Trong quá trình tiến quá lâu dài của vũ trụ, thân thể nhân loại đã xảy ra biến dị ( đột biến gen) rất lớn. Trừ ra đặc tính nam nữ tự nhiên bên ngoài, toàn bộ nhân loại lại tiến hóa thành ba loại giới tính ——Beta, Alpha, Omega. Ba loại giới tính đó lấy "tin tức tố" – mùi hương đặc trưng, để phân chia.
Beta(chiếm 80%): các phương diện năng lực trung bình, có thể mang thai, nhưng khả năng mang thai thấp, đứa trẻ sinh ra dễ chết non. Bọn họ cũng không bị "tin tức tố" ảnh hưởng, tuy là thuộc nhóm người thường, nhưng cũng là nhóm trọng yếu của nhân loại.
Alpha(chiếm 15%): người lãnh đạo bẩm sinh, người gây giống, bọn họ được di truyền gen cực tốt, chỉ số thông minh siêu đẳng, thể chất mạnh mẽ. Bọn họ bị ảnh hưởng bởi "tin tức tố" Omega, thậm chí bởi vậy mà đánh mất lý trí, chỉ còn giữ lại hành động bản năng.
Omega(chiếm 5%): số lượng hiếm hoi nhất, người gây giống, thân thể mềm mại, dễ dàng mang thai, đứa trẻ sinh ra khỏe mạnh, hơn nữa sau khi 18 tuổi bắt đầu xuất hiện những khoảng thời gian không định kỳ- " thời kỳ tự động phát tình không thể kiểm soát ", thời điểm phát tình sẽ sản sinh ra " tin tức tố" làm nhóm Alpha mất đi lý trí, đồng thời, bản thân Omega cũng bị " tin tức tố" ảnh hưởng mà mất đi lý trí.
Alpha và Omega giống như hai đầu nam châm, hấp dẫn lẫn nhau, ảnh hưởng lẫn nhau.
Alpha lúc giao hoan sẽ đánh dấu lên Omega, một khi dấu hiệu hoàn tất, sẽ trung trinh với nhau, sống chết không rời!
Bất luận nam nữ, chỉ có Omega mới có thể sinh ra đứa trẻ vĩ đại, Omega huyết thống càng tinh thuần khả năng sinh đứa trẻ vĩ đại càng lớn.
Trong đó Omega nam lại càng hiếm, chỉ chiếm 1%.
Nói một cách đơn giản, mặc kệ nam nữ, Alpha( tổng công), Beta( vừa công vừa thụ, có thể mang thai, nhưng khả năng cực kỳ thấp), Omega( tổng thụ, thời gian phát tình không cố định, có khả năng sinh hậu duệ vĩ đại, thật ra chính là người mang t*ng trùng không thể thụ thai)
Chú thích từ Phù Dung Các
Tính toán thời gian một chút, cuối cùng cũng tới ngày Mục Thu Dương tiếp nhận nhiệm vụ cấp S đầu tiên trong hành trình.
Đó là thế giới ABO.
Nhiệm vụ cấp A trở xuống đều được phát ngẫu nhiên, phải tận tới lúc xuyên nhanh thì mới biết cái thế giới kia tròn méo ra sao.
Nhưng nhiệm vụ cấp S có độ khó rất cao, vì vậy sẽ biết được một chút thông tin trước khi bắt đầu.
Ví dụ như lần này, trong thế giới ABO có sáu loại giới tính.
Chúng tôi bí mật bàn bạc trước, mở ra một buổi thảo luận xem mỗi người sẽ đóng vai nào.
Trước mắt chúng tôi chỉ có thể chọn hai giới tính sau: nam Alpha và nam Omega.
Dĩ nhiên là tôi muốn được làm Alpha. Bất kể là từ cấp bậc của gen, tố chất cơ thể, các phương diện của tin tức tố, Alpha đều hoàn toàn cao hơn Omega.
Nhưng cân nhắc tới lần đầu tiên làm nhiệm vụ cấp S của Mục Thu Dương, tôi sợ cậu ấy không ứng phó được. Vì vậy tôi chủ động chọn làm Omega.
Với lý do là: Chán làm Alpha rồi, muốn đổi khẩu vị một chút.
Đương nhiên Mục Thu Dương không tin cái lý do này rồi, cậu ấy chắc chắn đã nhìn ra việc tôi nhường cậu ấy.
Trước ngày xuyên nhanh một đêm, thiếu chút nữa cậu ấy làm cho tôi một bàn đầy thức ăn.
Một bàn đầy thức ăn mua từ cửa hàng, đủ cho tôi ăn ba ngày.
Như thường lệ Mục Thu Dương nắm tay tôi, xuyên nhanh vào thế giới để làm nhiệm vụ.
