Trần Bì cho Xuân Thân một bát lỗ chử cay xè, Xuân Thân đói ngấu vồ lấy húp một hơi, bỏng quá liền phun phì phì ra hết cả.
Trần Bì nhìn mà ngứa mắt, Xuân Thân lom lom nhìn ánh mắt Trần Bì, hiển nhiên là sợ Trần Bì lại đánh nó nữa. Trần Bì không để ý đến nó, tiếp tục đếm tiền trên bàn. Xuân Thân thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục ăn.
Máu trên đầu nó đã khô, dính bết lại sau gáy và sau tai, thành vảy máu khô đanh. Trần Bì nghĩ thằng nhóc này cũng giống như mình vậy, sọ não dày cui, cho nên khoang chứa não bên trong mới nhỏ, đầu óc ngớ ngẩn.
Những đồng xu được xếp thành mười nhóm nhỏ, Trần Bì đếm đi đếm lại suốt mấy lần. Hắn vò đầu bứt tai, đếm thế nào cũng không đủ một trăm đồng. Hơn nữa, hắn do căng thẳng quá, mỗi lần đếm lại ra một con số khác nhau, lúc thì 98 xu, lúc thì 97 xu. Rốt cuộc là thiếu mấy xu? Bản thân hắn cũng không chắc nữa.
Lá cờ miễn thuế mà Pháo Đầu đã cột trên dây phơi cá bị vứt trên bàn, mấy đồng tiền xếp đè lên trên. Lá cờ miễn thuế, trên có thêu một hình hoa quỳ vàng. Trần Bì đếm tiền nhức hết cả đầu, cuối cùng tạm thời bỏ việc đếm tiền, cầm lá cờ lên xem kỹ.
Hoa quỳ vàng là ký hiệu của bang Hoàng Quỳ, Xuân Thân muốn giết ai, đương nhiên hắn tự hiểu. Nhưng muốn tra ra lá cờ miễn thuế này thuộc về ai, thì chỉ e phải tốn một chút công sức và thời gian.
Nhưng cũng không hề gì, Trần Bì đã chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng có một vị khách đến mở tiệm, lời Hỉ Thất nói quả nhiên đáng tin cậy. Điều này khiến hắn hưng phấn hẳn lên. Hắn đã không còn nhớ rõ lắm lời Hỉ Thất nói cụ thể là gì nữa rồi, thậm chí hắn còn bắt đầu nghĩ rằng lời Hỉ Thất nói là một lời tiên đoán, bây giờ lời tiên đoán này sắp thành hiện thực.
Trần Bì đặt lá cờ miễn thuế xuống, lại xếp những đồng xu thành các hàng lối chỉnh tề. Lần này hắn đã đếm rõ ràng rồi, vừa đúng chín mươi chín xu, hắn thở hắt ra, trong đầu thầm nghĩ, tuy không thiếu nhiều, nhưng cũng không thể nhượng bộ được. Hỉ Thất nói, một trăm xu thì phải là một trăm xu, nếu không lời tiên đoán sao mà linh nghiệm được?
Vì vậy, hắn ngẩng đầu lên nói với Xuân Thân: “Giết một người, một trăm xu. Thiếu một, không đủ tiền.”
Xuân Thân đã xơi hết nhõn bát nội tạng hầm cay, thậm chí còn liếm sạch bách cả bát. Rõ ràng nó vẫn còn chưa nó, bèn đánh mắt liếc sang cái bát trước mặt Trần Bì.
Trần Bì đẩy cái bát lại, Xuân Thân không dám nhận. Mãi cho đến khi Trần Bì cầm bát đặt ngay xuống trước mặt nó, nó mới bắt đầu ăn.
“Thiếu một xu, không đủ tiền.” Trần Bì lại nhắc Xuân Thân lần nữa. Xuân Thân nhìn số tiền, trong miệng toàn thức ăn, lập tức nghẹn bứ lại, nuốt cũng nuốt không trôi, nói cũng không nói ra được. Thế mà đôi đũa trong tay nó vẫn chưa chịu dừng, vẫn tiếp tục lùa thức ăn vào miệng.
Trần Bì giật lấy cái bát của Xuân Thân, kéo ra, không cho nó ăn nữa, nhưng Xuân Thân lập tức ôm ghì lấy cái bát. Nó ngẩng đầu nhìn hắn. Trần Bì giơ tay định đánh, Xuân Thân mới chịu đặt bát xuống.
Trần Bì nhìn Xuân Thân, Xuân Thân lại nhìn Trần Bì, hai quai hàm Xuân Thân bạnh cả ra, vẫn đang nhai nhồm nhoàm. Nước xáo không ngừng rỉ qua khóe miệng, căn bản là không ngừng được.
“Thiếu một xu! Mẹ kiếp!” Trần Bì bất chợt đập bàn cái rầm, những người xung quanh đều giật mình hoảng sợ nhìn bọn họ. Vốn là bọn họ đang xì xầm bàn tán, không hiểu sao hạng người như Trần Bì lại chịu mời Xuân Thân một bữa cơm?
