Cách Cách bốn tuổi, được lên lớp chồi. Năm nay trong lớp có một bạn mới, đó là một cậu bé con lai cực kì đẹp trai, tóc vàng mắt xanh, da trắng bóc, nhìn như một búp bê sứ. Bởi vì bố cậu phải chuyển công tác tới Thượng Hải, vừa khéo lại là một phi công, đồng nghiệp của Khang Duật.
Tên tiếng Trung của bé trai kia là Tề Dự, năm nay cũng vừa tròn bốn tuổi, mẹ là người Bắc Kinh còn bố đến từ Thụy Điển, thú vị là tuy khuôn mặt mang nét Tây nhưng lại chẳng biết nói được nửa câu tiếng Anh. Nguyên nhân là vì bố cậu nhóc có một tình yêu tha thiết với văn hóa Trung Quốc, hồi trẻ bố Tề vì muốn học tiếng Trung nên đã xin công ty để được công tác ở Bắc Kinh, sau khi nói trôi trảy thì gặp mẹ Tề, một phụ nữ vừa hiền lành lại dịu dàng. Cũng may bố Tề nói được tiếng Trung nên chẳng gặp rắc rối nào với mẹ Tề không biết tiếng Anh, hai người nhanh chóng rơi vào bể tình, sau đó kết hôn, một năm sau bé Tề được sinh ra đời.
Bố Tề cho rằng tiếng Trung là ngôn ngữ khó học nhất trên thế giới, nhưng lại yêu thích Trung Hoa đủ mười phần, cho nên tên tiếng Trung của bạn Tề lấy theo họ mẹ. Không chỉ thế, vì bố Tề dùng tiếng Trung quen, không bao giờ nói tiếng Anh với cậu nhóc, lại còn là phi công nên phần lớn thời gian không ở nhà; mẹ Tề cũng không nói tiếng Anh, vậy nên bé Tề chỉ biết nói tiếng Trung mà thôi, lại còn là khẩu âm Bắc Kinh đúng chuẩn, còn về tiếng Anh, có lẽ không phải là đối thủ của Cách Cách.
Cậu bé xinh trai này lúc nào cũng được ưa thích, lại còn là con lai, chẳng mấy chốc đã đoạt lấy vị trí xinh đẹp nhất lớp vốn của Cách Cách, trở thành tiêu điểm chú ý.
Cách Cách rất tức tối, nhưng không hề biểu hiện ra ngoài.
Có lần, Cách Cách vô tình thấy bé Tề đang ‘đi nhỏ’, kinh ngạc phát hiện ra nửa dưới của cậu bạn khác với mình, nhưng cô nhóc cố giữ bình tĩnh, điềm nhiên bước qua.
Buổi tối, Cách cách qua nhà bà ngoại ăn cơm. Bà ngoại là một bác sĩ pháp y, trong phòng có một sơ đồ về các bộ phận cơ thể con người, ở trên có ghi tỉ mỉ tên gọi của các phần được đánh dấu.
Cô nhóc nhìn một hồi, vươn tay về chỗ nọ – “Mẹ ơi, chữ kia đọc là gì?”
Âu Dương Miểu Miểu cười đến bắn ra cả cơm, đau đầu nhìn về nơi con gái vừa chỉ.
Nói thử xem, sao cái sơ đồ cơ thể này lại của nam chứ, của nữ không được sao? Con gái chỉ chữ ấy, có lẽ là vì nhiều nét chăng?
Cách Cách có tính phải hỏi tới cùng, thấy Miểu Miểu không nói lời nào liền đi hỏi ông ngoại, hỏi bà ngoại, hỏi dì. Tất cả mọi người đều lắc đầu như bị động kinh, lắc liên tục.
Cuối cùng cũng chẳng xong, mọi người đều oán hận hướng mắt về mẹ Âu Dương.
Mẹ nói đi, sao lại để tranh về bộ phận cơ thể con người trong phòng, sao không treo tranh Trung Quốc ấy?