Từ lần đầu tiên có chút khẩn trương, giờ đây cậu ấy đã hoàn toàn bình tĩnh.
Cậu ấy trưởng thành lên không ít, người làm thầy như tôi cực kỳ vui vẻ và yên tâm.
Câu chuyện ở cái thế giới ABO này cũng thật cẩu huyết.
Nhân vật chính là một Omega vì đào hôn mà thay đổi ngoại hình, ngụy trang thành Beta bước vào Học viện Cao đẳng tư nhân Tinh Tú.
Mà nhân vật chính Alpha vì đuổi theo một tên phạm nhân nguy hiểm đang bỏ trốn, cũng ngụy trang thành Beta mà bước vào Học viện.
Hai người họ đánh nhau một trận xong thì thành bằng hữu, dần dần bị đối phương hấp dẫn.
Hai người đều nghĩ đối phương là Beta nên dự định sẽ thẳng thắn với nhau trước khi về sống chung.
Kết quả nhân vật chính Omega bị tên phạm nhân trốn tù hãm hại, tiến vào kỳ phát tình sớm hơn dự kiến.
Nhân vật chính Alpha bị tin tức tố quá nồng lại mê người làm cho đầu óc mê muội, độ phù hợp của hai người họ quả thực rất cao. Hắn cảm thấy có lỗi với tình cảm của Beta nhưng không thể chống cự lại được Omega trước mặt.
Không kìm chế được mà đánh dấu cậu ấy.
Nhân vật chính Alpha không nhận ra lớp ngụy trang của Omega.
Nhưng Omega lại nhận ra hắn.
Người đàn ông của cậu vì nhiệm vụ mà cải trang thành Beta, cậu có thể hiểu được.
Nhưng cậu không cách nào chấp nhận được:
Dù yêu nhau thế nào đi chăng nữa, cuối cùng cũng không chống lại được tin tức tố.
Nhân vật chính Alpha trong tình huống không nhận ra cậu vẫn đánh dấu cậu.
Đúng vậy, cậu ghen.
Sau đó là một loạt màn bỏ trốn, truy thế khói lửa....
Sau khi xem xong giới thiệu của nhiệm vụ, thật là một lời khó nói hết với cái nhiệm vụ cấp S này.
Tưởng rằng thế giới này rất nguy hiểm, cuối cùng là vì sự cẩu huyết quá đáng này mà xếp vào cấp S sao?
"Thật may nhiệm vụ của chúng ta không phải là khiến hai người đó yêu nhau."
Nhiệm vụ chính thức là mai phục ở Học viện Tinh Tú bắt lấy tên phạm nhân bỏ trốn kia.
Bỏ qua hai nhân vật chính, chúng tôi bắt đầu điều tra vụ án. Dù sao bọn họ cũng đang bận yêu đương, sẽ không rảnh rỗi mà để tâm tới tên phạm nhân kia nữa.
Tên tội phạm trốn trại ngụy trang thành thầy giáo ở phòng y tế cho nên mới có cơ hội hại nhân vật chính Omega phát tình sớm.
Chờ sau khi chúng tôi bắt được tên tội phạm kia thì cũng là lúc tóm được cả tên giả mạo chết tiệt này!
Mỗi tuần vào lúc kiểm tra sức khỏe định kỳ! Đó cũng là lúc chúng tôi hạ độc!
Tên tù nhân quyết chiến đến cùng, ra chỉ thị lan truyền vi khuẩn lây nhiễm.
Học sinh toàn trường cùng tiến vào thời kỳ phát tình.
Cảnh tượng này quả thực quá chấn động.
Có thầy giáo cùng đồng nghiệp cố gắng duy trì trật tự, nhưng chút tin tức tố này bắt đầu khiến thần trí đám học sinh Alpha mơ hồ, giờ phút này đều như lũ cuốn và mãnh thú. Trong đầu bọn họ chỉ nghĩ tới việc đánh dấu Omega, tuyệt nhiên không thể quản được nữa.
Tôi cũng không may mắn gặp họa, phải tiếp tục dùng mưu kế đuổi theo tên vượt ngục kia, giờ còn phải khống chế sự âm ỉ trong cơ thể.
Còn phải trốn tránh khỏi lũ học sinh Alpha trong trường.
"Tiếp tục như vậy không ổn, hoàn toàn không có tác dụng!" Chúng tôi không thể trì hoãn được nữa, tên tù nhân kia dù đã bị thương nặng vẫn có thể trốn ra ngoài Học viện.
Tôi nhìn về phía Mục Thu Dương đang hô hấp dồn dập nhưng thần sắc coi như bình thường nói: "Tôi có cách."
