Tên tôi là Âu Dương Miểu Miểu, người Thượng Hải, gia cảnh cũng là thường thường bậc trung, ngoài bố mẹ, còn một em gái sinh đôi – Âu Dương Diễm Diễm. Bố doanh nhân, mẹ là bác sỹ pháp y, một gia đình hết sức bình thường.
Thứ Hai ngày 11 tháng 9 năm 1995 – năm đó tôi 14 tuổi, vì đi học sớm một năm nên lúc này đã học đến năm thứ hai cấp trung học cơ sở – ngày hôm đó, tôi và anh lần đầu gặp nhau.
Tôi vẫn nhớ rõ, ngày hôm đó, mưa phùn rơi, lắc rắc như tơ trời, cả buổi sáng không hề thấy tia nắng nào, cứ mờ mờ mịt mịt. Hôm đó cũng chính là tưởng niệm ngày mất của Mao Chủ tịch. Theo thường lệ, chúng tôi được miễn tập thể dục buổi sáng, thay vào đó là ở lại phòng học nghe chương trình phát thanh, nội dung là những đóng góp vĩ đại của ông khi còn sống, cụ thể là gì thì tôi chẳng nhớ rõ, vì khi đó… tôi đang ngủ.
Chính lúc ấy, anh xuất hiện.
Anh tên là Khang Duật, một nam sinh đến từ vùng Đông Bắc. Đáng nói nhất là có một cái họ vô cùng đặc biệt – Ái Tân Giác La, trong tiếng Hán viết là Kim (Họ Ái Tân Giác La – thông tin đầy đủ ở đây). Ngày nay tiểu thuyết thời nhà Thanh rất phổ biến, nói không chừng nếu vương triều Mãn Thanh vẫn còn tồn tại, con cháu Thân vương như anh, nhất định là một tiểu Vương Gia chính hiệu.
Thế nhưng, đối với bọn học sinh vào những năm đầu thập niên 90 như chúng tôi khi ấy, Ái Tân Giác La vẫn là dòng họ nào đó rất xa xôi. Khi đó cũng không có nhiều tiểu thuyết hay kịch truyền hình triều đại nhà Thanh để xem, cùng lắm chỉ xem Khát vọng trưởng thành, hoạt hình Cảnh sát mèo đen, hay Hoa tiên tử, Doraemon, Công chúa Shera;… chưa hề có phim kịch lịch sử nhà Thanh, mà cho dù có, cũng sẽ không hay như bây giờ.
Ngay khi giáo viên giáo viết tên anh lên trên bảng, dưới lớp liền thốt lên từng đợt ồ à kinh ngạc, tôi bừng tỉnh dậy.
Ái Tân Giác La?
Suy nghĩ đầu tiên của tôi chính là, má ơi, họ của người này so với mình – đã là họ kép – mà còn dài hơn thế kia, đến lúc thi chẳng phải tốn rất nhiều thời gian để viết sao.
Đang nghĩ ngợi, tôi vừa lau nước miếng bên khóe miệng vừa nhìn về phía bục giảng nơi có cậu nam sinh đang đứng nghiêm trang.
Ack… Khỏi phải lau thêm nữa, có lau cũng vô ích, rõ là nước miếng bắt đầu chảy tràn lan rồi.
‘Nhìn rất nam tính’, những ý nghĩ như vậy nhanh chóng xuất hiện trong đầu tôi, có khi không nên dùng từ nam tính, mà lẽ ra phải là từ cá tính thì thích hợp hơn nhiều. Khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan rõ ràng, sắc sảo, da màu tiểu mạch, đáng nói nhất là đôi mắt, nhìn sáng nhưng vẫn có vài phần kiêu ngạo, mới nhìn cảm thấy rất khó ưa. Anh sinh năm 1980, so với tụi bạn cùng lớp thì lớn hơn một tuổi, so với tôi thì những hai tuổi, ai bảo tôi lại học sớm một năm. Nghe nói anh chuyển trường được là nhờ quan hệ, nên bây giờ phải học lại năm hai (tức là lớp 8 như ở Việt Nam). Có khi vì anh là người Mãn ở Đông Bắc, nên dù mới 16 tuổi, Khang Duật đã cao tới 175cm; do vậy ở Thượng Hải, một thành phố phía Nam, giữa một đám con trai lúc nhúc chưa trổ mã dậy thì, anh rõ ràng nổi lên như một con chó săn giữa một bầy chó Nhật lông xù, dù là chó con, thì cũng vô cùng nổi bật.