Chỉ có Khang Duật vẫn bình tĩnh, hoàn toàn không bị kinh động, thong thả ăn cơm.
“Papa, papa, nói Cách Cách biết đi, chữ kia đọc là gì?”
Tất cả mọi người nín thở nhìn Khang Duật, thấy anh ôm lấy Cách Cách, liếc về sơ đồ kia, cực kì bình tĩnh đáp – “Đản Đản!!” (Đản là trứng)
Mọi người im lặng, ngã xuống không dậy nổi.
Cách Cách đã hiểu, gật đầu, ôm cổ Khang Duật, thơm liên tiếp lên mặt bố – “Vẫn là papa lợi hại nhất!”
Hôm sau, Khang Duật phải bay đến Thụy Sĩ, Cách Cách đến siêu thị gần nhà mua đồ với Miểu Miểu, nhìn thấy xe nhún trước cửa siêu thị, là loại bỏ đồng xu một tệ vào thì sẽ rung trong ba phút, liền vòi mẹ cho ngồi.
“Không được, hôm qua con ngồi rồi, hôm nay không được ngồi nữa!”
Cách Cách bĩu môi, xụ mặt, đột nhiên thấy mẹ Tề và cậu bạn cũng đi siêu thị, bạn Tề kia ngồi xe nhún rất vui vẻ.
Trong lòng Cách Cách cảm thấy rất ghen tị.
Thừa lúc Miểu Miểu và mẹ bạn Tề đang chào hỏi nhau, vội vàng chạy tới.
Bạn Tề chơi rất vui, còn hô lớn – “Bay nào, bay nào, bay nào!”
Cách Cách đảo mắt, tươi cười như một tiểu ác ma – “Này, Heo Ngoại!”
Đây là biệt danh Cách Cách dành cho bạn Tề, bởi vì cậu ta và mình đều cầm tinh con heo.
Bạn Tề thân thiết gọi lớn – “Cách Cách, bạn cũng đi siêu thị hả?”
“Ừ, đi cùng mẹ!”
“Bạn cũng tới chơi xe nhún hả?” – Bạn Tề chỉ vào cái xe trống bên cạnh.
Cách Cách liền ra vẻ hoảng sợ, lắc đầu thật mạnh.
Bạn Tề ngờ vực hỏi – “Sao vậy?”
Cách Cách hoảng sợ nói – “Cậu không biết sao, cxe này không ngồi nhiều được đâu, nếu không sẽ không có Đản Đản nữa đó!”
Bạn Tề là nam, đương nhiên biết Đản Đản là gì, liền xanh cả mặt, té xuống xe đang nhún, khóc lóc chạy về phía mẹ.
Cách Cách cười xấu xa, đang muốn dùng tay để trèo lên chiếc xe còn nhúng, nhưng vì lùn quá, không lên được, đành nói lớn với Miểu Miểu – “Mẹ, mẹ ơi, mau mau, bế Cách Cách đi, xe còn đang nhún kìa, còn một phút nữa lận!!”
Miểu Miểu ngã xuống không dậy nổi.
***
Nghỉ hè, Khang Duật đưa Miểu Miểu và Cách Cách đi Thái. Đây là phúc lợi của công ty, nên cũng có bạn Tề và bố mẹ cậu nhóc đi cùng, mọi người trò chuyện với nhau rất vui, không chỉ vào hoàng cung còn đi xem biểu diễn gay. Bởi chỉ có bạn Tề và Cách Cách là con nít, nên tình cảm bỗng rất khắng khít.
Đến khi nhập học, Cách Cách và bạn Tề đang chơi đắp cát, cô nhóc nói với cậu bạn – “Nhìn khắp vườn trẻ, mình thấy cậu giống Cừu Xinh Đẹp nhất đấy!”
Bạn Tề đáp – “Cách Cách, Cừu Xinh Đẹp là con gái mà!”
Cách Cách nghẹn, tuy cô nhóc vốn thích ‘Cừu Vui Vẻ và Sói Xám’ nhưng mà chẳng biết rõ những nhân vật chính bên trong, Vì không phải cô nhóc thích cừu nhất mà lại thích một con sói – Sói Đỏ.
