Lão Đại, Chỉ Có Chị Dâu Nói Ngài Lương Thiện

Chương 20: Chia Một Nửa Dễ Thương Của Cô Cho Hắn Là Đủ Rồi





Hoắc Tiêu ngoài mặt tỏ vẻ không sao nhưng thực chất trong lòng đã khó chịu muốn chết, nhìn tên kia vui vẻ mặt đi mày lại với cô, hắn âm thầm nhíu mày.

Hắn gật đầu đáp lại, rồi im lặng không nói.

Tang Hỷ Dao gặp lại người quen, đương nhiên rất vui vẻ, hỏi đông lại hỏi tây, Dương Khổng từ đầu đến cuối đều dùng ánh mắt dâm tà nhìn Tang Hỷ Dao, nhưng cô nhóc quá đơn thuần, căn bản không hiểu ra mà chỉ lo nói chuyện.

Dương Khổng không phải là một người có nhan sắc xấu, lại là một người trẻ tuổi, tuy nhiên trên mặt đã có bọng mắt thâm đen vì tiều tụy do túng dục quá độ, che lấp đi dáng vẻ anh tuấn của độ tuổi nên có, hắn càng ngày dâm tà bại hoại.

Hoắc Tiêu nhíu mày càng chặt, không khí xung quanh cũng nặng nề lạnh lẽo hơn bình thường, Dương Khổng là một người làm ăn, cũng cảm nhận được ánh mắt sắc bén nhìn mình chằm chằm, mồ hôi lạnh sau lưng đột nhiên thấm ra dính cả vào áo sơ mi.

Hắn \( Dương Khổng\) liền rụt cổ, thu lại ánh mắt háo sắc, khó khăn tìm cơ hội rời đi.

Tang Hỷ Dao vui vẻ chào tạm biệt Dương Khổng rồi mới sực nhớ tới còn một vị boss ngồi kế bên mình.

" mau ăn đi "
Hoắc Tiêu thúc giục cô.


Cô chột dạ cười một cái, chân chó rót rượu cho Hoắc Tiêu, tuy rượu đã có người rót sẵn, tuy nhiên là cô rót thì hắn vẫn vui vẻ uống.

Tang Hỷ Dao ăn được lúc thì không chịu nổi, liền dịch ghế đi toilet, trong lúc này, Hoắc Tiêu lấy di động ra, nhấn nút gọi đi.

" đi điều tra tin xấu của Dương Khổng rồi tung ra tin đồn đi".

Hoắc Tiêu nói xong thì cúp máy, thả di động về chỗ cũ, đĩa cắm vào thịt bò thong thả bỏ vào miệng.

Dương Khổng liên quan đến Dương thị, nếu tin này trở thành trọng điểm, e là!.

nhất định sẽ có trò hay để xem!.

Ánh mắt Dương Khổng nhìn cô, trong mắt Hoắc Tiêu đều không xứng.

Khi Tang Hỷ Dao trở lại, mọi thứ đều như cũ, chỉ là việc đang ngấm ngầm làm vẫn còn đang diễn ra mà cô không biết mà thôi.

Hoắc Tiêu đẩy đĩa cá sốt mới vừa gọi thêm đến trước mặt cô:" chị ~ em nhớ không nhầm chị rất thích ăn món này, nếm thử một chút nhé".

Tang Hỷ Dao nhìn thịt cá vàng ươm trong đĩa phủ đầy sốt, liền biết nó rất ngon, cũng không khách khí ăn thử, thật đúng là quá ngon, nếu không đi với boss, e là một sinh viên nghèo như cô không chừng 3 năm cũng không dám bước vào nhà hàng này, tất cả đều nhờ ơn boss.

Động tác này rất có tố chất khích lệ sự vui vẻ của boss, trong chốc lát, Hoắc Tiêu liền cảm thấy hài lòng.

Bởi vì ăn quá ngon nên suy nghĩ đến những khoảng khắc tốt đẹp, ngày trước, khi mẹ cô còn sống thì những thứ này không hiếm lạ gì, một người phụ nữ dịu dàng cười với cô, còn bảo với cô ăn từ từ thôi, coi chừng bị hóc xương, chỉ là, bây giờ!.

nghĩ đến đây, Tang Hỷ Dao cúi mặt, trong mắt có chút hoài niệm hơi hơi đỏ.

Hoắc Tiêu biết cô lại nghĩ đến chuyện buồn, liền muốn dời sự chú ý của cô, lại gấp ít miếng thịt bỏ vào đĩa cho cô, làm Tang Hỷ Dao áy náy không dám động nĩa.

