Tuy rằng vừa hái vừa chơi, chờ khi mặt trời xuống núi, nhiều người như vậy ít nhiều gì cũng hái được hơn mười sọt đào. Hai nam sinh một sọt, ba bốn nữ sinh một sọt, nâng quả đào xuống núi, chuyển đến sân nhỏ dưới chân núi.
Vừa rồi ở trên núi, cách đó không xa bọn họ có thấy một dòng suối nhỏ, lúc này hỏi ý kiến giáo viên xong, một đám người vui đùa hân hoan chạy đến suối nhỏ.
Ban ngày ngây người ở trên núi, chảy một thân mồ hôi, dính nhớp đầy người, đám con gái cũng ném rụt rè, vén ống quần dẫm xuống nước.
Các nam sinh ở trong nước đấu đá lung tung, bắn bọt nước làm ướt hết quần áo trên người, đối phương trả thù hắt trở về, lại không cẩn thận hắt trúng người khác, người bị ướt ngày càng nhiều, cuối cùng công kích lẫn nhau, hỗn chiến thành một nhúm.
Nữ sinh thì văn nhã hơn nhiều, ngồi ở trên tảng đá bên dòng nước, ngâm chân ở khe suối, nhìn đám nam sinh chật vật, cả đám cười đến ngã trái ngã phải.
Gió mát quét qua mặt, nơi xa chân trời, nắng chiều đốt hồng nửa bầu trời, gần đó, người dân làm việc xong khiêng cuốc về nhà, chậm dãi đi qua cầu nhỏ, nhìn đám trẻ giữa sông bị mặt trời hun mặt đến mức đen hồng cười ha hả.
"Hát một bài đi." Lâm lão sư bỗng nhiên đề nghị, "Tổ trưởng văn nghệ ngẩng đầu lên."
Trưởng văn nghệ là một cô bé rất xinh đẹp, đỏ mặt đứng lên, người còn lại bắt đầu ồn ào.
"Hát bài tình ca!"
"Không được, gió mùa hè!"
"My love! My love!"
Mỗi người nói một bài, trưởng văn nghệ khó xử đứng đấy.
Lâm lão sư trừng mắt liếc bọn họ, "Có thể thuần phác (đơn giản) chút được không? Hát con đường nhỏ ở nông thôn!"
"Đừng ~" Một đám người phản đối.
Lâm lão sư vung tay lên, "Hát!"
Trưởng văn nghệ thanh thanh giọng, tiếng hát thanh thúy dễ nghe vang lên: "Đi trên con đường nhỏ ở nông thôn, lão ngưu (trâu già) là bạn đồng hành của ta......"
Bọn học sinh tuy rằng ngại hát quê, khi bắt đầu hát đoạn đầu, giọng dần dần lớn hơn, thanh xuân to lớn vang dội tiếng hát vang vọng ở bên dòng suối, lại đưa tới không ít thôn dân đến vây xem.
Thấy người càng nhiều, bọn học sinh này như được tiêm máu gà, hát càng thêm lớn tiếng, hát xong một lần lại một lần, trời tối còn luyến tiếc đi. Cuối cùng vẫn là Lâm lão sư hô to một tiếng ăn cơm, một đám bụng đói kêu vang mới từ trong nước bò lên.
Như phát run mà cơm nước xong, lại luân phiên tắm rửa, các nam sinh chờ không kịp, dứt khoát học nam chủ nhà, xách theo một xô nước ở trong sân công khai tắm rửa, đùa nghịch, chờ đều sửa soạn xong, ánh trăng đã treo lên thật cao.
Nông thôn ban đêm yên tĩnh an tường (trầm/ điềm tĩnh), chỉ có ánh trăng cùng sao trời làm bạn.
Thiếu niên tinh lực dư thừa, náo loạn một ngày cũng không la mệt, kiên quyết kéo Lâm lão sư đang chuẩn bị nghỉ ngơi ở trong phòng ra, ở ngoài phòng trong sân ngồi thành một vòng, ồn ào muốn ông kể chuyện xưa.
Khương Nhuế chống cằm nghe say xưa, bên cạnh ngồi thêm một người cũng không phản ứng, cho đến khi người nọ tìm cảm giác tồn tại ho khan vài tiếng, cô mới quay đầu lại.
"Này." Diêm Chiêu nhét một thứ vào trong tay cô.
"Cái gì...... Là pudding." Khương Nhuế có chút kinh hỉ, "Cậu mang đến sao?"
Diêm Chiêu tự đắc mà ngưỡng ngưỡng cằm, "Nếu không là ai?"
"Cảm ơn." Khương Nhuế nói.