Sói Đỏ đúng là một ngôi sao của ‘Cừu Vui Vẻ và Sói Xám’, là vợ của Sói Xám, chủ nghĩa nữ quyền, hoàn toàn không cho phép có ai khác nắm quyền trong nhà, thói quen dùng chảo để quản lí lão chồng.
Trong nhận thức của cô nhóc, Cách Cách thấy Cừu Xinh Đẹp là một đứa ngốc, ai mà thèm quan tâm là đực hay cái chứ.
Bị bạn Tề chỉnh, sĩ diện của Cách Cách không chịu được, đảo mắt – “Bạn… sao bạn biết Cừu Xinh Đẹp là nữ? Cậu từng cởi quần của nó, à không, cạo lông, xem chưa?”
Bạn Tề trong sáng, rất đơn giản, liền lập tức lắc đầu nguầy nguậy – “Chưa, chưa từng!”
Cách Cách khép hờ mắt, nói khẽ – “Mình nói cho cậu hay, thật ra… nó là gay đó!”
Bạn Tề cả kinh há hốc miệng.
Các Cách hài lòng gật đầu.
Hết kinh hãi, bạn Tề nhớ Cách Cách đã nói mình giống Cừu Xinh Đẹp, lập tức bật khóc – “Cách Cách, ý bạn nói mình là gay hả? Không phải, Tiểu Dự là con trai, không phải gay, không phải mà…”
Bạn Tề khóc lóc ù té chạy lần thứ hai.
Cách Cách chép miệng, tiếp tục nghịch cát.
Thật đúng là đồ ngốc!
***
Chớp mắt đã tới năm 2021, xã hội càng thoải mái, thị hiếu thêm đáng sợ.
Cách Cách nay đã là một thiếu nữ mười bốn, càng lớn trông càng giống một tiểu yêu tinh, lại còn xinh đến mức người người kinh diễm. Không chỉ là hoa khôi của lớp mà còn là của cả trường nữa. Tính tình ‘chị đại’ + ‘nữ vương’.
Dáng người Cách Cách rất đẹp, phát triển đầy đủ. Tuy mới mười bốn nhưng so với đám bạn gái bằng tuổi, hoàn toàn nổi trội hơn hẳn. Mỗi khi Miểu Miểu giặt áo lót của Cách Cách, đều không ngừng rơi lệ.
Cuối cùng thì cũng có chỗ giống mẹ nó rồi.
Tề Dự cũng vừa tròn mười bốn tuổi, hồi bé xinh xắn vậy rồi, lớn lên càng thêm đẹp trai ‘trời long đất lở’, trong trường học, tụi nữ sinh bám đuôi đằng sau hết đám này đến đám khác.
Cách Cách nhìn thấy cảm giác rất khó chịu, cũng không biết vì sao, nhưng đúng là khó chịu lắm lắm.
Trong suy nghĩ của cô bé, Tề Dự là sở hữu của mình. Khi còn bé là đồ chơi, lớn một chút thành bao trút giận, bây giờ là gã hầu miễn phí.
Mà cũng không biết tại sao Tề Dự lại nhất nhất chiều theo ý của cô nhóc, nhẹ nhàng bình thản chấp nhận mọi yêu cầu, Cách Cách nói đi hướng Đông, cậu tuyệt đối không dám đi hướng Tây.
Có một hôm, Cách Cách thấy Tề Dự đang cười tươi rói với một cô gái nào đó, khiến cả mặt cô nhóc sa sầm. Mà cái con bé kia có xinh đẹp chỗ nào đâu, cần eo không thấy eo, muốn ngực chả thấy ngực, thật muốn tới nhéo lỗi tai của cậu, hỏi có phải mắt cậu mù rồi không.
Nhưng mà, Cách Cách không làm thế, phải giữ hình ảnh tốt đẹp của mình.
Lúc tan trường, Cách Cách muốn ăn vặt, Tề Dự vội vàng chạy xe đạp chở cô nhóc vào McDonalds.
