Lão Đại, Chỉ Có Chị Dâu Nói Ngài Lương Thiện

Chương 6: Rời Đi





Hoắc Tiêu bắn hết vào trên tay cô, Tang Hỷ Dao cầm thứ ướt ướt đó, không biết phải xử lý như thế nào.
Cô cũng không hiểu lắm chuyện này, dù sao mảng này chỉ là một mảnh mơ hồ, chỉ thấy có chút kích thích, cô cũng muốn nhanh chóng trở về phòng, cả người cô không biết vì lý do gì cũng đang rất khó chịu, cô muốn đi vệ sinh.
Hoắc Tiêu lúc này đã bình tĩnh, ngồi dậy lấy áo lau tay cho cô, trong đây không có khăn giấy.
Hắn thấy cô cắn môi, cũng biết cô đang khó chịu, lúc nãy khi cô giúp hắn, trước lúc hắn cao trào, hắn thấy được cô khẽ chà sát hai chân.
Hoắc Tiêu cười khẽ, dưới đáy mắt che giấu ngàn vạn cưng chiều.
Hắn lúc này vô tội dụ dỗ:" chị có khó chịu không?, em sẽ giúp chị ".
Cô chộp dạ đỏ mặt, cô khó chịu chỗ khó nói, chuyện này sao lại để cho người khác biết, rất ngượng, vả lại cô là chị, không thể, vì thế lắp bắp:" không...không....không có...!chị trở về phòng đây ".
Cô tính rời đi, nhưng mà với tính các của hắn, há gì dễ thả cô đi như vậy, hắn buồn bã nói:" chị, chị để em giúp chị được không?, chuyện này bình thường, không có gì phải ngại cả, chị cũng giúp em, em cũng muốn giúp chị".
Bình thường sao?....
Tang Hỷ Dao xác thực là khoa chịu, nghe như thế liền đáp động, Hắn nhìn thấy cô sắp chao đảo liền nói tiếp:" thật sự chuyện này rất bình thường, chị tin em đi ".
" ...!như...!như vậy sao?".
Hoắc Tiêu gật đầu:" đúng là như vậy, chị chỉ cần nằm xuống hưởng thụ là được rồi".

"....nhưng mà em biết chị khó chịu chỗ nào sao?".
Hoắc Tiêu gật đầu, hắn không biết mới lạ.
Cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của hắn, cô bị dao động mà chấp nhận.
Hoắc Tiêu lợi dụng góc nhìn cô không nhìn thấy, nâng khóe môi, công chúa của hắn, Hắn thật có vinh hạnh hầu hạ.
Tang Hỷ Dao tuy chấp nhận nhưng cũng thấp thỏm không kém, quần bị Hoắc Tiêu cởi ra, mông lô ra không phí lành lạnh làm cô không nhịn được cô người.
Hắn không kìm được mà khô khốc cả cổ, lên xuống yết hầu, còn Cô, thì không thể nào nhìn thẳng cào hắn, mặt vui hết trong gối.
Cô biết mình khó chịu ở đâu, nhưng không biết làm sao cho hết khó chịu, mắt ngọc cứ thế ửng đỏ.
Hoắc Tiêu nhìn bộ dáng động tình của cô, lại không nhịn được \*\*\*\*\* \*\*\*, từ tốn tách mở hai chân cô, hắn hí mắt nhìn quần lót bị thấm ướt, lại thành thục cởi bỏ, rất nhanh trước mặt y như dự đoán là một mảnh lầy lội.
Đẹp quá...bảo bối của hắn sao lại đáng yêu như vậy chứ.
Tang Hỷ Dao nhắm hai mắt, cả người đỏ ửng, cảm nhận hạ thân mát lạnh như phơi bày trong trong khí, xấu hổ muốn co chân che lại, không ngờ lại bị Hoắc Tiêu giữ lại.
Tang Hỷ Dao nghe được động tĩnh của Hoắc Tiêu, không biết hắn định làm gì thì đột nhiên nơi khó nói truyền đến một trận tê dại như muốn giết người, làm cô chịu không nổi mà cong người.
Như có thứ gì đó ướt át mềm mềm lướt qua, mềm dẻo như rắn, rồi lại như tìm kiếm vị trí nào đó, khẽ chui vào làm cô co ngón chân.
Cô còn không biết được sẽ có khoái cảm như thế này.