Nước miếng của tôi cứ liên tục chảy lộp độp, tôi đã quên mất việc lau nó từ đời nào. Có lẽ vì tôi nhìn quá chăm chú, anh phát hiện ra, đảo tròng mắt đen láy về phía tôi, vừa vặn lúc hai cặp mắt giao nhau.
Ngay lúc đó, trong đầu tôi không hiểu từ đâu vang lên một trăm tiếng chó hoan ca ngập tràn – mùa xuân đã đến rồi sao? Mùa xuân ở nơi nào? Mùa xuân ở nơi núi rừng xanh biếc, có cả hoa hồng nha, có cây cỏ, còn có tiếng chim hoàng oanh hót líu lo, líu lo líu lo líu lo líu lo líu lo…
Tôi không hiểu những hình ảnh ấy là gì, mãi cho đến sau này khi trưởng thành, tôi mới biết được ý nghĩa của chúng.
Điều đó có nghĩa là – tôi, phơi phới xuân tình.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai dường như không hề có ý định chớp mắt, mà trong đầu tôi, giai điệu ‘Xuân ở nơi nao?’ vẫn còn đang không ngừng vang đi vang lại, chỉ là, thay vì líu lo líu lo líu lo líu lo, thì lại thành gâu gâu gâu gâu…
Tôi cật lực tự đánh vào đầu mình một cái, trong lòng hét lớn: tính không để yên cho bà yên à, cứ ầm ĩ mãi.
Có lẽ là thấy tôi tự đánh vào đầu mình, anh cau mày, tôi nghĩ chắc lúc ấy anh cho rằng, con bé này có vấn đề thần kinh.
Tôi lại điên cuồng đánh vào đầu mình, hoàn toàn không để ý đến chuyện cô giáo đang nói cái gì, cô vừa giới thiệu anh xong, sau đó nhìn về phía tôi, “Lớp trưởng…”
Tôi lúc đó còn mải tự đánh vào đầu mình, cầu cho có thể khiến giai điệu ấy mau mau biến mất, tuyệt nhiên không nghe thấy gì.
“Lớp trưởng…”
Tôi không nghe gì thật mà.
“Âu Dương, cậu không nghe à, cô giáo gọi cậu đấy, Âu Dương…” Bạn cùng lớp ngồi phía trên tôi gõ gõ bàn.
“Hả?”
Bạn học của tôi trợn trắng mắt, – ”Cô giáo gọi cậu.”
Tôi như bừng tỉnh ngay lập tức, đứng lên hét lớn, “Có!”
Tiếng hét lớn quá, cả lớp ai cũng cười ha hả.
Cô giáo nhíu mày, nói – ”Đây là học sinh chuyển trường, để bạn ấy ngồi cạnh em nhé.”
Vì tôi dậy thì sớm nên so với mọi người thì khá cao, thành ra lại ngồi ở bàn cuối cùng. Nhìn sang bên cạnh còn trống chỗ, tôi lật đật từ trong hộc bàn bên cạnh lôi ra một mớ rác, nào là vỏ hạt dưa, nào là hột mơ, còn có cái khăn tay tôi dùng để hỉ mũi hồi sáng, trên đó vẫn còn một quả ‘trứng chần’ cỡ đại, biết làm sao được, người ta bị viêm mũi. Nhưng dù gì thì, trước tiên vẫn là phải dọn cho sạch sẽ đã. Bằng tốc độ ánh sáng, tôi nhanh chóng sắp xếp tất cả gọn gàng, sau đó gãi gãi đầu.
“Cô ơi, có thể được rồi ạ.”
Cả lớp lại được dịp phá ra cười.
Sau đó, anh đi tới, nhìn tôi, quay qua bộ bàn ghế đã được dọn sạch, đột nhiên khẽ nhíu mày nhưng rồi cũng không nói gì Mãi đến vào học, mới thấp giọng, ghé qua tai tôi thì thào – “Lớp trưởng, cậu quên cầm theo đồ dùng cá nhân kìa.”
Đồ dùng cá nhân?
Tôi đưa mắt về hộc bàn của anh.
