Lão Công, Ly Hôn Đi!

Chương 7



Editor: bót
Beta-er: Jang


***


Tiếng chuông điện thoại bén nhọn vang lên, mày kiếm anh tuấn của Phó Thừa Giác khẽ cau lại, hắn vươn tay phải cầm lấy di dộng, liếc nhìn dãy số trong nhà hiện lên trên màn hình. Nghĩ đến Lâm Uyển Uyển đang gọi ở đầu dây bên kia, hắn có chút bất đắc dĩ bắt máy: "Alo, mẹ, sao vậy ạ?"


"Vẫn đang tăng ca sao?" Lâm Uyển Uyển nghe được sự mệt mỏi trong giọng nói của hắn.


Phó Thời Giác gật đầu, "Vâng, khoảng thời gian này có chút bận rộn."


Lâm Uyển Uyển khẽ nhíu mày: "Ngày mai An An dẫn bọn Gia Bảo đi chơi, con không dành ra chút thời gian được sao?"


Nghe vậy trên mặt Phó Thời Giác không khỏi hiện ra một nụ cười châm chọc: "Sao cô ta đột nhiên lại dẫn bọn nhỏ đi chơi vậy?"


Phát giác được ý tứ trong lời nói của hắn, Lâm Uyển Uyển liền không vui: "Ai bảo trước đây con nuốt lời. Gia Bối ở nhà rất quấy nhiễu, An An vì muốn trấn an hai đứa nó, cho nên mới nói ngày mai sẽ dẫn bọn nó đi chơi. Nó còn không phải đang thu thập cục diện rối rắm cho con sao, con..."


Phó Thời Giác biết rõ mẹ hắn lại sắp bắt đầu thao thao bất tuyệt, quanh đi quẩn lại vẫn chỉ là mấy lời này, vì thế vội vàng ngăn cản lời bà: "Được được được, mẹ, con biết sai rồi, lần sau nhất định sẽ không như vậy nữa!"


Lâm Uyển Uyển hừ lạnh: "Lời của con nói có thể tin sao? Dù sao mẹ nói cho con biết, nếu hôm nay con không trở về, thì lần sau đừng mơ tưởng được gặp Gia Bảo và Gia Bối nữa!" Nói xong liền trực tiếp cúp máy.


Phó Thời Giác nghe thấy tiếng "đô đô đô", lắc đầu cười khổ. Quên đi, chờ sau này hết bận rồi nói.


Về phần Dư An An dẫn bọn Gia Bảo ra ngoài chơi, chỉ hi vọng cô ta thật sự ý thức được trách nhiệm của người mẹ, mà không phải chỉ là tâm huyết dâng trào mà thôi!


"A Quyết, đang nghĩ cái gì vậy? Trông cậu có vẻ không yên lòng lắm?" Tiếng gọi của Trần Chỉ Huyên chen ngang suy nghĩ của Phó Thời Giác, hắn nhìn cô mỉm cười: "Không có gì."


Nói xong lại tiếp tục vùi đầu vào làm việc, không thấy được ánh mắt Trần Chỉ Huyên bởi vì lời hắn nói mà dần ảm đạm.


***


Dư An An theo thói quen sinh học đúng giờ tỉnh giấc, nhớ tới hôm nay còn phải dẫn hai đứa tiểu gia hỏa kia đi chơi, vì thế nhanh chóngđứng dậy rửa mặt. Đại khái bởi vì không thường xuyên ở đây, cho nên quần áo của cô cũng không nhiều, tùy ý chọn một bộ áo lông quần jeans, mặc thêm một chiếc áo khoác. Sau khi chuẩn bị xong liền đi đến phòng của Gia Bối, phát hiện bé vẫn còn đang say giấc ngủ, cô cúi đầu vỗ nhẹ nhẹ lên gương mặt bé: "Gia Bối, tỉnh chưa?"


