Lão Công Đừng Manh Động!

Chương 42: 42: Tình Sâu Nghĩa Nặng




Cố lão gia nói xong vẫn không nghe con trai trả lời thì lại tiếp tục:
- A Thụy, sao con dám giấu ba chuyện lớn như thế? Chẳng lẽ bao nhiêu năm qua con vẫn cứ cố chấp với việc năm đó thế à?
Cố Giai Thụy nghe xong thì thở hắt ra một cái, anh nhắm mắt giữ cho bản thân bình tĩnh rồi mới chậm rãi đáp:
- Ba, chuyện năm đó mỗi giờ mỗi khắc con đều không thể quên.

Dù chỉ là chi tiết nhỏ con vẫn nhớ.

Có thể nó đã qua nhiều năm nhưng đối với con nó chỉ như mới xảy ra hôm qua, con không thể nào quên được.

Con xin lỗi!
- A Thụy, ba biết con đang nghĩ gì nhưng sao con cứ nhất định phải trả thù bằng được như thế?
- Ba, chẳng lẽ ba không biết con thành ra như bây giờ là vì cái gì à? Chẳng lẽ ba lại không biết mỗi đêm con đều phải dùng thuốc ngủ là vì sao sao? Sao ba lại có thể hỏi con như thế? Ba bắt con quên nhưng làm sao con quên được? Nỗi cô đơn đó, nỗi đau đớn đó từng chút một con vẫn nhớ rất rõ.

Nếu con không thể nhìn thấy bà ta trả giá thì cả đời này con sẽ không yên được.
- A Thụy...

- Ba, nếu ba gọi để ủng hộ con thì con sẽ rất vui lòng nhận.

Nếu ba gọi để kêu con về nhà ăn bữa cơm thì ngày mai con sẽ về còn nếu ba muốn ngăn cản con thì xin lỗi ba con xin phép được ngắt máy.
Lời nói của Cố Giai Thụy khiến Cố lão gia có chút chết sững, giọng nói lạnh lùng cùng khí thế bức người mà anh tỏa ra dù qua điện thoại ông vẫn cảm nhận được rất rõ.

Sự quả quyết và kiên định của Cố Giai Thụy khiến Cố lão gia bất giác cảm thấy rằng con trai mình thật xa lạ.

Nghĩ rồi ông lặng lẽ thở dài, đôi mắt bất lực và vẻ mặt hết cách lộ rõ trên gương mặt của ông cuối cùng Cố lão gia cất tiếng:
- A Thụy, không phải ba muốn ngăn cản con mà là ba đang sợ con sẽ gặp phải nguy hiểm.

Người đàn bà tên Vân Hạ đó bà ta xảo quyệt hơn con nghĩ rất nhiều, đừng nhìn mặt bà ta hiền từ mà lầm thật ra bên trong bà ta là một con rắn độc đó.

Ba không muốn con lao đầu vào cái chốn nguy hiểm như thế.
Cố Giai Thụy nghe xong thì cơn giận ngự trị trong lòng cũng giảm đi đáng kể, anh thả lõng cơ thể, hai chân mày đang nhíu chặt cũng dần dãn ra.

Hít vào một hơi thật sâu anh lên tiếng:
- Con không sao đâu nên ba đừng lo lắng Có thể Vân Hạ là người rất mưu mô xảo quyệt nhưng những mưu hèn kế bẩn đó trên thường trường con đã thấy qua rất nhiều lần.

Những thứ con từng trãi cũng không ít nên con tin mình sẽ có thể ứng phó được thôi.
Cố lão gia nhìn thấy sự quyết tâm qua lời nói của con trai thì cũng đành chấp nhận, ông cuối cùng cũng không còn ngăn cản mà nhẹ giọng dặn dò:
- Thôi được rồi! Nếu con đã quyết thì ba cũng không ngăn cản nữa.

Con nhớ phải cần thận đấy! Còn nữa, nếu đã để Tiểu Linh tham gia vào chuyện này thì nhớ để ý con bé.

Cẩn thận đừng để con bé gặp chuyện, có biết chưa?
- Con biết rồi ạ!

Dứt lời Cố lão gia ngắt máy, ông mệt mỏi đưa tay xoa hai bên thái dương rồi thở dài ngã lưng xuống nệm.

Cục diện rối rắm từ trước đến giờ đều do ông gây ra hết nên giờ phút này ông đang cảm thấy vô cùng hối hận.

Ông trách chính mình quá bất tài vô dụng để một người phụ nữ thản nhiên tổn thương vợ con mình mà chẳng thể làm gì cả.

Càng nghĩ càng thấy đau đầu, cơn mệt mỏi lan ra làm ông cảm thấy cơ thể dần mất hết sức.

Đang hỗn loạn thì bỗng cánh cửa mở ra, bên ngoài Cố phu nhân đang đi vào với ly sữa nóng.

Bà đặt ly sữa nóng xuống bàn rồi cất tiếng hỏi:
- Ông lại đau đầu à? Để tôi xoa cho nhé!
Nói rồi Cố phu nhân ngồi xuống giường, bà để Cố lão gia gối đầu lên đùi mình rồi nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa khắp đầu ông.

Động tác nhẹ nhàng này chẳng mấy chốc làm Cố lão gia quên đi hết mọi phiền muộn, ông nhắm mắt tận hưởng sự thoải mái từ bàn tay vợ mình.

Đang thư giãn thì giọng nói của Cố phu nhân vang lên, bà không nhanh không chậm hỏi:
- Ông có chuyện gì phiền muộn à? Gần đây tôi thấy ông hay thở dài lắm.
Cố lão gia nghe vậy thì khẽ mở mắt, ông nhìn vợ mình rồi đưa tay nắm lấy tay bà dịu dàng bảo:

- Không có gì! Mà bà này, tự nhiên dạo gần đây tôi hay nhớ lại chuyện cũ, mới vài hôm trước tôi gặp lại lão Lâm.

Ông ấy nói phong cảnh núi phú sĩ mùa này đẹp lắm, hay tôi với bà đi du lịch ít hôm nhé?
Cố phu nhân nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, bà nhướng mày ánh mắt không tin nhìn Cố lão gia nói:
- Đi du lịch? Chẳng phải lúc trước tôi rủ ông chê phiền nên không đi à? Sao bây giờ lại muốn?
Nghe vợ hỏi Cố lão gia chỉ mỉm cười, ông vẫn tiếp tục xoa xoa bàn tay bà giọng nói ôn tồn lại vang lên:
- Tại tôi thấy bà thích, với lại lão Lâm bảo núi phú sĩ rất đẹp nên tôi mới muốn dẫn bà đi.

Bà có muốn đi không?
Cố phu nhân nghe vậy thì vô cùng thích thú, gương mặt bà lộ vẻ hào hứng thấy rõ, giọng nói phấn khích vang lên:
- Thích! Vậy khi nào đi?
Cố lão gia thấy vậy thì bật cười, ông nhẹ nhàng vỗ vỗ vào tay bà đáp:
- Đi ngay ngày mai có được không?
- Thật không? Được đó!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.