Chắc chắn Mục Thu Dương cũng bị tin tức tố của tôi làm ảnh hưởng ít nhiều, nhưng cả hai chúng tôi đều đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.
Trong tình cảnh này, tôi tin tưởng cậu ấy có thể chịu được.
Nhưng giờ phút này tôi không cần cậu ấy kiên nhẫn chịu đựng.
"Nhanh lên, mau tới đánh dấu tôi." Tôi nói với cậu ta.
Mục Thu Dương bị tôi dọa, trợn to mắt nhìn tôi. Gò má còn bắt đầu hơi ửng đỏ.
Biểu tình của cậu ấy khiến tôi biết cậu ấy hiểu nhầm cái gì, chắc chắn cho rằng là loại đánh dấu đó!
Tôi vội vàng sửa lại: "Nghĩ bậy bạ gì vậy! Là đánh dấu tạm thời, nhanh lên! Đừng để lại dấu!"
Đánh dấu tạm thời không cần lên giường, chỉ cần cắn một cái ở sau cổ là được. Tin tức tố của Alpha sẽ khảm vào trong cơ thể của Omega, tuyên bố chiếm làm của riêng mình. Như vậy cho dù gặp những Alpha khác cũng sẽ không cần lo lắng.
"Cậu biết cắn thế nào chứ?" Tôi hỏi cậu ta.
Mục Thu Dương: "Lúc còn đi học có đọc trong sách, nhưng chưa bao giờ thực hành."
"Thực hành xong sẽ biết chính xác, mau lên." Tôi bẻ cổ áo vén lên, để cho cậu ta dễ dàng thấy rõ. Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy cậu ta lại gần. "Sao thế?"
"Tôi thật sự có thể chạm vào anh sao?" Mục Thu Dương đè thấp giọng nói.
"Đương nhiên có thể. Cậu không cắn, tôi sẽ tìm cách khác..." Lời còn chưa nói hết liền bị cậu ấy ôm vào trong ngực. Ngay sau đó truyền tới cảm giác tê tê ở cổ.
Cảm giác này thật thần kỳ, từ lúc tôi làm Alpha tới giờ cũng chưa từng đánh dấu người khác, càng không bị ai đánh dấu khi làm Omega.
Mục Thu Dương cắn xong, cũng không buông tôi ra. Tôi đẩy cậu ta ba lần, rốt cuộc cũng đẩy ra được.
"Đừng lề mề, mau đuổi theo tên phạm nhân kia."
Sau khi đánh dấu tạm thời, tin tức tố của hai chúng tôi đều đồng loạt được áp chế, bắt cái tên phạm nhân đang trọng thương kia dễ như trở bàn tay.
Cuối cùng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ này thành công.
...
Sau khi xuyên nhanh trở lại, tôi phát hiện Mục Thu Dương có chút kỳ lạ.
Thỉnh thoảng nói chuyện một chút với nhau, cậu ta lại đột nhiên nhìn vào cổ tôi.
Sau khi bị tôi nghiêm khắc ngăn cản, thi thoảng cậu ấy sẽ nhìn vào người khác một chút.
Tôi hiểu tâm tư của cậu ấy, đáng tiếc cấp bậc của cậu ấy bây giờ vẫn chưa đủ, chưa có quyền nói chuyện yêu đương.
Mà chỉ có một số ít tinh anh mới được ghép cặp với bạn đời, ví dụ như tôi.
Tổ trưởng nói rõ vài năm nữa là có thể sắp xếp tôi cùng vị hôn thê lập gia đình.
Mặc dù tôi có hơi bất ngờ, nhưng cũng không có cách nào từ chối được cái sự vinh dự cao quý này.
Chúng tôi nghỉ ngơi một tháng, sau đó Mục Thu Dương lại tiếp tục nhận nhiệm vụ.
Lần này là ở thế giới cảnh phỉ*. Nhiệm vụ cấp B.
*cảnh phỉ: cảnh sát vs lưu manh
Nhiệm vụ ở thế giới này chính là tìm ra tên Lão đại của Hắc bang đang ngụy trang thành tổng tài, giải cứu cho người nhà của cảnh sát viên đang bị chúng khống chế.
Nhiệm vụ này đơn giản như vậy, tôi để cho Mục Thu Dương hoàn thành một mình, tôi ở bên cạnh quan sát là được.
Rõ ràng Mục Thu Dương có chút chủ quan khinh địch, sau khi bắn chết BOSS cuối cùng, chúng tôi ngồi gặm ngô chờ âm thanh báo nhiệm vụ đã hoàn thành.
Nhưng chờ mãi không thấy, lại thấy tên BOSS vốn chưa chết nhặt súng trên đất chĩa thẳng vào Mục Thu Dương.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, chúng tôi đều ngồi quay lưng về phía hắn, đến khi tôi phát hiện ra cũng đã muộn rồi.
