Lão Công, Ly Hôn Đi!

Chương 12



Edit:
Beta: bót


***


Sau khi nghe được lời hắn nói, ánh mắt Dư An An hiện lên một tia ngạc nhiên, sau đó lại bình tĩnh nhìn hắn: “Thật sao?”


Phó Thời Giác bật cười: “Tôi còn phải lừa cô à? Được rồi, đi vào xem có đồ gì cần lấy không, nếu không muốn mang theo thì mua lại sau cũng được.”


Dư An An bất động, nghi hoặc nhìn hắn: “Không phải anh nói anh cũng tới đây để lấy đồ sao?”


“Đồ của tôi ở lầu trên.” Phó Thời Giác chỉ lên phía trên.


“Vậy lát nữa tôi có thể lên lầu của anh xem không?” Dư An An mang vẻ mặt chờ đợi, cô nhớ rõ hồi đó ngay cả Dịch Trạch cầm nhiều tiền cũng không thể mua được phòng ở tầng trên.


Phó Thời Giác nhướng mày: “Sao lại không thể? Tôi lại không kim ốc tàng kiều (1).”


(1) Kim ốc tàng Kiều - 金屋藏嬌: Nghĩa là “Nhà vàng cất người đẹp”. Đây là một câu ngạn ngữ nổi tiếng, được biết đến như một lời định ước của phu quân đối với nguyên phối thê tử, là một trong những câu ngạn ngữ cổ điển nổi tiếng nhất trong văn hóa Trung Quốc.


Dư An An cũng không nghĩ tới Phó Thời Giác sẽ trả lời như vậy. Nói thẳng ra thì, ừm, về vấn đề này, từ trước nay cô cũng chưa từng nghĩ tới. Nhưng mà thấy bộ dáng bằng phẳng của hắn, cô liền tin tưởng vậy.


“Ba ba, kim ốc tàng kiều là gì vậy ạ?” Gia Bối ngửa đầu tò mò nhìn Phó Thời Giác.


Dư An An hừ lạnh: “Đáng lắm! Anh từ từ giải thích cho hai con hiểu đi, tôi đi lấy đồ trước.” Dư An An nói xong cũng không cho hắn cơ hội phản ứng, bay thẳng đến căn phòng nhìn giống phòng ngủ chính.


Sau khi cô đi vào mới biết, phòng bên cạnh đã được thông với phòng ngủ chính, làm thành phòng giữ quần áo. Cô tiếp tục đi vào bên trong, phát hiện bên trong có rất nhiều quần áo, thậm chí đến nhãn còn chưa được bóc đi. Cô không khỏi nhướng nhướng mày, xem ra 'Dư An An' rất thích mua sắm?


Cô tùy ý chọn một vài cái áo khoác kinh điển và đồ phối cùng bên trong, sau đó lại vào phòng ngủ tìm vali đến để nhét quần áo vào.


Dư An An sửa sang xong vali rồi nhìn lại phòng ngủ bên kia. Quả nhiên như lời Phó Thời Giác nói, nơi này chỉ có dấu vết của một mình cô, cách bố trí phòng cũng được nữ tính hóa. Cô sờ sờ ga giường còn mang theo ren bên cạnh, không khỏi nhíu mày, trước kia cô thiếu nữ đến vậy sao?


Cô ngồi trên ghế của bàn trang điểm, tùy ý mở một ngăn kéo trong đó ra, phát hiện bên trong có hộ chiếu của cô và một chút đồ vật linh tinh. Cô sửa sang lại đồ rồi bỏ vào túi. Nếu về sau xảy ra chuyện gì, mang theo mấy thứ này thì trốn cũng được đi? Nghĩ vậy, khóe miệng Dư An An lại hiện lên một nụ cười, tiếp tục kiểm tra các ngăn kéo khác. Chờ đến khi thấy rõ đồ vật trong tay Dư An An liền khựng lại, nụ cười trên khóe miệng cũng biến mất.


Cô chau mày nhìn bình thuốc, trước đây Dịch Trạch có một đoạn thời gian mắc bệnh trầm cảm, bác sĩ có kê cho hắn thuốc Prozac (2). Đôi mắt Dư An An rũ xuống, lấy lọ Prozac trong ngăn kéo ra, thuốc bên trong còn ít nhất một nửa. Dư An An không biết những lọ thuốc khác trong ngăn kéo là gì, nhưng nhìn qua thì có vẻ như cũng là thuốc trị chứng trầm cảm. Mày của cô nhăn càng sâu, xen ra tình huống của Dư An An nghiêm trọng hơn Dịch Trạch lúc đó nhiều.


(2) Prozac: Đây là một thuốc chống trầm cảm hai vòng, tác dụng liên quan tới ức chế tái thu nhập serotonin ở hệ thần kinh trung ương. Chúng được sử dụng để điều trị rối loạn trầm cảm chính, rối loạn ám ảnh cưỡng chế, rối loạn thần kinh bulimia, rối loạn hoảng loạn và rối loạn rối loạn tiền kinh nguyệt. Tác dụng phụ: gây mệt mỏi, chóng mặt, ra mồ hôi, phát ban ngứa, buồn nôn, tiêu chảy, chán ăn, bồn chồn, mất ngủ, liệt dương, suy giảm tình dục. Đã xảy ra ở một số ít người bệnh: tình trạng cơn hưng cảm và hưng cảm nhẹ. Từng được coi là thần dược.