Á… còn miếng băng vệ sinh chưa mang đi.
Tôi vội vàng mang cái gói màu hồng nhạt cất đi, chỉ hận không thể nuốt nó vào bụng.
Suốt cả một ngày trời, tôi không dám liếc nhìn qua anh một lần nào, xấu hổ chết được.
Ngày hôm đó, anh chuyển trường đến trung học cơ sở Hồng Kiều ở Thượng Hải, thành một học sinh cấp hai, cùng tôi ngồi chung một bàn.
***
Bây giờ ngồi nghĩ lại, cái tên Khang Duật, họ Ái Tân Giác La này, đúng thật là khắc tinh của tôi. Từ khi tôi gặp anh đến mãi về sau, không ngừng có những chuyện xấu hổ liên tiếp xảy ra, mà càng ngày càng quá đáng, càng lúc càng mất mặt. Tôi có thể chống lại vương quyền? Phật tổ Như Lai chứng giám, Quan âm Bồ Tát chứng minh, con xin thề, từ trước khi gặp anh tới bây giờ, con đích thực vẫn là một đứa nhỏ thông minh lanh lợi.
Chớp mắt, Khang Duật chuyển tới lớp tôi cũng đã được một tuần. Đúng là người Đông Bắc, anh quả thật rất cởi mở, chẳng bao lâu đã có thể hòa nhập với tụi con trai trong lớp. Cũng bởi là hậu duệ của vương triều Mãn Thanh nên tụi nam sinh đều gọi anh bằng một biệt danh – Vương Gia.
Hai tiếng ‘Vương Gia’ này đúng là làm tôi bị cười một trận.
Lúc đó đang là giờ ăn trưa. Trường tôi khi ấy không có canteen, thật ra ban đầu cũng có, nhưng vì nhà trường muốn tăng thêm số phòng, nên đã dỡ bỏ, chỉ còn giữ lại một nhà bếp, ở đó có nồi hấp. Mỗi ngày đi học, chúng tôi đều mang hộp cơm của mình đặt trong nồi, đến trưa thì đã có bữa cơm nóng hôi hổi, vừa nhanh vừa tiện.
Quan hệ của tôi với mọi người cũng đều rất tốt. Trong tốp năm đứa đứng đầu lớp thì cả năm đều là bạn thân của tôi – từ hồi nhà trẻ lên trung học cơ sở, đều chung lớp. Tụi nó lúc nào cũng giữ năm vị trí đầu, còn tên tôi ở thứ sáu. Không những thế trong ban cán sự lớp, đều là chị em tốt của tôi. Vậy mà trong khi đó, tôi và em gái sinh đôi lại không cùng trường. Cũng do tôi theo hộ khẩu của mẹ, còn nó theo hộ khẩu của bố, chẳng phải cùng khu vực cho nên không chung trường. Dù sao thì có nó hay không cũng chả khác mấy, thể nào nó cũng sẽ chỉ giỏi ăn hiếp tôi mà thôi.
Con gái với nhau, vẫn thích nhất là ngồi một chỗ ăn cơm với nhau, sau đó cùng tâm sự, bàn tán nhau nghe về phim truyền hình hoặc hoạt hình tối qua. Thời đó không có nhiều chuyện để nói cho lắm, tâm tư tụi tôi rất trong sáng, những từ như bà tám hay nhiều chuyện không phải dành cho tụi tôi đâu nha. Mà cũng phải nói, cùng tụi bạn ngồi ăn chung cũng có cái lợi, đó là những món mình không thích ăn có thể đưa cho đứa khác, sau đó lại lấy đồ ăn của nó mà mình thích bù vào, đôi bên đều được lợi. Chỉ có điều tôi không phải đứa kén ăn, nên lúc nào cũng ăn nhanh nhất.
Mẹ tôi nói, con người tôi nói nhanh, ăn nhanh, lớn cũng nhanh hơn người khác quả là chính xác. Tôi vẫn luôn giữ danh hiệu đệ nhất, đằng nào ai chả phải bị táo bón.
Nếu mà đã ăn cùng nhau, thì tất nhiên là phải ngồi cùng chỗ, chung một bàn, thế nên bàn tôi thường được đem ra trưng dụng. Có điều lúc trước, bàn này chỉ ngồi một mình, nay lại có thêm Khang Duật, tôi đành phải tìm cách đuổi anh đi. Hội con gái người ta nói chuyện, con trai không nên nghe.