Hắn kéo khóe miệng, không vui nói: "Đừng nói cảm ơn, nói nữa thì trả lại cho tớ."
Khương Nhuế vội giấu ra phía sau, "Không nói thì không nói, nào có đưa ra lại lấy lại chứ?"
Nhìn cô thích đồ mình đưa đến như vậy, trong lòng Diêm Chiêu rất cao hứng, ngoài miệng hung dữ nói: "Vậy cậu phải nghe lời!"
Khương Nhuế không để ý đến hắn, cúi đầu ăn pudding.
Một lát sau, hắn lại khô cằn nói: "Cậu cảm thấy cùng xem mặt trời mọc thế nào?"
Khương Nhuế nghi hoặc mà nghiêng đầu, "Khá tốt a."
"Ai hỏi cậu được không." Diêm Chiêu nhìn có chút bực bội.
Khương Nhuế trong lòng vừa chuyển, đã đoán được dụng ý của hắn, dựa vào ánh trăng thanh lãnh nhìn hắn, liền nhìn thấy một bộ mặt chẳng hề để ý, đôi mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm cô, phát hiện cô cũng đang nhìn mình, lập tức chuyển mắt, từ đầu tới đuôi lộ ra hương vị lạy ông tôi ở bụi này.
Diêm Chiêu đợi trong chốc lát không thấy câu trả lời, trong lòng nôn nóng, trên mặt lại biểu hiện thành không kiên nhẫn: "Sao không nói gì? Mau nói!"
Khương Nhuế giả ý suy tư một chút, trong cái nhìn khẩn trương chăm chú của hắn cười nói: "Vậy cũng phải xem là đi cùng ai, nếu là một tên gia hỏa đáng ghét, tớ sẽ không đi ngắm mặt trời mọc với hắn đâu."
Biểu tình trên mặt Diêm Chiêu thay đổi như chong chóng, lúc thì nhảy nhót, khi thì phiền não, rồi lại táo bạo. Bởi vì hắn không biết, mình ở trong mắt cô có phải gia hỏa đáng ghét kia không.
Khương Nhuế không để hắn phiền não lâu lắm, trực tiếp hỏi: "Cậu muốn mời tớ xem mặt trời mọc sao? Có thể a."
Diêm Chiêu ngẩn ra một chút, khóe miệng không nhịn được vểnh lên, lại cứng cổ nói: "Nếu cậu muốn nhìn, tớ đành miễn cưỡng đi cùng vậy, thật phiền toái."
"Ừm...... Nếu phiền như vậy, hay là không ——"
"Không phiền toái! Ai nói phiền toái! Ngày mai liền đi!" Hắn giống như con mèo xù lông nhảy dựng lên.
Khương Nhuế quay đầu đi, không tiếng động cười trộm.
Mãi cho đến 10 giờ hơn, nhân tài bàn đầu ngáp dài đi ngủ. Tuy rằng tinh lực đủ, thế nhưng cũng rất mệt mỏi, vài người lầu bầu sàn nhà thật cứng, không bao lâu lại cũng ngủ.
Rạng sáng bốn giờ rưỡi, Khương Nhuế mở mắt ra, trong phòng im ắng, xuyên thấu qua khe hở bức màn, có thể nhìn đến bầu trời màu lam bên ngoài một mảnh thâm trầm yên tĩnh. Lúc này đến nông dân ra ruộng làm việc còn chưa rời giường, ngoài cửa sổ chỉ có tiếng gà gáy với vài tiếng chó sủa ngẫu nhiên.
Cô tay chân nhẹ nhàng, sờ đến buồng vệ sinh rửa mặt đơn giản một phen, thay quần áo ra cửa.
"Chậm rì rì." Mới ra phòng, liền nghe được một thanh âm không kiên nhẫn.
Cô xoay người, thấy Diêm Chiêu không biết đã chờ khi nào ở đường đi, mặc chỉnh tề, tay cầm đèn pin, đeo balo leo núi.
"Không có." Diêm Chiêu nghiêng đầu ý bảo, để cô đi đằng trước.
Hai người rón ra rón rén ra sân, mới thả lỏng tay chân.
Tuy là mùa hè, nhưng giờ này thì vẫn có chút mát lạnh, Khương Nhuế cố ý mặc áo dài tay, cô tự cảm thấy đủ rồi, Diêm Chiêu nhìn lại rất bất mãn, chậc một tiếng, lôi từ trong balo ra một cái áo khoác ném lên đầu cô.
"Tớ không lạnh." Áo khoác hắn to rộng, Khương Nhuế lôi kéo nửa ngày mới kéo xuống được, trả lại cho hắn.