Trong cửa hàng rất yên tĩnh, khách cũng khá vắng, cả hai chọn một nơi vắng vẻ, Cách Cách ngồi xuống, bắp đùi hơi lộ, mặt nghiêng bốn mươi lăm độ, hơi thở như lan hỏi – “Dự, tớ có đẹp không?”
Mặt Tề Dự đỏ lựng, gật mạnh – “Cách Cách rất đẹp!”
“Dáng người thì sao?” – Cách Cách tháo nơ đồng phục, lộ ra cái rãnh nho nhỏ.
Tề Dự suýt nữa là xịt cả máu mũi, cậu cũng chỉ là một chàng trai đang trong thời dậy thì thôi mà – “Rất… lớn!”
“Vậy sao….” – Cách Cách ngân nga ở âm cuối, sau đó đôi mắt xinh đẹp khẽ nhíu – “Cậu muốn sờ không?”
Tề Dự kinh hãi, lắc đầu, lại lắc, lắc nguầy nguậy.
Cách Cách thỏ thẻ – “Chuyện này, chỉ có chồng tương lai của tớ mới có thể sờ vào thôi, trừ khi cậu là…”
Tề Dự kích động – “Nếu vậy tớ sẽ làm chồng của cậu…”
“Vậy à…” – Cách Cách chỉnh lại đồng phục, kéo váy xuống, nhìn Tề Dự là biết đã bị mình quyến rũ mê hoặc.
Cô nhóc thỏa mãn, bắt đầu ăn.
Trong lòng bạn học Tề Dự vô cùng xúc động, nắm tay phát thệ.
Khi trưởng thành, nhất định phải cưới Cách Cách!!
***
Lại mười năm trôi qua, Cách Cách và Tề Dự kết hôn.
Tân hôn, Miểu Miểu không quen nhìn cảnh Cách Cách bắt nạt Tề Dự, tranh thủ Cách Cách đi tắm, liền khuyên nhủ Tề Dự mấy câu – “Tiểu Dự, con đừng giả vờ ngu khờ nữa, cũng đừng chiều Cách Cách thế, cứ vậy, con bé sẽ càng ngang ngược mất!”
Tề Dự cũng là một phi công, đang ngồi trên sô pha ghi nhật kí bay, cậu ngẩng đầu nhìn mẹ vợ, ánh mắt nhu hòa, dịu dàng như nước – “Mẹ, không sao đâu, con giả ngốc, Cách Cách vui. Cô ấy thích là được rồi!”
Miểu Miểu nghe cậu đáp, một câu cũng không nói lại được.
Tề Dự đột nhiên nhớ tới Cách Cách tắm rửa xong muốn ăn thạch sương sáo (sương nam, sương sáo), vội vã lấy bóp tiền, ra ngoài mua.
Chờ cậu đi rồi, Miểu Miểu nhìn về Cách Cách đang nấp sau cánh cửa nghe lén nói – “Nghe chưa, còn không lo đối tốt với người ta một chút!”
Cách Cách đỏ mặt, lẩm bẩm – “Con biết rồi!”
Buổi tối, trong phòng tân hôn, Cách Cách muốn đối xử thật tốt với Tề Dự một lần, liền bày ra vẻ dịu dàng.
Một giờ sau, Cách Cách bị Tề Dự lăn qua lăn lại trên giường rít lên chói tai, đá cậu xuống đất – “Mới cho ba phần sắc thì anh liền mở phường nhuộm (ý nói được đằng chân lân đằng đầu), anh cút đi, xem tôi xử lí anh thế nào!”
Bên kia, Miểu Miểu nói với Khang Duật đang chôn mặt thở hổn hển trên ngực mình – “Duật, anh có thể giả ngu chút không, dỗ em vui!”
Khang Duật – “…”
Anh tìm một nơi thoải mái hơn – ngủ!
Âu Dương Miểu Miểu năm nay bốn mươi chín tuổi, vẫn không thể đánh lại người vũ trụ…