Khang Duật cũng chả thèm quan tâm, dù sao thì anh cũng có đống bạn rủ đi ăn cơm.
Một trong những đứa bạn tốt của tôi, Tiểu Phàn, tên đầy đủ là Phàn Tuyển, nhỏ nhắn xinh xắn, mỗi cái tình tình lại rất nóng nảy, nên chúng tôi đều ngầm thống nhất với nhau, gọi nó là Tiểu Lạt, vừa nhỏ, vừa cay, nhưng cũng rất dễ thương, hí hí, hèn chi làm đồ ăn cũng cay theo. Nhưng không sao, tôi vẫn rất thích, đồ ăn mẹ nó làm là số một.
Từ Doanh, mắt nhỏ, tóc xoăn tự nhiên, xinh đẹp duyên dáng. Học giỏi đến nỗi tới bây giờ tôi cứ cho rằng, chắc thể nào cái gì trong đầu nó cũng chỉ dùng phục vụ mục đích học tập, mỗi lần thi cử gì đều đứng hạng nhất. Có điều lại ăn rất chậm, tôi thường giúp nó ăn bớt chứ để nó ăn một mình thì chắc chắn không kịp giờ học buổi chiều.
Lưu Lý Quân, nhìn chung cũng thanh tú, có điều lại có đôi mắt hơi xếch ở đuôi nên trông giống hồ ly, thế nên, đôi khi cả bọn đều cảm thấy nó rất đẹp. Có lúc chỉ cần quay đầu lại cười một cái, trông rất quyến rũ, đồng thời, nó cũng là đứa vui tính nhất hội.
Còn nữa, nó có chức vụ mà lúc ấy tôi nghĩ rõ là rất oách – Đại đội trưởng kiêm bí thư chi đoàn.
Ngoài ra còn một cặp chị em sinh đôi nữa, ngoại hình thôi. Tiểu Phàn cũng hay bảo hai đứa tụi nó nhất định là sinh đôi cùng trứng, từ nhỏ đến lớn giống nhau như đúc từ một khuôn, y chang nhau. Nhỏ chị tên Úc Văn Tịnh còn nhỏ em là Lý Văn Di. Có điều chơi chung lâu đến vậy, nhắm mắt tôi cũng có thể chỉ ra ai là chị, ai là em. Tụi nó một theo họ mẹ, đứa còn lại theo họ của bố. (Cặp chị em sinh đôi, một tên Văn Tịnh, có nghĩa điềm đạm, dịu dàng, còn Văn Di là vui vẻ, hoạt bát.)
Còn tôi, thật mà nói, lại rất bình thường. May ra còn vớt vát được đôi mắt khá đẹp, vừa to lại vừa sáng. Vậy mà cái điểm đáng tự hào duy nhất đó lại bị một cặp kính vừa to vừa dày che mất. Cái cửa sổ tâm hồn lại bị hai miếng thủy tinh cong queo đóng lại, có to hơn đẹp hơn nữa thì cũng có ý nghĩa gì. Ai da, càng nghĩ càng không thể nén tiếng thở dài.
“Miểu Miểu! Hôm nay sao lại vẫn ăn trứng sốt cà nữa thế hả?” – Tiểu Phàn chán ghét nhìn bộ dạng suy dinh dưỡng của tôi đang mở hộp cơm.
Là thế này, mấy tuần nay ngày nào cũng ăn trứng sốt cà cả, đến người ngoài nhìn vào cũng còn muốn ớn, nhưng thành thật là tôi cũng hết cách rồi. Mẹ tôi là bác sĩ pháp y, ngày nào cũng phải làm việc với xác chết, bố thì bận… kiếm tiền. Trong nhà ngoài tôi thì chỉ còn con em lười biếng kia, thành ra tôi đành phải tự làm, mà món vừa nhanh vừa dinh dưỡng thì chỉ có mỗi món trứng chiên với cà chua này thôi.
“Nếu mày đã nói vậy thì cho tao miếng sườn của mày là được mà.” – Tôi nhìn chằm chằm vào miếng thịt trong cà mên của nó nói.
“Mày cố ý mà.” – Miệng thì nói thế, nhưng nó vẫn gắp miếng sườn qua cho tôi.
