Lão Đại, Chỉ Có Chị Dâu Nói Ngài Lương Thiện

Chương 11: Boss Sao Lại Là





Lúc này Hoắc Tiêu chăm chú nhìn hồ sơ, đang lúc khẽ cười, ánh mắt nồng vị tình yêu thì Lão Nhị bước vào.
Jakk là con lai, cha là người ngoại quốc, mẹ là người trung, cũng là Lão Nhị, kiếp trước là anh em sát cánh với Hoắc Tiêu, bây giờ cũng là anh em tốt của Hoắc Tiêu.
Còn nhớ lúc trước, khi hắn đến căn cứ rèn luyện ma quỷ, một năm sau hắn theo trí nhớ đến địa điểm trước kia, hắn biết rõ trước kia Lão Nhị đã xảy ra cái gì.
Ba mẹ Lão Nhị bị một băng nhóm đứng trong tối vì việc vận chuyển mỏ than mà ra tay giết hại, lúc Hoắc Tiêu đến, Lão Nhị này đang bị một nhóm người vây quanh, cả người Lão Nhị nằm dưới đất, ôm lấy bụng bị trúng đạn .
Hắn biết, hắn đã không đến trễ, kiếp trước, khi gặp được Jakk, hắn cả người đã bê bết máu.
Hoắc Tiêu cứu người về căn cứ, từ đó, Jakk gia nhập vào bang, trở thành anh em tốt của Hoắc Tiêu.
Lão Tam mà mỹ nữ vừa nhắc khi nãy và vị Mỹ nữ Muội Tứ này cũng là thành viên trong bang, còn có lão ngũ đi xử lý việc chưa về, bọn họ như anh em sát cánh với nhau.
Lão Nhị bước đến ghế sofa, cười lớn, dùng tiếng trung nói với Hoắc Tiêu:" Lão đại, em biết anh đang xem cái gì, chị dâu đâu, cho em nhìn một chút".
Sau đó chạy đến bàn làm việc.
Hoắc Tiêu đưa mắt lạnh lẽo nhìn sang, Jakk chỉ trề môi, hoàn toàn không sợ cái lườm của Hoắc Tiêu phóng tới.
Jakk nhún vai.
" rồi, rồi, người của anh em không tò mò nữa ".
" báo cáo đi".
Hoắc Tiêu thờ ơ.

Jakk lúc này nghiêm túc:" Lão ngũ qua bên đó, tình hình bên đó có chuyển biến tốt, lô hàng này sẽ không có vấn đề gì, có thể đi chuyển thuận lợi, lão Trương đã cam kết không giở trò xấu".
" rất tốt, nếu có, vậy thì tìm cách khử đi" .
Lão Nhị gật đầu, lấy được lệnh, lần này lấy trong túi ra một chiếc di động mới đưa cho Hoắc Tiêu:"đây là số mới của anh ".
Hoắc Tiêu khẽ gật gật.
Hắn phải thay số di động mới, bởi vì số cũ hiện tại hắn đã gọi cho cô, nếu lỡ may cô phát hiện, hắn chết chắc.
Còn ngày mai, hắn sẽ có cách giải quyết.
Lão Nhị làm xong công việc liền tự chủ đi ra ngoài.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Hôm qua, Tang Hỷ Dao bị kéo đi mua đồ công sở, buổi sáng, cô có nhiệm vụ đánh thức vị tổng tài nào đó.
Cô mặc đồng phục đúng quy định, đến địa chỉ đã được cho.
Nơi đây là khu cao cấp, vừa vào cổng, bảo vệ đã chặn cô lại, khi biết cô là Tang Hỷ Dao, liền cho cô vào.
Cô nghĩ có lẽ do người của công ty thông báo trước rồi, làm trong một công ty lớn, bọn họ thật chu đáo.
Lên tầng 2, đứng trước cửa, tay cô run run nhập mật mã.
Mã Xác nhận thành công.
Tang Hỷ Dao liền thò đầu vào nhà, nội thất bên trong làm cô lóa mắt, cô càng tò mò về vị tổng tài này hơn.
Người không biết sẽ ra sao?.
Tang Hỷ Dao đóng cửa, đi lòng vòng trong nhà, chạy ngược chạy xui, xác nhận phòng ngủ ở đâu mới chậm chạp mở hé cửa, híp mắt nhìn vào trong.
Cô thấy trên giường có một người quấn chăn rất chặt.
Cô gọi có ổn không đây...
Nhưng Tang Hỷ Dao lại nghĩ....!công việc là chính, vả lại tiền lương lại rất nhiều, nghĩ vậy, cô can đảm hơn, nhè nhẹ nhón chân bước vào.
Đến gần rồi lại không biết phải đánh thức như thế nào.
Cô lại chần chừ thêm hai phút.
Tang Hỷ Dao chọt vào miếng chăn, khẽ lay lay.
" tổng tài, tổng tài, mau thức dậy".
Do rèn luyện, giác quan nhạy bén, Hoắc Tiêu từ lúc cô vào hắn đã thức dậy rồi, nằm im lặng xem thử cô gái nhỏ này đang muốn làm gì, nghe động tĩnh cô rụt rè, hắn lại muốn cười.