Gia Bối ưm hai tiếng, nằm xoay mông lại với cô sau đó tiếp tục ngủ, Dư An An đi vòng sang bên kia giường tiếp tục gọi bé: "Gia Bối, tỉnh dậy đi, chúng ta đã nói sẽ đi khu vui chơi mà, nếu con không muốn rời giường, mẹ sẽ dẫn một mình anh đi thôi đó!"


"Không được!" Tuy rằng ánh mắt của bé còn chưa mở hoàn toàn, nhưng hai chữ này nói ra lại vô cùng rõ ràng, Dư An An bị cô bé chọc cho cười, không khỏi đưa tay lên nhéo nhéo mũi bé: "Đồ lười, còn không đứng dậy đi?"


Gia Bối xoa xoa đôi mắt vẫn còn buồn ngủ, sau đó làm nũng nhìn Dư An An: "Mẹ, con có thể ngủ thêm một phút nữa không ạ?" Nói xong còn cường điệu vươn ngón út mập mạp ra: "Chỉ một phút thôi được không được sao ạ?"


Dư An An bật cười, vỗ vỗ mông nhỏ nhiều thịt của bé thỏa hiệp: "Chỉ thêm một phút nữa thôi nha!" Nói xong cô định đi gọi Gia Bảo rời giường trước.


Cô vừa đẩy cửa ra liền đụng tới Lâm Uyển Uyển đứng ngoài cửa. Lâm Uyển Uyển nhìn thấy Dư An An cũng rất sửng sốt, không nghĩ tới sớm như vậy mà cô đã tỉnh dậy rồi, "Dậy sớm như vậy à?"


Dư An An gật đầu, "Hôm nay bọn con định đi chơi, cho nên dậy sớm một chút, mẹ cũng dậy sớm vậy ạ?"


"Mẹ đến gọi Gia Bối rời giường, tiểu gia hỏa này mỗi ngày gọi nó rời giường đều rất vất vả, nó đáng yêu quá mà!" Nói xong Lâm Uyển Uyển không nhịn được nở nụ cười.


Dư An An nghĩ đến lời nói vừa rồi của Gia Bối, miệng cũng không nhịn được ẩn ẩn ý cười, "Nó mới nói với con là cho nó ngủ thêm một phút nữa, cho nên con định đi gọi Gia Bảo dậy trước!"


"Chuyện thường ngày rồi, Gia Bối ngày nào cũng năn nỉ cho nó ngủ thêm một phút nữa, kết quả không biết lại ngủ thêm bao nhiêu cái "một phút"! Để mẹ vào xem xem!"


Dư An An nghiêng người nhường đường cho Lâm Uyển Uyển đi vào, sau đó đi đến phòng của Gia Bảo, "Vâng, vậy con cũng đi gọi Gia Bảo dậy!"


***


Gọi Gia Bảo dậy tất nhiên dễ hơn, Dư An An thấy nhóc vẫn ngồi trên giường liền hỏi: "Muốn mẹ giúp con mặc quần áo sao?"


Gia Bảo lắc mạnh đầu: "Không cần, con sẽ tự mặc!"


Dư An An có chút thất vọng vì bị cự tuyệt, nhưng cũng tôn trọng quyết định của nhóc. Cô lấy từ trong tủ quần áo một cái áo khoác và cái quần jeans cùng màu đặt ở bên giường: "Vậy hôm nay mặc bộ này được không?"


Thì ra Dư An An vẫn luôn mong ước về sau nếu bản thân có con, thì nhất định mỗi ngày sẽ mặc đồ gia đình với bọn nó, nhưng lại chưa thể thực hiện được.


Gia Bảo ngẩng đầu nhìn áo khoác màu nâu nhạt mà Dư An An lấy cho, nói thật, nhóc không thích màu này. Nhóc cảm thấy màu này chỉ có con gái mới mặc, bởi vì Gia Bối hay mặc những bộ như vậy, nhưng hiếm lắm mới có dịp mẹ chọn quần áo cho nhóc, cho nên nhóc có chút khó xử nhíu nhíu mày. Dư An An đưa tay vuốt mày của nhóc, "Mới tí tuổi mà đòi học cái bộ dáng thâm trầm gì, con xem, mẹ cũng mặc quần áo kiểu này, Gia Bối cũng mặc, như vậy chúng ta ra ngoài mọi người đều sẽ biết chúng ta là người một nhà!"