Cô biết việc này làm theo hợp đồng, nhưng mà có phải xa hoa quá rồi không, lúc đầu cô còn nghĩ đi theo Hoắc Tiêu, làm công việc bồi ăn này chỉ cần hắn ăn phần hắn, cô ăn phần của cô chứ, không ngờ là! cô đã chuẩn bị phần cơm tối cho mình rồi, tuy chỉ là mỳ ăn liền thôi nhưng bởi vì nó tiện mang theo và còn có cả vị mới rất ngon, không nghĩ tới phần ăn này được Hoắc Tiêu bao trọn hết thảy.

Hoắc Tiêu cười cười, biết rõ cô đang nghĩ gì, hắn lấy khăn lau miệng cho cô mà cô vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào đĩa ăn, hắn liền nhếch miệng, suy nghĩ nghiêm túc đến thất thần như vậy sao?.


Ngốc~
" chị~".

Một tiếng này làm cô lấy lại tinh thần, sau đó quay sang nhìn hắn.

Hoắc Tiêu lại phải gỡ bỏ khuôn mặt sắc đá mà mè nheo:" chị cứ ăn đi~ khi ăn chung với chị, em cảm thấy ăn rất ngon miệng, chị xem! ".

Vừa nói hắn chỉ đĩa thức ăn trên bàn của mình:" chị xem, em ăn được rất nhiều, bình thường em không ăn được nhiều như thế đâu".

Tang Hỷ Dao bán tính bán nghi:" thật sao?".

Hoắc Tiêu lia lịa gật đầu.

Thấy như thế, Tang Hỷ Dao cũng không nghĩ ngợi gì nữa.

Cho nên mới nói, Tang Ngốc nghếch thực chất rất ngốc.

Hai người rời khỏi nhà hàng, Boss liền lấy cớ " ăn nhiều nên khó chịu, muốn đi tản bộ cho tiêu cơm " lái xe đến công viên đi dạo, Tang Hỷ Dao thân là một nhân viên chuẩn 3 không, đương nhiên cũng phải bồi theo.

Trong công viên có khu quảng trường rất rộng, buổi chiều đều có người tụ tập lại nhảy thể dục, bây giờ cũng đã quá giờ, tuy nhiên vẫn còn rất náo nhiệt.

Quảng trường rất sáng, Tang Hỷ Dao tìm một cái ghế đá trống ngồi xuống, Hoắc Tiêu cũng ngồi theo.


Cô vừa ngồi xuống liền theo thói quen đong đưa chân rồi lại đá đá làm cho Hoắc Tiêu suýt bật cười thành tiếng, trong mắt không giấu hết yêu thương.

Nhìn cô ngây thơ như thế, hắn thật sự rất may mắn, cô cứ mãi như thế, hắn sẽ luôn thời thời khắc khắc bảo vệ cô.

Do hoàn cảnh và trọng sinh, tuy nhỏ tuổi nhưng từ lâu hắn đã không còn được như thế mà lại rất trưởng thành, cũng có lúc độc đoán, nhưng không sao, phần dễ thương của cô, chia một nữa bù qua cho hắn cũng đủ rồi.

Hoắc Tiêu lúc này sực nhớ đến bài hát " Nước trái cây chia cho bạn một nửa".

Trình độ gây chú ý của Hoắc Tiêu không phải nói là tầm thường được mà rất lever max, hắn chỉ ngồi không thôi đã thu hút rất nhiều người, ở công viên tuy không nhiều thiếu nữ nhưng chung quy vẫn có, nhiều nhất là mấy dì thấy dáng vẻ của hắn mà muốn lại gần hỏi thăm hắn có người yêu chưa để giới thiệu con gái.

Nhưng mà từ đầu đến cuối hắn đều làm mặt lạnh, mấy dì có ý cũng không dám đến gần, Tang Hỷ Dao nhìn vẻ thụt thò này nọ này liền thoải mái cười trêu chọc hắn.

Cảm nhận không khí mát mẻ một lúc cũng đã tới giờ trở về trường, tạm biệt boss xong, cô liền trở về phòng mình, theo lịch, ngay mai cô có tiết cũng không phải đi làm, nhưng vừa mới hôm nay lại bị đổi sang giờ khác, vì thế ngày mai cô được nghỉ cả ngày.

Tang Hỷ Dao cũng tính toán ngày mai theo hai người bạn cùng phòng đi ăn lẩu, ây yo~ nhắc tới lại thấy thèm~.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.