Lão Đại, Chỉ Có Chị Dâu Nói Ngài Lương Thiện

Chương 53: Gặp Lại Cô





" ừ...!chúng ta đều không sao cả".
Hắn kéo tay cô xuống, hôn lên mu bàn tay cô.
Hai người cứ mặc kệ trời đất, vú Đinh đứng bên cạnh bấy giờ nhìn thấy hết tất cả cũng im lặng không thốt ra được lời gì.
Bà không nghĩ đến hai người bọn họ lại có mối quan hệ này, bà chỉ nghĩ bọn họ là dạng quan hệ khác thôi, không nghĩ...
Thôi, bà cũng không có quyền, Tiểu thư hạnh phúc là được rồi...bà sẽ thành tâm chúc phúc, không có ý tứ phản đối hay chê bai.
\*
Hoắc Tiêu nhanh chóng phân chia người, nhìn bọn họ ra lệnh:" mọi người đến đưa Nhĩ Hạ đưa chữa trị trước, còn mọi việc chờ lên xe hắn sẽ sắp xếp sau.
Thuộc hạ theo lời dặn của hắn liền tiến hành làm việc.
Tầm Ly Ly đứng kế bên nãy giờ cũng bước lên, cầm lấy tay cô, mừng rỡ:" Hỷ Dao, may mà em không sao, chị rất mừng, mọi người đều lo cho em".
" chúng tôi cũng thế".


Jakk cũng góp phần.
Cô mỉm cười, lặng lẽ cất giữ phần tình cảm này của mọi người dành cho cô.
" cảm ơn mọi người, em không sao, cũng may có vú Đinh, nếu không là em cũng không sống nổi".
" Tiểu thư đừng nói như vậy ".

Vú Đinh khách khí, Tang Hỷ Dao cũng ngượng ngùng:" vú không cần như thế, con có vú mới có thể sống sót".
Không chỉ có cô cảm kích bà mà Hoắc Tiêu còn cảm kích bà gấp nghìn lần, hắn thầm ghi nhớ trong lòng.
Nói đến đây, Tang Hỷ Dao kể lại mọi chuyện, mọi người cũng đã biết trước được sự việc nhưng sau khi nghe lại thì cũng không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.
Sắc mặt của hắn đã đen đặc, Tầm Ly Ly cũng rất phẫn nộ, Lão Tam liền đi đến vỗ nhẹ cho cô \( TLL\).
Chuyện này có phải nên tính sổ rồi không? Sau khi nghe xong câu chuyện mọi người cũng không có hội ý gì cả, tất cả đều im lặng..
Mọi người đều biết nơi đây không thích hợp để bàn việc.
Người cũng đã tìm được, mọi người đều có thể kết thúc.

Người dân và trưởng thôn cũng lần lượt ra về.
Lúc này hắn mới cảm thấy mệt mỏi, tựa hết vào người cô, nhắm mắt dưỡng thần, còn cô thì ngồi bên cạnh xoa Thái Dương cho hắn.
Hai tay của Hoắc Tiêu vẫn ôm chặt eo cô, đầu tựa vào vai Tang Hỷ Dao, rất ngoan ngoãn mà nằm im.
Vú Đinh thấy thế thì bước vào trong nhà, mang thêm ghế và ly cho mọi người uống nước, im lặng làm công việc của mình.
Bà nghĩ rằng, nếu bà chủ còn sống thì sẽ vô cùng hạnh phúc khi thấy cô có bến đỗ an toàn như thế.
Bọn người của Hoắc Tiêu cũng biết né tránh khi Lão Đại làm ra những hành động thân mật, ai nấy đều hiểu ý lủi đi hết, chớp mắt, dưới tán cây, chỉ còn lại 6 người bọn họ.
Mà 4 người không liên quan cũng tìm lý do đi tản bộ mà trốn đi, lý do thật kỳ quặc, từ sáng hôm qua tìm đến sáng hôm sau, cơ hồ khing cảnh đều bị nhòn đến chán nản, còn vó cái gì để đi dạo chứ, thế nhưng 4 người này cũng vẫn quyết chí vì nghị lực " đi dạo " của mình....rốt cuộc còn lại hai người, cô và hắn.

Hắn im lặng, cô cũng không biết nói gì, hai người cứ thế tựa lưng  vào thân cây, ôm nhau truyền nhiệt.
Gió thổi hiu hiu, Tang Hỷ Dao cũng bị đẩy đưa ngủ say lúc nào cũng không hay.
Cô ngủ được ít phút, Hoắc Tiêu vốn nhắm mắt bên cạnh đột nhiên mở mắt ra, nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế cho cô, để cô nằm nghiêng vào ngực mình, làm chỗ dựa vững chắc cho cô.
Người của Hoắc Tiêu hắn lại dễ dàng cho người khác lập mưu như thế, quả thật....!
Hắn không phải hạng người lương thiện gì, nếu được thì bọn họ phải trả giá gấp đôi.
Chỉ tiếc là hắn không thể tự tay kết thúc mạng sống của Vượng Tú Miên mà thôi...hắn suy nghĩ.
Lúc này Tang Hỷ Dao nằm trong ngực hắn khẽ cựa quậy, hắn lấy lại tinh thần, thu lại thần sắc ư ám lúc nãy, khẽ cười nhìn cô.
Hoắc Tiêu thấy trời còn sớm, bây giờ không vội để trở về, cứ thế lại ôm cô nhắm mắt.
Tang Hỷ Dao nằm trong lồng ngực quen thuộc, cảm xúc an tâm nảy lên, cô ngủ rất ngon, chỉ vừa chớp mắt liền qua gần 1 giờ đồng hồ, mọi người ai cũng biết ý mà không quấy rầy.
Cô ngủ đến tự tỉnh, chỉ có một chút khó chịu khi ngồi ngủ gật, còn lại vào nhiêu đều tốt.
Tang Hỷ Dao nhìn hắn đang ôm mình, liền đoán ra được khi cô ngủ hắn luôn ôm cô, cũng giúp cô giảm bớt chèn ép.
" Hoắc Tiêu~".

Cô dụi mắt nhìn hắn.
" tỉnh ngủ rồi? ".


Hoắc Tiêu nhìn cô âu yếm, hỏi.
Tang Hỷ Dao gật gật đầu.
Hắn vuốt những cọng tóc mây đang xõa lên má cô, thủ thỉ:" vậy bây giờ chúng ta trở về nhé".
" ừm~".

Tang Hỷ Dao rất nhanh đã đáp ứng, cũng đến lúc nên trở về rồi, nhớ đến Vú Đinh, cô khựng lại nhìn thẳng vào hắn.
" chuyện của vú Đinh ấy....chúng ta nên...".
Hoắc Tiêu sao không thể đoán ra được cô đang suy nghĩ gì đi chứ, dáng vẻ ấp úng của cô rất đáng yêu, hắn cười thoải mái, rước lấy một cái đánh nhẹ của cô, hắn liền không có ý định trêu cô nữa.
" Chuyện của Vú, em muốn làm như thế nào đều được cả, không cần phải hỏi ý kiến của anh, em có quyền làm như thế ".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.