Quả thật là bạn bè chí thân, lòng tôi cảm động dâng trào. Tiểu Phàn, chờ mai mốt tao làm lớn, kiếm được tiền sẽ trả lại cho mày. Thương quá, mỗi lần ăn cái gì đều cho tao một phần, hại mày bao lâu nay chỉ cao có 148cm, mày thật là vĩ đại.
Nói thế thôi, nhưng tôi vẫn ăn rất nhiệt tình, thiếu điều muốn nhai nát, nuốt cả xương, hơn nữa, còn nhân tiện gắp thêm đồ ăn từ mấy cái cà mèn khác để no bụng. Bữa cơm này ăn thật ngon.
Còn trứng sốt cà chua này chỉ để trưng với cơm cho đẹp thôi.
Đang ăn, tôi thấy Khang Duật cùng tụi nam sinh trong lớp định ra ngoài chơi đá banh, bỗng nghe có người nói – “Vương Gia, lần này đến cậu làm thủ môn.”
Anh ‘ừ’ một tiếng.
Tự dưng tôi thấy thật khó hiểu, tại sao lại gọi anh là Vương Gia? Chuyện này một phần cũng là do tôi, không thể nào nhớ được biệt danh của người khác, nhiều khi cũng chả nhớ tên. Bình thường với họ và tên ai đều râu ông này cắm cằm bà kia. Nhất là với mấy thằng con trai, tôi toàn đều gọi bằng ‘này’. Lúc mới chuyển trường, cô cũng có giới thiệu tên anh nhưng tôi đã sớm quên sạch, cả tuần rồi cũng toàn gọi là ‘này’ mà thôi.
Nghĩ thế, nên tôi ngu ngốc hỏi lại – “Vậy ra là cậu ta họ Vương à? Thế tại sao còn có chữ Gia? À, tao biết rồi nha, thì ra cậu ta tên là Vương Gia hả? Cái tên này thật là đẳng cấp ghê, kiểu gì thì vai vế cũng cao hơn người khác. Ơ, thế sao không đặt là Vương Gia Gia luôn đi, thế thì càng cao hơn nữa luôn đó.” (Gia Gia có nghĩa là ông nội)
Tôi vừa nói xong thì nghe lũ bạn nó phì một tiếng rồi cả đám đều nhất loại phá ra cười sằng sặc.
Chả biết là do tôi nói lớn tiếng hay do lỗ tai Khang Duật cực thính mà sau khi vừa nói xong, anh nhìn về phía tôi, đôi mắt chả khác yêu quái là mấy.
Tôi cũng trừng mắt nhìn lại. Tôi có nói sai cái gì sao? Tôi quay sang lũ bạn trong khi anh đang đưa mắt nhìn xung quanh.
Sau cùng, anh cũng nhìn thẳng vào tôi.
Tôi ngẩng đầu lên. Á… Thật là biết dọa người mà.
Anh nheo mắt nhìn, còn tôi cứ chăm chăm vào cổ họng anh, nghe thấy một câu – “Lớp trưởng, trên mặt còn hột cơm kìa.”
Tôi vô thức sờ lên mặt, quả thật là còn dính một hạt. Le lưỡi ra liếm một vòng quanh môi rồi đưa hạt gạo vào miệng. Không được lãng phí thức ăn mà các bác nông dân đã vất vả làm ra đâu.
Giờ nghĩ lại cái hành động đó quả thật rất giống con ếch.
“Lớp trưởng…” – Anh nói thêm.
Trên mặt còn dính hột cơm nào nữa hả? Tôi đưa tay lên mặt sờ vài cái, không có, hết rồi mà. Tim tôi đập loạn, nhìn anh. Anh cũng nhìn tôi một cách rất đáng sợ.
“Cậu… rất ngốc!” – Nói xong, anh xoay người bỏ đi, bước ra khỏi phòng học. Khi đó, còn nghe một tên nào đó trong lớp nói – “Thôi bỏ đi, ngay cả tên tụi này lớp trưởng cũng không nhớ. Phải nói hễ là tên của nam sinh thì cổ nghe qua một lần sẽ quên ngay, huống chi là cậu…”
Chờ bọn họ đi cả rồi, tôi mới có thể phản ứng lại được. Trợn tròn hai mắt, không thể không nổi tức mà hướng về tụi bạn mếu máo – “Cậu ta… Cậu ta nói là tao rất ngu kìaaa…”
Vậy mà bọn họ chả ai thèm an ủi ta một câu, đồng loạt dùng một ánh mắt mà nhìn vào tôi như muốn nói — ‘Mày thật sự rất ngốc’.