Thì ra là như vậy, Gia Bảo không kháng cự nữa, đợi thật lâu vẫn không thấy Dư An An đi ra ngoài, nhóc chỉ có thể ngẩng đầu nhìn mẹ mình, "Mẹ, con muốn thay quần áo!"


Dư An An hiểu lại cố ý làm bộ như không hiểu để trêu nhóc: "Ừ, con thay đi!"


Gia Bảo nắm chặt áo ngủ, lỗ tai đỏ lên, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bắt đầu chuyển sang màu hồng, nhóc cố lấy dũng khí lần nữa ngẩng đầu nhìn Dư An An: "Vậy mẹ đi ra ngoài chờ con chút được không?"


Dư An An vốn dĩ còn muốn tiếp tục đùa nhóc, nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng kia cũng hết tâm tư muốn trêu chọc, chậm rãi đi ra cửa.


Thấy Dư An An ra ngoài, Gia Bảo không khỏi thở phào, nếu mẹ tiếp tục kiên trì, vậy nhóc thật sự không biết nên làm cái gì nữa! Dư An An vừa chạm tay nắm cửa lại quay đầu hỏi nhóc: "Thực sự không cần mẹ giúp con sao?"


Gia Bảo lắc mạnh đầu, vội vàng nói: "Thực sự không cần đâu, mẹ đi giúp em đi! Ngày nào em cũng dậy muộn đó!"


Dư An An nghe vậy khẽ nhíu mày, nhìn Gia Bảo một mặt khẩn trương, tiếp tục đi ra ngoài. Cửa vừa đóng, cô liền bật cười. Đứa nhỏ này vừa mới học mầm non đã bắt đầu có nhận thức về giới tính, hơn nữa lại kiên định cho rằng việc thay quần áo, tắm rửa,... chỉ có người đồng giới tính mới có thể giúp nhau. Nhớ lại trước kia có một người bạn từng nói, con gái cô ấy vừa đi nhà trẻ vài ngày, về nhà liền vô cùng nghiêm trang nói với ba mẹ mình, phụ nữ phải cùng nhau đi chơi, cùng nhau ngủ, buổi tối còn rất kiên quyết không chịu cho cô ấy và chồng mình ngủ chung. Lúc đó nghe vậy cô còn cảm thấy buồn cười không thôi, hiện tại nhìn biểu hiện của Gia Bảo, nhóc đại khái cũng cảm thấy như vậy đi! Nghĩ đến bộ dáng khó xử của Gia Bảo vừa rồi, Dư An An liền vô cùng vui vẻ.


Dư An An lại vào phòng của Gia Bối, tiểu gia hỏa kia vẫn còn ở trên giường làm nũng với Lâm Uyển Uyển, "Gia Bối, vừa mới nói chỉ một phút thôi mà? Con ngoan phải biết giữ thành tín!"


"Mẹ, vẫn chưa đến một phút đâu!" Gia Bối một mặt vô tội chỉ chỉ cái đồng hồ treo trên tường, kim đồng hồ còn chưa chỉ tới số tám nha!


Dư An An nghẹn lời, nhất thời không biết nên giải thích thế nào với đứa bé nhỏ như vậy cái gì là kim giờ, cái gì là kim phút. Đành phải chỉ vào đồng hồ treo tường miễn cưỡng giải thích: "Cái kim đó là kim giờ, cái kim này mới là kim phút!" Nói xong chỉ chỉ kim phút. Sau đó chỉ thấy Gia Bối mờ mịt nhìn cô, Dư An An gãi gãi đầu, quên đi, không giải thích nữa! "Nói tóm lại bây giờ đã qua rất nhiều cái 'một phút' rồi, con mau đứng lên đi, anh cũng đã thức dậy rồi đó!" Nói xong lại tiếp tục đi chọn quần áo cho Gia Bối.