Tôi không kịp cướp lấy khẩu súng trong tay đối phương, chỉ có thể dựa vào bản năng nguyên thủy nhất, dùng cơ thể đẩy ngã Mục Thu Dương.
BOSS vẫn kịp bắn một phát đạn, tôi nhịn đau nhanh chóng bước lên bẻ gãy cổ BOSS.
Cuối cùng cũng nghe thấy âm thanh báo nhiệm vụ đã hoàn thành.
Nhưng đáng tiếc là tôi không thể chống đỡ nổi một phút nào nữa liền ngã xuống.
Tôi tùy tiện chạm vào một nơi, trùng hợp lại bị thương trúng tim.
Cũng thật là xui xẻo quá.
Cho dù bị thương chỉ còn nửa cái mạng, chỉ cần trở về thế giới hiện đại đều có thể chữa khỏi được hết.
Thế nhưng chính đặc điểm đó của thời gian lại đang muốn giết tôi.
Chết ở thế giới làm nhiệm vụ không thể trở về được nữa.
Tầm mắt tôi dần dần mơ hồ, Mục Thu Dương ôm tôi vào trong ngực. Cậu ta nói năng lộn xộn, nhưng tôi đều không nghe rõ. Thật là mệt mỏi, càng ngày càng buồn ngủ, tôi muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.
...
Ký ức ngừng lại.
Tôi ngước mắt nhìn về phía Mục Thu Dương đang mặc âu phục trước mặt, trong tay cậu ấy vẫn còn khẩu súng kia.
Tôi nhìn khẩu súng ký ức, ồn ào nửa ngày, cuối cùng thứ này vẫn là do tôi tạo ra.
Mục Thu Dương thấy tôi tỉnh táo lại sau khi nhớ ra, đứng một bên muốn nói gì đó lại thôi.
Thì ra mọi chuyện là như vậy.
Mặc dù sau khi chết tôi không còn nhớ gì cả, nhưng tôi có thể đại khái đoán được vì sao tôi lại sống lại ở thế giới này.
Đã từng có lần làm nhiệm vụ ở thế giới, Mục Thu Dương nhặt được một con chó nhỏ sắp chết. Cậu ấy dùng mọi khả năng của mình để chăm sóc nó, nuôi được gần một năm con chó nhỏ lại chết ngoài ý muốn.
Tôi không đành lòng nhìn dáng vẻ ủ rũ cúi đầu của cậu ấy liền lén đi sửa lại dữ liệu của thế giới kia.
Đem con chó nhỏ một lần nữa sống lại, mặc dù nó không còn nhận ra Mục Thu Dương nữa, nhưng cậu vẫn rất vui vẻ.
Vui thì vui, nhưng tôi nghiêm khắc ra lệnh cho cậu ấy ngàn vạn lần không được bắt chước tôi, tự ý thay đổi dữ liệu nhiệm vụ sẽ bị Tổng cục xuyên nhanh trừng phạt.
Giờ đây cậu ta không chỉ sửa dữ liệu, còn coi tôi như con chó nhỏ kia, một lần nữa sống lại.
Đúng là bản lĩnh của Mục Thu Dương!
Tôi hỏi cậu ấy: "Cậu sợ khi tôi nhớ ra chắc chắn sẽ hận cậu?"
Biểu cảm Mục Thu Dương ngưng lại chờ tôi nói.
"Tôi sẽ hận cậu vì cái gì? Hận tôi vì cậu mà chết sao?"
"Đó là do tôi tự nguyện đỡ đạn cho cậu, chết cũng là vì mạng tôi không may."
"Hay là sợ tôi hận cậu đã sửa lại dữ liệu, mang tôi trốn ở thế giới này?"
"Vậy thì càng không phải cậu sai, chiêu này là do tôi dạy cho cậu."
"Là tôi thượng bất chính, hạ tất loạn*."
*Thượng bất chính, hạ tất loạn: người trên mà làm bậy thì kẻ dưới tất sẽ làm càn
Mục Thu Dương thấy tôi sau khi khôi phục lại kí ức cũng không giận dữ hay bực mình bỏ đi.
Trước thái độ bình tĩnh của tôi, dường như cậu ấy thấy chút hi vọng, định đến gần thăm dò.
"Dù thế tôi vẫn có chút không hiểu, cậu rõ ràng biết tôi có súng ký ức, tại sao phải giấu, không phải nên để tôi sớm nhớ ra một chút sao?"
Mục Thu Dương bị tôi chất vấn đến mức á khẩu không đáp lại được.
"Chúng ta rõ ràng là thầy trò."
Cậu như đoán được tiếp lời tôi muốn nói, sắc mặt đã cực kỳ ảm đạm.