Hắn cố nhịn, lấy chăn che đầu mình.
Cảm nhận được cô chậm vào mình và nghe gọi mình là tổng tài, rồi gọi dậy, hắn thật muốn ngồi dậy đè cô xuống.
Lúc này, hắn lật người làm bộ như bị đánh thức, vùng người dậy.
Lúc hắn đang lật người, cô đã nhanh chóng làm bộ như nhân viên đúng chuẩn mà cúi đầu không dám ngẩng lên nên không thấy rõ hắn.
Tang Hỷ Dao hai chân cứng ngắc, hai đầu ngón chân lúc này đã bấu mạnh xuống sàn, thở mạnh cũng không dám thở....!cô nghe nói có nhiều người tính rất xau khi rời giường, cô lo sợ vị boss này cũng như thế, cô không biết được mình có bị mắng hay không?.
Hắn mở mắt nhìn cô, muốn bật cười, lúc này khẽ mở miệng giọng khàn khàn như nũng nịu:" chị~".
Hoắc Tiêu?.
Tang Hỷ Dao nghe giọng quen thuộc liền kinh ngạc ngẩng đầu.
" ơ.....!ơ....".
Cô chỉ tay trố mắt nhìn hắn.
Hoắc Tiêu cười cười, kéo tay cô ngồi xuống giường.
" là em ".
" em...em...?".
Cô ngạc nhiên đến không thể nói được gì....
Hắn lại nói:" tuyển dụng nhân viên này do bộ phận nhân sự tuyển người, em cũng không biết là chị, lúc hôm qua em mới biết là chị...!chị~ em rất vui ".
Tang Hỷ Dao nhìn hắn cười hít mắt, cô ngợ ra....
Hóa ra vị tổng tài truyền thuyết kia chính là Hoắc Tiêu.
Nếu vậy....!nếu vậy....

" ....cái này....".
Cô bỗng dưng muốn lùi bước công việc này.
Thấy được ánh mắt chần chừ của cô, hắn quyết định đánh đòn tâm lý vào tâm cô.
" chị~ em rất vui, từ giờ em đã có người chăm sóc rồi".
Cô nghẹn họng....!bị câu nói của hắn đánh vào sâu nhất trong nội tâm, lại thấy Hoắc Tiêu như thế thật sự đáng thương.
Cô nhìn hắn hai lần, nghĩ nghĩ, bỗng dưng đã có quyết định....!cô...!sẽ chăm sóc Hoắc Tiêu thật tốt.
Vả lại, cô làm việc với hắn, quen thuộc cũng thấy vô cùng tốt.
" vậy...!vậy ....!được rồi ".
Hoắc Tiêu vui vẻ ôm chầm lấy cô, cô bị ôm bất ngờ nên đỏ mặt, cô nghĩ chỉ do hắn vui quá nên ôm cô, vì thế cô đáp lại, vỗ vỗ vai hắn.
Hoắc Tiêu ngửi mùi tóc thơm của cô, khóe miệng khẽ giương cao, xong nhắm mắt khẽ cảm nhận cảm giác ôm cô.
Tang Hỷ Dao theo hắn đến công ty, lúc đi trên đường, cô lo suy nghĩ về việc làm thế nào để giải quyết vấn đề ăn sáng của Hoắc Tiêu thì xe rẽ vào một nhà hàng thức ăn sáng.
Cô nháy nháy mắt nhìn hắn, Hoắc Tiêu mỉm cười nhìn cô:" vào ăn sáng, em đói~".
" vậy...!được rồi ".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.