Lão Công Đừng Manh Động!

Chương 2: 2: Triền Miên Đến Sáng




Tại Thượng Uyển
Cố Giai Thụy vừa bế Chu Linh bước vào cửa đã có rất nhiều người hầu đứng xếp hàng chờ sẵn cung kính cuối chào:
- Mừng Cố Tổng về nhà!
Cố Giai Thụy bước trên tấm thảm đỏ từ từ lướt qua tất cả các người hầu rồi đi thẳng lên phòng.
Vừa vào đến phòng, Cố Giai Thụy thảy mạnh Chu Linh xuống giường, dùng cơ thể đàn ông của mình đè lên người Chu Linh khiến cô không thể nào thoát được.
Chu Linh bị đè dưới thân Cố Giai Thụy không ngừng vùng vẫy ra sức xin tha:
- A Thụy, anh làm gì vậy? Còn không mau đứng lên đi.
Cố Giai Thụy nghe câu hỏi của Chu Linh thì khóe miệng cong lên, nhẹ giọng đáp:
- Lúc nãy có một tiểu hồ ly dám chê anh già khiến tâm trạng anh không vui.

Anh quyết định phạt tiểu hồ ly đó một trận.

Em nói xem nên phạt thế nào?
Chu Linh nghe xong khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng, cô lấy hai tay che mặt:
- Cố Giai Thụy, anh là đồ lưu manh!

- Đúng, anh là đồ lưu manh.

Nhưng đồ lưu manh như anh đây lại chỉ thích lưu manh với mỗi em.
Vừa nói dứt câu, Cố Giai Thụy từ từ đặt môi mình lên môi Chu Linh rồi hôn một nụ hôn dài đầy mãnh liệt.
Anh nhìn Chu Linh với ánh mắt cưng chiều sau đó mạnh bạo xé rách y phục của cô.

Cơ thể Chu Linh hiện ra trước mắt anh, bầu ng ực to tròn căng mộng đập vào mắt Cố Giai Thụy thoáng chốc khiến d*c vọng trong anh trỗi dậy.

Trong căng phòng rộng lớn, hai cơ thể tr@n trụi áp sát vào nhau triền miên tạo ra những âm thanh ám muội.
Cố Giai Thụy cúi người xuống hôn lên chiếc cổ trắng ngần của Chu Linh rồi tới bầu ng ực.

Anh ngậm chặt một bên ngực cô rồi không ngừng ra sức m*t, thỉnh thoảng còn dùng đầu lưỡi khẽ gảy vào nhũ h0a khiến Chu Linh rên lên những âm thanh *** mỹ.

Không để bên còn lại thấy cô đơn, bàn tay anh đặt bên ngực còn lại của cô nhịp nhàng x0a nắn.

Cả cơ thể Chu Linh thoáng chốc nóng bừng lên, cô ưỡn ngực lên cao không ngừng cầu xin Cố Giai Thụy:
- A...ưm...a...
- A Thụy, tha...!tha cho em...!em biết sai rồi!
Cố Giai Thụy nghe những âm thanh Chu Linh phát ra thì càng phấn khích, anh không ngừng hôn lên khắp cơ thể cô rồi từ từ trượt xuống nơi bí mật.
Chu Linh thấy vậy vội hét lên:
- Không được! A Thụy...!đừng...aaaaaa...
Cố Giai Thụy tách hai chân Chu Linh ra miệng không ngừng luận động trong nơi tư trang bí mật ấy.

Sau một lúc, anh cuối người hôn lên trán Chu Linh khẽ nói:
- Bé cưng, anh chịu hết nổi rồi! Cho anh được không?
- Nhưng em sợ đau.
- Anh hứa sẽ nhẹ nhàng.
Nói rồi Cố Giai Thụy để hai chân Chu Linh gác lên vai mình, anh cuối xuống hôn cô hai tay đặt trên ngực cô cũng không ngừng x0a nắn.


Sau một lúc Cố Giai Thụy mới từ từ đưa v@t cứng rắn nam tính của mình vào bên trong bông hoa non mềm của Chu Linh.

Anh nhẹ nhàng di chuyển vào trong cô rồi th úc mạnh một cái, cơ thể Chu Linh đột ngột tiếp nhận k1ch thích thì co lại:
- A Thụy, đau quá...đừng...rút ra đi!
- Ngoan nào bé cưng, một lúc sẽ hết ngay thôi.
Cố Giai Thụy nhỏ giọng dỗ dành Chu Linh rồi lại không ngừng th úc mạnh vào trong cô.

Càng thúc càng mãnh liệt khiến gương mặt Chu Linh giàn giụa nước mắt:
- A...ưm...ưm...a...
Những âm thanh *** **** không ngừng phát ra cứ thế cả hai quấn lấy nhau triền miên đến sáng.
Sáng sớm hôm sau, Chu Linh thức dậy đã không thấy Cố Giai Thụy đâu, hạ th@n cô truyền đến cơn đau dữ dội khiến cô lập tức nhớ lại.

Đêm hôm qua, sau khi hai người gi@o hợp thì Cố Giai Thụy không ngừng khiến cô cao trào, cuối cùng Chu Linh ngất đi trong lòng Cố Giai Thụy.

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cô cảm nhận được rằng Cố Giai Thụy đã nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, vuốt v e mái tóc cô rồi cuối cùng là hôn lên má.
Chu Linh bước xuống giường cố gắng đi đến phòng tắm, cô đứng trước gương khuôn mặt biểu lộ rõ sự hoảng sợ.

Khắp người cô chi chít những vết hôn lớn nhỏ từ cổ xuống tới ngực rồi bụng không nơi nào là không có.
Chu Linh bước ra khỏi phòng tắm tới phòng thay đồ, cô chọn một chiếc đầm cổ cao tay dài đủ để che đi những vết hôn từ cuộc h0an ái đêm qua, trong lòng định sẵn sẽ tìm Cố Giai Thụy tính sổ.

Vừa bước xuống nhà, Chu Linh đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm nức còn trước mắt là một hàng các người hầu đang cung kính cuối chào.

Đứng đầu hàng là một người đàn ông trung niên đang kính cẩn cúi đầu nói:
- Chu tiểu thư, Cố tổng đã dặn đợi người thức dậy thì chuẩn bị cho người đồ ăn sáng.

Thức ăn đã chuẩn bị xong rồi, mời tiểu thư!
- Ông là...
Chu Linh thắc mắc hỏi, người đàn ông ngước nhìn cô rồi cười nói:
- Tôi là quản gia của Thượng Uyển, cô cứ gọi tôi quản gia Trần là được rồi.
- À thì ra ông là quản gia, vậy Cố Giai Thụy đâu rồi?
- Chu tiểu thư, từ sáng sớm nay Cố tổng đã đến công ty giải quyết công việc rồi.

Ngài ấy nói buổi trưa sẽ về cùng dùng bữa với tiểu thư!
Chu Linh gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi bước xuống ngồi vào bàn ăn sáng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.