Trên đời có chuyện nào bất công như vậy không?, Tang Hỷ Dao khóc đủ rồi thì bình tĩnh lại không ít, yếu đuối như thế để làm gì, cô phải mạnh mẽ để bảo vệ bản thân cũng như bảo vệ tôn nghiêm của người mẹ quá cố.
Khả năng của mình, cô hiểu rõ hơn ai hết nhưng mà cô không muốn quy hàng, cô không muốn bị khuất phục, cuộc sống vốn dĩ nên thuộc về cô, vì cớ gì nó phải là một món trò chơi cho người nhà họ chơi đùa, bọn họ chơi đùa xong thì cười thỏa thích như thế.
Đắc ý ngạo mạn, mẹ kế của cô thật ác độc.
Tang Hỷ Dao lau khô nước mắt, nhìn Hoắc Tiêu từ đầu đến cuối rất kiên nhẫn dỗ dành mình, cô cười gượng:" em không sao, chỉ là có một chút áp lực thôi, anh không cần lo lắng cho em".
Hoắc Tiêu dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết cô đang nói dối, hắn không nghĩ cứ thế bỏ qua lý do vì sao cô khóc:" Dao Dao, có chuyện gì nói anh nghe, được không?".
Tang Hỷ Dao né tránh, lắc đầu:" không...!không có gì cả".
Cô làm sao dám để hắn biết được mặt tối của gia đình cô, cô tự ti, cô sợ, cô sợ sẽ nhìn thấy ánh mắt khác thường hắn dành cho cô, cô sợ hắn sẽ biết gia đình cô làm những chuyện vô lý và chán ghét.
Hắn ôm chặt cô, giọng nài nỉ giống như đang cầu xin, cầu xin cô nói cho hắn biết lý do, nếu không hắn sẽ phát điên mất, vì cô mà phát điên:" Dao Dao, tin tưởng anh, nói cho anh biết, anh biết là em có chuyện, tin tưởng ở anh, anh sẽ giúp em giải quyết, được không, Dao Dao, được không?".
Ánh mắt chân thành và giọng điệu nài nỉ như thế làm sao mà cô không rung động cho được, chỉ là...
"....có nói ra anh cũng không giải quyết được đâu ".
Tang Hỷ Dao còn nghĩ đến việc tự sát, nếu không thể cản được, cô sẽ lựa chọn tự sát, cô biết tự sát là bất hiếu với ba mẹ, nhưng mà mẹ cô đã mất, còn ba cô,....!nếu ông ta muốn kiểm soát, được, cô sẽ trả mạng lại cho ông ấy.
" Dao Dao, em không nói thì làm sao anh biết có giải quyết được hay không, chúng ta là người yêu của nhau, có nạn cùng nhau gánh, anh muốn san sẻ giúp em, em nghĩ đúng chứ?".
Đúng, Hoắc Tiêu nói không sai, Tang Hỷ Dao đã quyết định cứng rắn đối mặt nhưng nghe hắn nói xong, nước mắt không kiểm soát được thi nhau chảy xuống, cô ôm chặt hắn, vùi đầu vào cổ Hoắc Tiêu khóc bù lu bù loa:"...em....!hức...!ba em ép em kết hôn với Dương Khổng....!huhu...!em không muốn, thật sự không muốn....".
Hắn nghe rất rõ ràng, hai mắt cũng tràn đầy tơ máu đỏ lựng, Hoắc Tiêu hít hít mũi:" lần sau có chuyện gì hãy nói cho anh biết nhé, anh là bạn trai của em".
Tang Hỷ Dao nấc lên vài cái.
Hoắc Tiêu để mặc cô khóc cho đã, Tang Hỷ Dao khóc xong cũng mệt mỏi, mơ màng ngủ mất:" vất vả cho em rồi".
Chờ cô ngủ, hắn ôm cô lên giường, đắp chăn cẩn thận, sau đó âm trầm bước ra khỏi phòng nghỉ.
Tuy hắn không xác định chuyện của cô là gì, nhưng hắn rất rõ ràng hoàn cảnh trong nhà cô, hắn biết ba của cô là một người nhu nhược, có ý nghĩa gì cũng do mẹ kế của cô xúi giục.
Muốn người của hắn gả cho Dương Khổng, bà ta cũng suy tính rất có lợi....!gả?...!hừ...!Hoắc Tiêu vô cùng tức giận.
Hắn lấy ra di động, tức tốc gọi đi, giọng điệu khó chịu không chịu nổi:" tôi muốn biết Tang gia đang âm mưu chuyện gì với Họ Dương, càng nhanh càng tốt".
Hoắc Tiêu thả đi động, đan hai tay vào nhau, đăm chiêu, tức giận đến cười lớn, Dương Khổng sao? Vậy thì kết thúc đi.
Mẹ kế? Hắn nghĩ bà ta đã yên ổn quá lâu rồi.
Trong lúc hắn suy tư, 15 phút sau, thư ký Lưu liền đem tài liệu mới vừa được gửi gấp cho sếp, in ra rồi nhanh chóng đưa cho hắn.
Hoắc Tiêu cầm lấy tư liệu lật vài cái, sắc mặt thoáng chốc trở nên khủng bố, vì để lấy 5% cổ phần trong Dương Thị mà bọn người đó đem cô gả cho Dương Khổng?.
Nghĩ thật thông minh.....
Hoắc Tiêu vứt tài liệu, tay ấn một dãy số gọi đi:" thứ nhất, đem tài liệu phạm pháp đã thu thập đầy đủ về Dương thị đưa cho cảnh sát, thứ hai, đem phần tài liệu bí mật về Du Điêu Lan chia ra 2 phần, một là gửi cho tòa soạn báo, hai là đưa trực tiếp cho Tang Triệu Hoàng, sau đó nói với Lý Mục Tính rằng Du Điêu Lan hiện tại đang rất nhiều tiền".
" dạ, Lão Đại".
Dương thị làm việc phạm pháp tưởng đã che giấu tốt nhưng rất tiếc, hắn từ lâu đã đề phòng sẵn, thu thập từng cái một, có vài hợp đồng phạm pháp còn do hắn giật dây mà thành, lần này Tang Triệu Hoàng muốn 5% cổ phần Dương thị, được thôi, cho ông ta là được mà.
Còn về phần mẹ con Du Điêu Lan và Tang Tử Du, hai người này cũng đã sống quá tốt rồi, Tang Tử Du cũng đã làm tiểu thư quá lâu rồi...!không...!phải gọi là Lý Tử Du mới đúng, Tang Triệu Hoàng đầu cắm sừng cứng cáp mà vẫn không hay biết.
Hắn muốn để phần tài liệu này ở sau, không ngờ bây giờ phải lấy ra, Cũng tốt, chuyện tốt sắp mở màng rồi không phải sao?.