Hoắc Tiêu đưa lưỡi càng quấy vào lỗ nhỏ làm Tang Hỷ Dao tê hết cả người.
" ân~ ".
Tang Hỷ Dao khẽ rên rỉ, ti hí mắt nhìn xuống, cô liền thấy Hoắc Tiêu đang hì hụt giữa hai chân cô,
Cô giật bắn mình, hóa ra thứ mềm mềm kia chính là lưỡi của Hoắc Tiêu.
"....đừng...!ah...!ừm".
Tang Hỷ Dao muốn ngăn lại nhưng không thể nói hết trọn câu, cô như thể mình bị rơi vào trong nước, vô lực mà cựa quậy, bỗng chốc có người nhấc cô lên và rồi cao trào.
Hoắc Tiêu thấy cô giải phóng xong cũng không dám làm nhiều, kìm nén lại bản thân rồi ôm cô vào phòng tắm.
Hắn muốn cô đến phát điên nhưng tạm thời chưa phải lúc, giờ khắc này hắn muốn độc chiếm cô, ăn cô, thậm chí là điên cuồng giam cầm cô bên cạnh mình.
Thiên thần nhỏ của hắn, luôn xinh đẹp và thanh thuần.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Tang Hỷ Dao nghĩ là mình không còn mặt mũi nào mà nhìn mặt Hoắc Tiêu nữa, nhưng khi thấy hắn vẻ mặt bình thường ngồi ăn mì trước mặt cô thì cô cũng ngượng ngùng bỏ qua.
Lúc Hoắc Tiêu trở lại vườn nho là đã xế chiều, trước khi đi Tang Hỷ Dao đã kéo hắn lại thay thuốc rồi mới cho trở về.
Trở lại căn phòng sụp sụp của mình, sắc mặt hắn vẫn không đổi, nghiêm mặt bước vào.