****


"Mẹ, tại sao con không thể mặc màu hồng nhạt?" Gia Bối chu miệng nhìn quần áo trong tay Dư An An.


Dư An An dừng một chút, nhìn quần áo trong tay, "Gia Bối không thích màu này sao?"


"Nhưng hôm nay con muốn mặc màu hồng!" Gia Bối chỉ một bộ quần áo khác bên cạnh.


Dư An An có chút đau đầu, cô cho rằng thuyết phục Gia Bảo đã khó khăn rồi, không thể nghĩ đến Gia Bối còn khiến người ta đau đầu hơn. Vì thế cô không thể lặp lại cái lý do vừa nãy nói với Gia Bảo cho bé nghe nữa.


Gia Bối cúi đầu do dự, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu lên miễn cưỡng nhìn Dư An An, "Vậy được rồi! Hôm nay con sẽ mặc cái này ạ!"


Dư An An rốt cục thở phào, cảm thấy trước đây nghĩ đơn giản quá rồi, cho rằng trẻ con chỉ cần dỗ vài ba câu là được, xem ra cô vẫn còn rất hồn nhiên.Vì vậy ánh mắt cô nhìn Lâm Uyển Uyển càng thêm kính nể vài phần.


Thật vất vả mới dỗ được hai tiểu gia hỏa này mặc quần áo cùng màu với cô, sau đó lại dẫn hai đứa đi rửa mặt. Dưới lầu má Trương đã chuẩn bị xong bữa sáng, may mắn hai đứa nhóc này ăn cơm không cần người chăm sóc, Dư An An lúc này mới nhẹ nhàng thở phào.


"Chào ông bà đi nào!" Dư An An nắm tay hai bé.


"Bọn cháu chào ông bà ạ!" Hai âm thanh ngọt ngào đồng thời vang lên, ý cười trên mặt Lâm Uyển Uyển và Phó Siêu Minh càng tăng gấp bội, "Gia Bảo và Gia Bối nhớ phải nghe lời mẹ nha!"


Lần đầu tiên Dư An An một mình dẫn trẻ con ra ngoài chơi, Lâm Uyển Uyển vẫn còn có chút không yên lòng, dặn dò thêm hai đứa nhỏ.


"Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc hai đứa nó thật tốt!" Dư An An gật đầu chàoLâm Uyển Uyển.


Cô nắm tay hai bé lên xe, sau khi đã đeo dây an toàn xong xuôimới nói với tài xế: "Đến khu vui chơi lớn nhất đi!" Tha thứ cho cô thật sự đã quên khu vui chơi lớn nhất của thành phố A năm năm trước tên là gì.


Xe chạy được một đoạn, Gia Bối đột nhiên nói: "Nếu ba ba có ở đây thì tốt rồi!"


Dư An An thấy bộ dạng mất mát của cô bé, nhịn không được cúi người thân thiết nói: "Gia Bối sao vậy, có mẹ không tốt sao?"


Gia Bối lắc lắc đầu, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Dư An An một cái, nhỏ giọng mở miệng: "Có mẹ đương nhiên rất tốt, nhưng nếu còn có thêm ba ba ở đây thì càng tốt hơn ạ!" Nói xong còn thở dài tiếc nuối một cái.


Dư An An nghe vậy trong lòng căng thẳng, vội vàng nhìn Gia Bảo bên cạnh, thấy nhóc mím môi, xem ra cũng đồng ý lời nói của Gia Bối.


Dư An An nhất thời không biết nói sao, nếu cô và Phó Thời Giác cứ luôn luôn như vậy, đối với Gia Bảo và Gia Bối có khác gì thương hại đâu! Cô ngửa toàn thân ra sau, đặt toàn bộ sức nặng cơ thể vào ghế ngồi, nhịn không được suy nghĩ xem Phó Thời Giác dự định tính toán như thế nào với Gia Bảo và Gia Bối.


@Cooking_Team


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.