Này là ý gì, ý gì đây hả?
“Miểu Miểu, cậu ta nhập học cũng được một tuần rồi.” – Tiểu Phàn nói.
“Mày ngồi cùng bàn với cậu ấy một tuần rồi.” – Từ Doanh nói.
“Trí nhớ của mày quả thật là kém đến đáng ngạc nhiên.” – Lưu Lý Quân nói.
Tôi cau mày, bọn họ là đang nói về cái gì?
Tiểu Song và Đại Song lấy ra một quyển sách từ bên dưới bàn của anh, bìa sách viết thật to hai chữ – KHANG DUẬT.
Tôi ngây người ra – “Vậy ra đây mới là tên của cậu ta à?”
Bọn họ gật gật đầu, ánh nhìn như thể đang mặc niệm cho chỉ số IQ của tôi.
Tôi cười gượng, tụi nó cũng cười – cười rất giả là đằng khác.
Vì thế, tôi nhớ kĩ tên anh. Lần đầu tiên tôi nhớ tên của một thằng con trai trong lớp, trong khi ngay cả những bạn học chung lớp suốt một năm ròng tôi còn chưa nhớ mà gọi tên bọn họ.
Đến giờ học buổi chiều, anh mới bắt đầu vào lớp, ngồi vào chỗ. Tôi rất muốn xin lỗi anh một câu, nhưng nghĩ đến việc do anh mà tụi bạn nói tôi ngu ngốc là cổ họng nuốt không trôi, vì thế, tôi chỉ vào tên anh trên vở, nói – “Chữ của cậu xấu quá.”
Anh lại lấy loại ánh mắt dọa người này nhìn tôi.
Chỉ là lúc đó tôi vừa trả đũa được, cảm thấy đang rất vui, không thèm tính toán với anh nữa.
Vậy mà ai ngờ sau đó anh phun ra một câu – “Chữ cậu còn xấu hơn chữ tôi nhiều!”
Tôi nổi điên – “Khang Duật…” – Định gọi tên của anh rồi chửi um lên, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt anh thì tôi vô cùng sửng sốt. Ảo giác à, trong mắt anh như ánh lên tia sáng, có vẻ đang rất hài lòng.
Hài lòng cái gì không biết, hài lòng vì thấy chữ tôi xấu hơn sao?
Lúc ấy, giáo bước vào lớp, tôi cũng không dám chửi mắng gì nữa, quay ra nhìn chữ mình.
Á… đúng là xấu thật.
Huhuhu… Người ta hồi tiểu học không luyện chữ bằng bút máy, hối hận quá đi, thật là hối hận mà.
Vậy là, sau khi cùng anh kết thù, Khang Duật hiện giờ đứng thứ 2 trong danh sách những người tôi ghét nhất. Đứng nhất là loại người giết và ăn thịt chó.
Nhưng mà, chỉ một tháng sau, anh liền nhảy vị trí số một.
Vì tôi thấy rất mất mặt. Bây giờ, mỗi lần nhớ lại đều cảm thấy rất xấu hổ, chỉ muốn đào một cái lỗ rồi nhảy xuống cho xong.
Như thường lệ, hôm thứ sáu đó là ngày tổng vệ sinh, tôi và Khang Duật đều cùng quét rác. Nói chung việc này cũng chỉ mang tính hình thức thôi, cầm chổi tùy tiện quét vài cái là xong. Đằng nào thì sàn lớp lúc nào chả bẩn, chỉ cần quét cho sạch số bụi phấn rơi rớt ở chỗ bảng thì mấy cái khác thầy cô cũng không để ý.
Có điều hôm nay, tôi có ‘bạn tốt’ đến thăm, vậy mà hồi trưa lại ăn kem, nên bây giờ thấy đau bụng kinh khủng. Nhưng mà, tôi là lớp trưởng, phải làm gương tốt cho mọi người, không thể cứ như thế này mà giao đại việc cho ai đó. Tôi phải quyết tâm~ quyết tâm~~
Nhưng mà… nhưng mà…
Ôi… đau quá…
Tôi đau đến đổ mồ hôi lạnh, tay cầm chổi cũng bắt đầu run run. Làm con gái thật đáng thương, mỗi tháng đều phải mất rất nhiều máu. Trao đổi chất này nọ thì tạm chưa nói, đã thế lại còn bị đau bụng. Hôm nay là ngày thứ hai, vậy mà nó cứ ào ào, dây cả ra ngoài.
