Lão Công Đừng Manh Động!

Chương 16: 16: Quá Khứ Không Muốn Nhắc Lại




Giật mình tỉnh dậy sau giấc mơ dài đằng đẵng về những ký ức cũ, Cố Giai Thụy im lặng với tay lấy khăn thắm bớt đi mồ hôi trên trán mình.

Lại là giấc mơ về biến cố năm đó nhưng lần này nó lại kết thúc một cách tốt đẹp.

Ký ức tốt đẹp ở cuối giấc mơ đó đã thúc đẩy ý chí của Cố Giai Thụy giúp anh không còn ám ảnh nữa.

Gạt đi lớp mồ hôi trên trán Cố Giai Thụy hít thở một hơi thật sâu rồi quyết định sẽ nghe lời Chu Linh bắt đầu tập quên đi những sự việc từng xảy ra trong quá khứ.
Những tưởng mọi chuyện đã êm đẹp thì một lần nữa sóng to gió lớn lại ập tới giày vò tâm trí Cố Giai Thụy.

Anh tựa lưng vào giường ngước nhìn lên đồng hồ phát hiện đã là 3 giờ 20 phút sáng, khoảng không xung quanh tĩnh lặng, hiu quạnh làm anh nhớ lại chuyện không vui lúc nhỏ.

Thật ra tuổi thơ của Cố Giai Thụy cũng từng có khoảng thời gian bất hạnh, tại thời điểm đó đối với anh mọi thứ trãi qua hằng ngày cứ như là sống trong địa ngục.


Một đứa trẻ chỉ mới 10 tuổi ngày nào cũng chứng kiến cảnh tượng cãi nhau của ba mẹ còn không sẽ là cảnh tượng ảm đạm, quạnh hiu trong chính căn nhà của mình.

Thời khắc đó Cố Giai Thụy từng có ý định sẽ tự giải thoát mà suy nghĩ đó đến giờ nghĩ lại vẫn khiến anh rợn người.
Năm Cố Giai Thụy 10 tuổi, vào đúng ngày sinh nhật của anh thì có một sự kiện đã xảy ra khiến cuộc đời anh bắt đầu rơi vào bất hạnh.

Sự xuất hiện của một người phụ nữ lạ mặt đã làm đảo lộn cuộc sống đang đầm ấm, yên vui của anh và biến nó thành địa ngục.

Hôm đó Cố Giai Thụy và mẹ anh là Cố phu nhân đang đợi Cố lão gia về cùng dự sinh nhật, do có chuyến công tác xa nên trước khi đi ông đã hứa đúng ngày sinh nhật của anh sẽ về mang theo món quà anh thích.
Đang háo hức ngồi đợi thì bỗng chuông điện thoại reo lên, khi Cố phu nhân bắt máy thì câu đầu tiên bà nghe đã khiến bà sững người.

Đầu dây bên kia là giọng của một người phụ nữ, cô gái này nói với Cố phu nhân rằng cô ta đang ở cùng với Cố lão gia chồng bà nên không cần phải đợi ông về nữa.

Ngay khi nghe xong câu nói đó Cố phu nhân lập tức ngắt máy, bà chết lặng một hồi rồi quyết định đến tận nơi để bắt quả tang cũng như chứng thực lời cô gái.
Ngồi trên xe Cố phu nhân không ngừng chấp tay cầu nguyện, bà vừa lau nước mắt tràn ra trên khóe mi vừa đan chặt hai tay vào nhau thầm ước.

Ngay lúc này bà chỉ mong tất cả những gì bà nghe khi nãy đều không phải là sự thật, bã vai Cố phu nhân run lên theo từng đợt khiến trái tim Cố Giai Thụy như ngừng đập.

Tuy chỉ mới 10 tuổi nhưng anh đủ hiểu tất cả những việc đang xảy ra, chưa bao giờ trong đời anh thấy mẹ mình khóc nhiều như hôm ấy.
Trái ngược với mong muốn và niềm tin của Cố phu nhân thì cảnh tượng trước mắt làm bà gục ngã.

Khi đẩy cửa bước vào phòng thì điều đầu tiên bà thấy chính là cảnh tượng chồng mình đang nằm trên giường cùng một người phụ nữ.


Cơ thể cả hai trần như nhộng không có lấy một vài mảnh vải che thân, có trời mới biết cảm giác của bà lúc đó là thế nào.

Cảm giác niềm tin bị phản bội đã làm Cố phu nhân sinh ra ảo tưởng rằng tất cả mọi thứ xung quanh đều là dối trá, cũng bắt đầu từ đó bà thay đổi.

Sau hôm đó Cố phu nhân thường hay gắt gỏng, bà trở nên nóng tính và dễ bị tổn thương dù chỉ vì một việc rất bé.

Cố lão gia lúc đó cũng trở nên bất lực, có lẽ cảm giác hối hận và day dứt khiến ông tự giày vò bản thân mình.

Cố lão gia bắt đầu trốn tránh, ông bắt đầu đi làm từ khi chỉ mới 5 giờ và về nhà vào tối muộn, có những khi thậm chí ông còn chẳng về nhà cứ thế ở bên ngoài qua đêm.
Thời gian đó mỗi lần gặp nhau là hai ông bà Cố lại cự cãi, hết la hét rồi lại đến đập đồ khiến cả nhà trở nên lộn xộn.

Về sau khi nhận ra vấn đề cả hai ông bà bắt đầu lẫn tránh, cả hai hạn chế tối thiểu cơ hội chạm mặt nhau nhằm mục đích để giũ cho mình sự bình tĩnh.

Cũng từ đó căn nhà đang yên ấm hạnh phúc cũng bỗng chốc trở nên điều hiu, hoang tàn.

Căn biệt thự rộng lớn suốt từ sáng đến chiều chỉ có một mình Cố Giai Thụy, chính điều đó khiến Cố Giai Thụy sinh ra cảm giác sợ về nhà, anh cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà anh đã từng được sinh ra và lớn lên ở đó.

Cố Giai Thụy dần dần tránh xa căn nhà đã chứa biết bao kỷ niệm, anh thường xuyên chạy sang biệt thự Chu gia đến tận tối muộn mới về hoặc có khi qua đêm luôn ở đó.

Khoảng thời gian đó điều duy nhất níu giữ chút hạnh phúc cuối cùng trong đời anh không còn gì ngoài cô nàng Chu Linh bé nhỏ.

Chu Linh khi ấy vẫn còn rất nhỏ, cô thường bám theo sau anh rồi hỏi đủ thứ trên đời.

Cô dẫn anh ra vườn hoa rồi lại đến phòng sách, mỗi ngày đều sẽ bắt Cố Giai Thụy đọc sách cho mình đến khi thiếp đi thì mới chịu.
Mới đầu Cố Giai Thụy cứ ngỡ sẽ rất phiền nhưng rồi suy nghĩ ấy biến mất chỉ ngay sau khi nhìn thấy nụ cười của cô gái nhỏ.

Chu Linh cười lên rất trong sáng, nụ cười hồn nhiên vô tư của cô đã vô tình xoa dịu đi trái tim đang lạnh giá.

Cứ thế Chu Linh trở thành ánh sáng duy nhất trong lòng Cố Giai Thụy, anh nâng niu cô từng phút từng giây không muốn tách rời cho đến tận sau này khi cô lớn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.