Hắn nhớ lại sự kiện này lúc trước, thời gian sắp tới đây sẽ phát sinh, lúc trước hắn cứu Vượng Tu đang bị thương nặng sau núi, hắn không biết người này là lão đại hắc bang, chỉ don thuần là cứu người, lúc Vượng Tu tỉnh dậy, lão ta nhìn hắn, hỏi hắn có muốn theo lão không, kiếp trước hắn từ chối, sau này lại nhờ gã mà hắn mới có thể trả thù được cho cô.
Kiếp trước khác, bây giờ thì khác ...!hắn có chút chần chừ, hắn muốn theo lão ta, hắn muốn mạnh....!nhưng mà, còn cô thì sao, không có hắn cô phải làm như thế nào....!nhưng mà hắn vẫn muốn mạnh.
Hắn nằm trên khung giường, nhắm chặt hai mắt.
Hôm nay mấy người trong nhà đó trở về, Tang Hỷ Dao không lấy một chút vui vẻ nào, ngồi ngây ngốc trong sân vườn, tiếng động cơ xe rất nhanh truyền vào tai, cô biết, họ về rồi, nhưng cô không muốn vào nhà.
Từ góc độ của cô vừa vặn có thể thấy được cửa ra vào, cô thấy ba đang hôn trán chị gái khác mẹ của cô, ba nói gì đó chọc cho hai người phụ nữ đó bật cười, khóe mắt cô đột nhiên chua sót.
Cô ngày xưa cũng thế, ba cõng cô trên lưng chạy dọc nông trại, mẹ cô gói thức ăn trên bãi cỏ, nếu mẹ còn sống, như thế.....!thật tốt.
Khóe mắt chảy lệ dài, Tang Hỷ Dao liền trốn vào phòng mình.
Hoắc Tiêu trốn trong bụi cỏ, nãy giờ vẫn luôn chăm chú nhìn cô, thấy cô khóc, mà hắn bất lực, muốn đến an ủi nhưng lại sợ mấy người kia phát hiện, hắn nhìn hai bàn tay mình, quá yếu đuối, hắn muốn mạnh mẽ.
Hắn đã có quyết định cho mình, Hoắc Tiêu lại quay trở về, âm thầm hạ quyết tâm.
Ngày đó rốt cuộc cũng tới, vị trí ở đâu hắn cũng nhớ rất rõ, nhìn sắc trời đã đến thời điểm, hắn liền bỏ vào túi một số thứ như băng gạc và cồn khử trùng, bông, thuốc giảm đau, vv....!rồi theo lối mòn phía sau vườn cây bước đi.
Đến nơi, hắn như dự đoán thấy một người nằm bất động bên mé cây bụi, phía dưới đất và quần áo trên người lão ta loang lổ vết máu, lão ta hiện tại bị kẻ thù tấn công.
Hoắc Tiêu kéo Vượng Tu vào một hang động nhỏ bí mật mà chỉ có hắn biết, lấy dụng cụ ra giúp hắn cầm máu, trên bả vai có một vết chém rất sâu, như thể thấy được xương trắng bên trong, hắn mặt không đổi sắc mà im lặng khử trùng rồi băng bó, ánh mắt tối tăm sắc bén.
Bị thương như thế lúc trước đối với hắn cũng chỉ như ăn cơm bữa, với chế độ luyện tập ma quỷ như thế, hắn cũng đã quen thuộc.
Băng bó xong, Hoắc Tiêu ngồi kế bên kiên nhẫn chờ lão tỉnh dậy.
Vượng Tu tỉnh dậy cũng là một giờ sau, Hoắc Tiêu thì luôn ngồi một tư thế bởi vì thói quen lúc trước luôn ngồi nhìn cô nằm trong kính hàng giờ nên không có gì là gượng ép.

Vượng Tu mở mắt ra nhìn thấy đứa nhóc choai choai trước mặt, lại cảm nhận được vai mình được băng bó, nhìn đứa nhóc một chút, cảm thấy trên người nhóc này rất có bản lĩnh, khó khăn mở miệng hỏi:
" cậu là người cứu ta?".
Từ lúc tỉnh dậy; hắn đã luôn nhìn lão, lúc này mới nói:" đúng vậy ".
" vậy cậu có yêu cầu gì, ta có thể đáp ứng cậu".
" tôi muốn đi theo ông ".
Lần này là Hoắc Tiêu tự mình đề nghị.
Vượng Tu nghe xong cũng vô cùng kinh ngạc , cứ tưởng đối phương sẽ đề nghị tiền bạc, không ngờ đối phương lại muốn theo mình, cũng vừa vặn lão đang cần huấn luyện người để kế thừa, tên nhóc này rất hợp ý lão.
Lão đồng ý.
Tối hôm đó, Hoắc Tiêu lẻn vào phòng cô, im lặng nhìn cô ngủ say, hai tay run run vuốt ve má cô, hôn môi cô một cái rồi mới lưu luyến rời đi.
Rất nhanh thôi hắn sẽ trở lại, hắn biết, huấn luyện đối rất ma quỷ, không chịu đựng nổi sẽ chết, nhưng đối với hắn đã từng trải, hắn chỉ thấy bình thường.
Sẽ nhanh thôi, Dao Dao của hắn.....
Tang Hỷ Dao nằm mơ, trong mơ nghe được một giọng nói quên thuộc :" Dao Dao, chờ tôi ".
Chờ ai cơ?, cô muốn hỏi lại nhưng mà không có ai trả lời....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.