Nghĩ đến Phó Thời Giác và Gia Bảo Gia Bối vẫn đang chờ mình ở bên ngoài, Dư An An nhét toàn bộ thuốc vào trong túi của mình, sau đó điều chỉnh lại biểu tình, kéo vali tới phòng khách.


Ba cha con ở phòng khách nghe được tiếng động đều đồng thời ngẩng đầu lên, Dư An An vừa ra ngoài liền nhìn thấy ba gương mặt gần giống nhau. Cô đặt vali xuống, sau đó cười cười với bọn họ: “Tôi xong rồi.”


Phó Thời Giác đứng dậy: “Vậy để đồ ở đây trước đi, chúng ta lên tầng.”


Giờ phút này Dư An An đã không còn tâm tình đi xem tầng trên nữa, nhưng vừa rồi là cô yêu cầu, cho nên cô cười có chút miễn cưỡng: “Được.”


Phó Thời Giác khom lưng ôm Gia Bối, cho nên không chú ý tới biểu tình của cô. Dư An An cúi đầu điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó tiến lên nắm tay Gia Bảo đi phía sau Phó Thời Giác.


***


Phó Thời Giác mở cửa, nghiêng người để cho bọn họ vào trước: “Tôi đi dọn đồ một chút, cô cứ tùy ý tham quan đi.”


Dư An An gật đầu: “Ừm.”


Chờ đến khi Phó Thời Giác vào phòng, Dư An An mới lười nhác ngồi trên sô pha, tâm tư đều đặt ở mấy lọ thuốc vừa rồi, không có chút hứng thú tham quan.


Lúc này Gia Bối lại không chịu ngồi yên, bé kéo góc áo của Dư An An: “Mẹ ơi, không phải ba ba bảo chúng ta có thể tùy ý tham quan sao ạ? Chúng ta ra chỗ kia xem đi!” Bàn tay nhỏ nhỏ của bé chỉ về một góc phòng khách.


Dư An An thấy mình ngồi chỗ này, hai đứa cũng ngồi theo bên cạnh, vì thế đành phải đứng dậy di chuyển. Đứng ở cửa số nhìn xuống, cô phát hiện có thể ngắm toàn cảnh của thành thị ở góc này. Nhìn thấy cảnh sắc như vậy, tâm tình của Dư An An nhất thời bình phục không ít. Cô hít sâu một hơi, đúng vậy, băn khoăn nhiều thế làm gì, mặc kệ chuyện gì đã xảy ra, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền là được. Chuyện gì cũng có biện pháp giải quyết, cho nên cô nghĩ nhiều như vậy là gì chứ? Sau khi đã nghĩ thông suốt, khóe miệng cô chậm rãi lộ ra một nụ cười thoải mái.


Hai bé đứng một bên vỗ tay kinh ngạc cảm thán: “Oa, cao quá đi!”


Dư An An ngồi xổm xuống nhìn hai bé nói: “Ngắm ở đây vào buổi tối còn đẹp hơn đó, sau này có thời gian lại bảo ba ba đưa chúng ta tới đây có được không?”


Phó Thời Giác mới đi ra liền nghe thấy Dư An An nói những lời này, không khỏi nhướng mày lên. Hắn nhớ rõ trước kia cô còn nói rằng có đánh chết cô cũng sẽ không tới đây.


Có lẽ là bởi vì quên mất nguyên nhân gây ra tai nạn của cha mẹ cô nên không sợ độ cao nữa? Vốn dĩ cô ấy cũng không sợ cao, chỉ là sau khi biết cha mẹ mình bị tai nạn trên không liền mắc bệnh, bác sĩ tâm lý nói đây có thể là do bóng ma của cha mẹ cô mang lại.


Dư An An vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Phó Thời Giác cầm túi dựa bên cửa, cô đứng dậy: “Anh xong rồi à?”


Phó Thời Giác gật đầu, đến gần bọn họ, để túi ở một bên: “Không sao, mọi người cứ từ từ xem đi.”


Dư An An lắc lắc đầu: “Không cần, nếu có cơ hội thì lần sau lại tới đây ngắm cảnh đêm cũng được.” Nói xong hai tiểu gia hỏa bên cạnh cô cũng gật đầu phụ họa: “Vâng ạ, lần sau rồi lại tới xem cảnh đêm.”


Phó Thời Giác nhìn sang chỗ khác: “Cô lưu dấu vân tay lại đi, lần sau có thể tự tới đây.”


Dư An An sửng sốt, không nghĩ tới hắn lại hào phóng như vậy, cư nhiên để cho cô tự ý ra vào.


Phó Thời Giác nhìn bộ dáng ngốc lăng của cô, lông mày hơi giương lên: “Sao, không muốn?”


Dư An An chạy nhanh lắc đầu: “Đương nhiên không phải!”


***


Phó Thời Giác nhét vali của Dư An An vào cốp xe, cô cầm túi rồi ngồi cùng hai bé ở phía sau, siết chặt túi mình, nhìn Phó Thời Giác phía trước đến phát ngốc. Hắn có biết Dư An An bị bệnh trầm cảm không? Cô biết bệnh trầm cảm đáng sợ, cô thậm chí đang dần đoán được nguyên nhân Dư An An bị tai nạn xe cộ. Nghĩ đến khả năng đó, thân Dư An An không khỏi run lên, Gia Bảo ở bên cạnh mang ngữ khí quan tâm nhìn cô: “Mẹ ơi, mẹ lạnh lắm ạ?


@Cooking_Team


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.