Mấy năm nay tuy loạn, nhưng cũng không đến nỗi phải nhăm nhe đến tận Xuân Thân. Thứ nhất là, người trên thuyền đã bị giết hết rồi, tiền bạc trên thuyền chắc chắn đã bị cướp sạch không còn một xu. Thứ hai là, có thêm một chiếc thuyền cũng chẳng thể thêm được nhiều tiền hơn là bao. Gần đây công việc chân tay khá đáng tiền, dọc theo mạn hồ Duyên Đông có rất nhiều con thuyền cũ vô chủ bị mắc cạn trên bãi. Trên dòng Trường Giang hỗn tạp nhiều loại người, những ai có thể kiếm sống được trên bờ đều lên bờ sinh sống cả, lênh đênh trên nước giữa mùa đông giá rét khốn khổ vô cùng, thêm một chiếc thuyền cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Xuân Thân hoàn toàn không có phản ứng gì. Cái vò đựng tiền xu này là do mẹ nó dành dụm được từ việc đổi tro vỏ trai. Đương nhiên bản thân nó chẳng biết trong vò có bao nhiêu tiền, cũng chưa bao giờ đếm thử. Nó ngước nhìn Trần Bì, ánh mắt tràn đầy sự kinh hoàng.
Trần Bì bỗng nhận ra mình không phải đang trò chuyện với một đối thủ xứng tầm. Hắn nhìn số tiền trên bàn, dùng lá cờ miễn thuế kia gói lại thành một bọc. Rồi hắn kéo tay Xuân Thân đi ra phía bờ đê. Mò mẫm đến bên mạn thuyền của Xuân Thân, Trần Bì nói với nó: “Bây giờ tao lên thuyền tìm, chỉ cần thêm một xu nữa thôi, tao đồng ý giết kẻ này cho mày. Hiểu không?”
Xuân Thân gật đầu. Khi nghe được chữ “giết” này, hai mắt nó thình lình trợn trừng.
Trần Bì hoàn toàn không đếm xỉa đến nó. Hắn lên thuyền, bắt đầu lục lọi.
Xuân Thân không lên thuyền, nó co mình bên cái cây trên bờ, núp dưới cái bóng tán cây mà lẳng lặng nhìn Trần Bì. Mùi máu tanh trên thuyền vẫn còn nồng, càng ngửi hắn càng thấy sốt ruột. Hắn lật tung hết cả lên, thế mà vẫn chẳng kiếm ra được một xu nào.
Trần Bì bực bội ném hết số đồng nát kia xuống hồ, lẩm bẩm nói: “Còn một xu thôi, chỉ một xu nữa thôi là được.” Đúng là hắn sốt ruột thực, trong lòng cứ như có lửa đốt, món tiền đầu tiên phải mau sớm kiếm đủ, chứ nếu chiết khấu cho nó một xu, thực quá là lỗ vốn.
Thế là hắn sục sạo mãi, tìm đi tìm lại, đến tận nửa đêm, đến cả đáy thuyền cũng sắp bị lật ngược lên mà tìm rồi, Trần Bì mới ý thức được rằng, quả thực trên thuyền nhà Xuân Thân không có lấy một xu nào nữa. Số mệnh cứ như một trò đùa mỉa mai vậy, nói với hắn rằng, có lẽ lời Hỉ Thất là đúng, nhưng vĩnh viễn nhà ngươi chỉ kém có một xíu như vậy thôi.
Trần Bì lùng sục khắp thuyền từ khi bình tĩnh cho đến lúc phát điên, từ phát điên lại dần dần trở nên không biểu lộ gì nữa, khi hắn bước xuống thuyền thì cũng là lúc đã hoàn toàn nản chí, hắn giơ ngọn đèn bão lên trước mặt Xuân Thân, dúi gói tiền bọc bằng lá cờ miễn thuế cho Xuân Thân, sau đó xoay người bỏ đi.
Xuân Thân sững người sửng sốt, lập tức ngồi dậy chạy đuổi theo, chạy cật lực đến trước mặt hắn, giơ gói tiền lên cho hắn.
Trần Bì liền gạt ra: “Một trăm xu giết một người, mày thiếu một xu.” Nói rồi lại tiếp tục đi.
Xuân Thân lại đuổi theo, chạy đến trước mặt hắn, giơ gói tiền cho hắn. Hiển nhiên Xuân Thân không hiểu chuyện gì xảy ra, nét mặt lộ vẻ kinh hoàng.
Trần Bì lại gạt nó ra, lúc này hắn đã mất hết kiên nhẫn, lặp lại: “Một trăm xu giết một người, mày thiếu một.”
Xuân Thân vẫn cứ khăng khăng giơ gói tiền. Trần Bì mặc kệ, tiếp tục bước đi. Xuân Thân vẫn đuổi theo, vẫn một mực giơ gói tiền. Trần Bì dừng lại, lạnh lùng nhìn Xuân Thân, hắn bèn giơ chân đá một cước vào khớp chân Xuân Thân, khiến nó ngã lăn ra đất.
Trần Bì lại đi. Xuân Thân lồm cồm bò dậy, rồi nó nhận ra mình không thể đứng lên được nữa, chân không còn chút sức nào cả. Nó lê bước muốn đuổi theo Trần Bì, nhưng Trần Bì càng đi càng xa, dần dần biến mất trong bóng tối. Xuân Thân giơ gói tiền lên, nhìn theo bóng Trần Bì bỏ đi, trên nét mặt đờ đẫn của nó cuối cùng bắt đầu xuất hiện vẻ tuyệt vọng. Nước mắt ứa ra ngoài.
Khóc. Cũng không biết nằm giữa đường đê khóc suốt bao lâu, bỗng nhiên, lại có ánh đèn bão xuất hiện. Xuân Thân ngừng khóc, nó thấy Trần Bì quay về, cầm lấy gói tiền trong tay nó.
“Tao nghĩ ra một cách. Ngày mai mày đi ăn xin, rồi trả tao một xu là được.” Trần Bì lạnh lùng nói.