Thật thảm quá đi, đừng có hành người ta nữa mà.
Mỗi tháng tôi đều thầm khấn cho người bạn này mau mau đi nghỉ, để người ta có thể quét lớp cho xong, rồi sau đó nhất định sẽ mang băng vệ sinh về cúng, còn có cả nước đường đỏ, cả táo tàu, có cả…
Ui da, đau chết mất!!
Mặt tôi bây giờ vặn vẹo, nhăn nhúm thành một cục.
Lúc này, Khang Duật cầm cái ki hốt rác tiến về phía này, tôi ngẩng đầu lên, ra vẻ không có gì, cười hỏi – “Cậu quét xong hết rồi hả?”
Anh gật đầu, nhìn chằm chằm tôi một hồi rồi hỏi – “Cậu bị sao à?”
Tôi vội vàng lắc đầu, cố gắng đứng thẳng người, – “Sao trăng gì? Tôi khỏe lắm.” – Cái này nghĩa là: Đáng ghét, tránh ra, tránh ra giùm!
Cầm cái chổi trong tay, tôi chăm chú quét, quét cật lực đến nỗi bụi đất bay mù mịt.
“Cậu có chỗ nào không khỏe phải không?” – Anh cứ đi theo sau tôi mà hỏi.
“Đã nói là không phải rồi mà.” – Dù đúng là thế thật nhưng trước mặt anh, tôi nhất định sẽ không nói.
Tính tôi từ trước đến giờ rất ngoan cường, nhất là trước mặt lũ con trai, dù có chết cũng không tỏ ra yếu thế.
Sau đó, Khang Duật bước về phía tôi. Vì tôi cứ khom lưng cúi mặt, anh nhìn không được, nên đành ngồi xổm xuống nhìn lên. Tôi không muốn để anh thấy cái bộ dạng đang cắn răng nhịn đau, quay mạnh người đi, nhưng lại không để ý đến cái ki ở dưới, bước lệch, ngã chổng vó.
Dù sao, ngã thì cũng đã ngã rồi, nhưng cái chính là, tôi mặc váy, nằm trên đất thế này thì kiểu gì thì cũng chả đẹp nổi, hai cẳng chân lại nằm bò ra, còn ngay trước mặt anh. Cái váy bị tốc lên, tôi còn chưa kịp làm gì, đã thấy lành lạnh ở dưới.
Đến khi định thần thì đã quá muộn, những gì đáng lộ đều lộ hết — kể cả cái quần trong màu vàng, trên còn một chấm đỏ.
Trứng sốt cà — đây là thứ duy nhất tôi có thể nghĩ tới lúc này.
Chỉ thấy, anh ‘thưởng thức’ xong rồi, ngơ ngác ngẩng lên nhìn tôi, sau đó trên mặt ửng hồng, rồi lan tới cả mang tai, đến khi cả mặt đỏ lựng, anh đột nhiên đứng lên, xoay người.
Tôi đây, tôi còn có thể có phản ứng gì nữa được chứ? Sững sờ hoàn toàn.
Từ lâu đã quên mất cơn đau, bây giờ chỉ còn lại cảm giác xấu hổ.
Xấu hổ đến nỗi ngất luôn…
Tôi nghe thấy tiếng Tiểu Phàn kêu, có cả tiếng của Tiểu Song và Đại Song, còn có đống chị em tốt lay gọi, nhưng mà tôi chẳng thể nào trả lời, còn nghĩ, tốt nhất là không nên tỉnh lại nữa.
À mà còn nữa, tôi không bao giờ dám ăn trứng sốt cà nữa đâu.
Lại thêm, Khang Duật kia, bước lên vị trí đứng đầu trong bảng xếp hạng những kẻ tôi ghét nhất một cách rất vẻ vang, cả đời này đừng mong tôi cho xuống.
Còn nữa,…
Thần phật ơi, sao người không để con chết luôn cho rồi!