm sao phạt tiểu hài tử không nghe lời như em mới tốt?”
David đột nhiên ngắt lời: “Vincent, dùng khách phòng đi, mấy tiếng cũng không vấn đề gì.”
Nghe hắn nói như thế, mặt tôi trắng như giấy, lão bản thì cười quỷ dị, xách áo tôi hướng phòng khách mà tiến.
“Thụy Thụy, còn có nhớ hay không lần trước anh dùng loại nào gia pháp để đối phó em lâm trận bỏ chạy?”
Tôi phản xạ tính dùng tay bảo vệ mông cánh hoa sắp gặp bất trắc ── này xem như là một lời thành sấm sao? Còn nhớ lúc trước khi ra cửa tôi còn đối Đại Nhất nói qua, sự tình nếu phá hư, thí thí bị đánh là không tránh được…
Không nói được một câu đã bị y kéo vào phòng, trời vừa sáng, không cần bật đèn cũng có ánh sáng tự phát xuyên thấu qua bức màn tràn đầy bên trong phòng. Lão bản khóa cửa phòng, tôi nghĩ dù tránh thoát nhất thời, cũng trốn không được một đời, dứt khoát mà leo lên giường ngồi.
“… Lão bản, anh thật muốn đánh mông em sao?” Cẩn thận sợ hãi hỏi, sai tại mình, thái độ nên phóng thật thấp.
Lão bản trầm mặc khác thường, cũng theo ngồi ở mép giường; lão bản như vậy thật đáng sợ, tôi biết lần này y thật sự giận rồi, ai kêu tôi cùng Đại Nhất xúc động lỗ mãng như thế?
Hướng trước ngực y vùi đầu vào, tôi nửa nhận mệnh nửa khẩn cầu: “Lão bản, mông em từ lúc tốt nghiệp tiểu học đến giờ còn chưa nhìn thấy thái dương, so da mặt còn nộn hơn nhiều… Nếu nhất định phải đánh mông mới hết giận, vậy anh, anh liền đánh đi!”
Vừa nói tôi vừa tính cởi quần, tái trộm liếc nhìn y một cái, sắc mặt đã nhu hòa một ít, chính sách bi thương vẫn là hữu dụng.
“… Xuống tay nhẹ một chút, anh cũng biết, thời tiết lãnh, đánh càng mạnh càng đau…” Đáng thương hề hề mà hướng trong lòng ngực y vùi vào.
Lão bản rốt cuộc không nhịn được phì cười, đem tôi áp ở trên giường, cười khẽ nói: “Tiểu yêu tinh, rốt cuộc nên dùng cái biện pháp gì trị em mới tốt đây?”
“Sủng em nhiều hơn nữa là được…” Tôi cười thầm vì kế hoạch thành công.
“Anh đã quá thương em rồi.” Y nói, đột nhiên lại tà tà nhẹ giọng bổ sung: “Hay là em vẫn thích anh thương yêu hơn một ít?”
Cảm giác đến dục vọng của y đang dần thức dậy, tôi ôm lấy thắt lưng y, cười hì hì nói: “Em nhớ anh còn thiếu em một lần nha!”
“Hôm nay bù cho em gấp bội.” Y thuận tay nhéo mông tôi một phen: “Thụy Thụy, mông nhỏ của em vừa nộn vừa có độ co dãn, anh nào bỏ được xuống tay?”
Tôi dùng sức ôm lấy cổ y hướng miệng y nhào tới, y đột nhiên vươn tay che lại. Cái gì? Dám cự tuyệt mình cầu hoan?
Lão bản lắc đầu nói không phải, nhanh chóng kéo chăn bông che lại thí thí lõa lồ của tôi, rón ra rón rén đi đến cạnh cửa, lấy tốc độ một giây đồng hồ mở khóa, kéo mở cửa phòng, hai cỗ thân thể một gầy một cường tráng chật vật ngã vào.
“Các ngươi…Dám lại đây nghe lén!” Tôi la to chỉ trích, nếu không phải sợ cảnh xuân tiết ra ngoài, tôi đã xuống giường đá bọn họ mấy đá.
Đại Nhất cười vài tiếng, nhanh chóng kéo David dậy, hắn vẫn cứ duy trì nhất quán tao nhã, đẩy đẩy kính mắt, chụp chụp đầu vai Đại Nhất, bộ dáng tự nhiên nói: “Ngốc Đại Nhất, ta nói đúng đi, vợ chồng đầu giường cãi cuối giường hòa…”
“Các ngươi chỗ nào nghe được chúng ta tại cãi nhau?” Lão bản lạnh lùng bất động hỏi David.
Lão bản đại khái chính là người duy nhất khiến David e ngại trên thế giới này, chỉ cần ánh mắt y một trừng, David sẽ mặc kệ việc giả cao quý, chìa ra khuôn mặt bạch kiểm, cười ha ha.
“Không… Không có, chúng ta cái gì cũng chưa nghe được…” Tay kéo quần áo Đại Nhất, từ từ rời khỏi, còn không quên cung thân nói: “… Kia, Vincent, tiểu Thụy, hai ngày này các ngươi là thực vất vả, hảo hảo ngủ một giấc, chúng ta không quấy rầy…”
Lão bản trực tiếp đánh gãy lời hắn, nói: “Đại Nhất, ngươi đưa David về phòng đi, trông chừng cho đến khi hắn ngủ, chưa đủ 8 tiếng thì đừng cho hắn ra khỏi cửa phòng ── làm xong chuyện này, ta liền không so đo trước ngươi từng kháng mệnh, tha cho ngươi một cái mạng.”
“Tuân lệnh!” Đại Nhất khoa trương kính lễ, bắt đầu đảo khách thành chủ tha David về phòng.
Lão bản lần thứ hai khóa cửa phòng, học theo sắc mặt những bại hoại trong kịch truyền hình chuyên môn khi dễ đàng hoàng phụ nữ, từng bước một hướng giường đi tới…
“Thụy Thụy, tin tưởng anh, lần này sẽ không có điện thoại đến đánh gãy chuyện tốt đâu…”