Lão Đại, Chỉ Có Chị Dâu Nói Ngài Lương Thiện

Chương 30: Đính Hôn





Vì để chào mừng Lão Ngũ trở về, nhóm người bọn cô đi đến nhà hàng đã đặt phòng sẵn ăn một bữa cơm.

Buổi chiều về công ty, Tang Hỷ Dao đều nằm trên sofa cầm ipad xem phim, không thì đến dọn bàn làm việc cho Hoắc Tiêu, tí thì đi rót trà rồi vào nghỉ ngủ trưa.

Hoắc Tiêu không cho cô làm gì cả, như thế thì chán quá đi mất, nếu cô không đòi hắn dọn dẹp bàn làm việc thì e là hắn cũng không cho cô động tay vào.

Đều là công việc nhỏ, Tang Hỷ Dao làm xong thì không biết làm gì nữa, Hoắc Tiêu đi họp rồi, hắn muốn dẫn cô theo nhưng cô một mực từ chối, bởi thế trong phòng chỉ còn một mình cô, không có việc làm vì vậy Tang Hỷ Dao vào phòng nghỉ ý định đánh một giấc.

Tang Hỷ Dao nằm trên gối đã mơ màng muốn ngủ thì điện thoại đổ chuông, cô giật mình, cũng không xem rõ đó là ai, bắt máy.

" tao đã sắp xếp cho mày đính hôn với con trai Dương gia, tuần sau trở về nhà cho tao ".


Không cần nhìn người gọi là ai, chỉ nghe một câu này liền biết rõ thân phận, Tang Hỷ Dao bị một câu này làm tỉnh táo hoàn toàn, thoát khỏi cơn buồn ngủ, cô nhíu mày, lồng ngực rất khó chịu, khoảng thời gian này cô sống rất thoải mái và hạnh phúc, vì thế cũng quên mất một chuyện, một chuyện đang chờ ở quê nhà.

Trong điện thoại là ba của cô, mấy năm nay chưa hề bố thí cho cô một cuộc gọi hỏi thăm, hôm nay lại gọi đến bảo cô về nhà gấp, thật nực cười, cô rất muốn cười, chắc có lẽ ông ấy lại bị mẹ kế của cô nói cái gì đó.

Tang Hỷ Dao cười đau khổ, nhờ ơn của mẹ kế, hôm nay ông ấy mới gọi cho cô, cô có nên cảm ơn bà ta hay không?, cô đã rời khỏi đó, cũng không lấy một đồng xu nào từ lúc quyết định rời đi, mấy năm nay đều tự lực nuôi sống bản thân, cô đã cách xa bọn họ rồi, tại sao vẫn còn mắc nợ như thế.

Ba cô trong di động nói cái gì?, ông ta xem cô là cái gì?, người mang ơn?, muốn cô kết hôn với ai thì là người đó à?.

Dương gia, ở Dương gia chỉ có một mình Dương Khổng.

Lúc đầu cô còn có thiện cảm với hắn ta, nhưng từ lúc biết được tin tức trên tivi, dần dần cô cũng chán ghét hắn, vả lại cô đã có bạn trai rồi, ông ấy không biết gì cả lại đẩy cô xuống vực như vậy?.

Tang Hỷ Dao nhíu mày:" ba à, Dương Khổng rất đào hoa, con không muốn, ba đừng ép con có được không?".

Dường như bên kia không cho là đúng, giọng nói hơi tức giận vọng lại:" Đào hoa?, đàn ông đứa nào lại không Đào hoa, đừng kiếm cớ, mày mau chóng trở về cho tao, tao cũng đã nhận lễ vật của Dương gia, mày không lấy không được ".

Tức cười, ba cô nói sai rồi, chí ít Hoắc Tiêu không như thế.

" tại sao lại là con?, Chị Tử Du cũng có thể gả đi, sao ba không gả chị ấy".

Tang Hỷ Dao đã rưng rưng, nhưng lại kìm lại không muốn tỏ ra yếu đuối trước ông ấy, Người chị này của cô chính là món quà của sự phản bội hôn nhân của ông ấy tạo ra, mẹ cô thật là một người đáng thương, bà ấy đã từng rất yêu thương ông.


" nghịch tử, phản rồi, mày còn dám đẩy chị mày vào hố lửa ".

\( xin lỗi mn, ta tạm thời tìm không ra từ gì để thay thế hai từ nghịch tử này, nếu nàng nào biết dùng từ gì thích hợp thì vui lòng giúp ta sửa nhé\)
Tang Hỷ Dao cắn chặt môi muốn bật máu, vừa tủi thân vừa phẫn hận, tại sao đều là con, mà cô lại như thế này, lúc nào ông ấy cũng hy sinh cô
" ba cũng biết đó là hố lửa sao?, nếu biết vì sao đem con đẩy vào, ba, con cũng là con gái của ba mà ".

Ông ấy bị cô hỏi như thế thì không biết nói gì, im lặng vài giây, cô nghe bên kia có tiếng phụ nữ nói nhỏ gì đó, ba cô nghe xong lại tức giận:" mẹ mày đã tính hết rồi, tao cũng đã quyết, mày lập tức về ngay cho tao".

Nói xong thì tắt máy, Tang Hỷ Dao biết, giọng vừa nãy chính là mẹ kế của cô.

Mẹ?! nghe thật châm chọc.

Tang Hỷ Dao thả di động, nước mắt thi nhau trào ra, vừa là uất ức, vừa là chịu đựng nhiều năm, nếu cô còn mẹ, cô cũng sẽ không đến bước này.

Hoắc Tiêu vừa họp xong trở về, định bụng về ôm bảo bối hôn một trận thì nghe trong phòng có tiếng khóc trong phòng nghỉ, hắn nhíu mày lo lắng chạy vào nhìn thấy cô hai mắt đỏ hoe.


" Dao Dao, ngoan đừng khóc".

Hoắc Tiêu quýnh lên lau nước mắt, ôm cô vào lòng dỗ dành.

Tang Hỷ Dao thấy hắn đến khóc càng bạo hơn, không ai tốt với cô bằng người trước mặt này, tâm cô sinh ra cảm giác ỷ lại, dựa vào hắn thút thít.

Hoắc Tiêu không muốn hỏi cô đã xảy ra chuyện gì ngay phút này, hắn chỉ im lặng vỗ vỗ lưng cô, đề phòng cô bị nấc, nhìn cô đau lòng như thế, hắn chịu không nổi.

Hoắc Tiêu cắn chặt quai hàm, gân xanh trên trán nổi lên, hắn đang chịu đựng khó chịu trong lòng.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.