"Cho cậu thì phủ thêm đi." Diêm Chiêu nhăn lông mày lại, ghét bỏ mà nhìn thân thể nhỏ nhắn của cô, "Bị cảm tớ sẽ không mua thuốc giúp cậu đâu."
Hắn tự lo nói, nhưng lại không nghĩ, nếu cô thật sự bị cảm, dù sao cũng chẳng tới lượt hắn mua thuốc mà.
Khương Nhuế lắc đầu cười cười, vẫn là khoác áo lên vai.
"Hôm qua ở trên núi, tớ đi hỏi, trên đỉnh núi có khối đá lớn, là nơi quan sát tốt nhất."
Tuy rằng núi không cao, nhưng đến giữa sườn núi, mặt đường trở nên không dễ đi, thềm đá chỉ bằng phẳng đến rừng đào, đi lên phía trên là đường hẹp quanh co, trên đường có rất nhiều đất vụn, có đôi khi đi không tốt, dẫm một bước trượt nửa bước.
Diêm Chiêu đi còn khá ổn, nhưng nhìn tình hình đường đi như vậy, trong lòng bắt đầu bực bội. Địa điểm là hắn chọn, lại không dự đoán được đường sẽ không dễ đi như vậy, cái này làm cho hắn cảm thấy rất mất mặt, lại sợ Khương Nhuế không vui, liên quan đến hắn cũng rất bất mãn.
Đi vài bước, hắn liền hỏi Khương Nhuế cảm thấy thế nào, đi vài bước lại hỏi thế nào rồi.
Khương Nhuế cảm giác không tồi, tuy rằng ngẫu nhiên bị trượt chân, nhưng leo núi không phải như vậy sao.
Diêm Chiêu lại không cho rằng như vậy, thấy cô lại trượt lần nữa, mày nhíu đến thắt lại (kẹp chết con ruồi ~~ biu biu~), trên mặt toàn là vẻ không vui. Hắn tự giận mình.
Khương Nhuế cảm nhận được cảm xúc của hắn, thấy hắn càng thêm táo bạo, sắp tự bức điên mình, đành phải nói: "Nếu không...... Cậu kéo tớ?"
Bực bội với không kiên nhẫn trên mặt Diêm Chiêu đều bị lời này vứt vào trong góc, thoạt nhìn có vài phần ngốc. (Mặt ngơ lên ngôi)
Khương Nhuế cúi đầu tìm nhánh cây, vất vả mới tìm được một cây, nhặt lên tới, chuẩn bị để Diêm Chiêu nắm một đầu khác kéo cô.
(Đắng ="")))
Diêm Chiêu rốt cuộc có phản ứng, thấy nhánh cây trên tay cô mang theo bùn đất, lưu loát ném sang một bên, ghét bỏ nói: "Dơ bỏ xừ nhặt làm gì."
Sau đó hắn vỗ vỗ bụi trên tay, lại xoa xoa vào vạt áo mình, như là chuẩn bị bắt đầu nhấm nháp bữa tiệc lớn gì đó, cổ họng trên dưới lăn lộn một chút, thật cẩn thận kéo tay Khương Nhuế, tay cầm tay, xoay người ngửa đầu liền đi.
Khương Nhuế nhìn từ phía sau chỉ thấy lỗ tai hắn thiêu hồng, gió núi cuốn theo tiếng hắn lẩm bẩm lầu bầu: "Đây chính là cậu nói, là cậu nói......"
"......" Cô có chút cạn ngôn. Rõ ràng cô muốn hắn dùng nhánh cây kéo mình, giờ sao hắn có thể nghĩ như thế?
Diêm Chiêu nắm tay cô, ngửa đầu ưỡn ngực, thẳng tiến không lùi, lên tới đỉnh núi cũng không buông ra, ngắm mặt trời mọc xong cũng không buông ra, chuẩn bị xuống núi vẫn chưa buông ra.
Tay Khương Nhuế vốn dĩ hơi lạnh bị hắn nắm đến nóng lên, lòng bàn tay ẩm ướt, đều là mồ hôi của hắn.
Ánh mặt trời đã lên, hai người xuống đến giữa sườn núi, đường bùn biến thành thềm đá, không còn trơn trượt nữa, thấy Diêm Chiêu còn chưa muốn buông tay, cô nhẹ nhàng rút ra một chút.
Hắn lập tức cầm thật chặt, quay đầu nhìn cô, "Làm gì."
Khương Nhuế chớp chớp mắt, cô chỉ là muốn rút tay mình về, nhìn bộ dáng của hắn, giống như cái tay kia đã thành của hắn rồi ấy?
"Tớ có thể tự mình đi, sẽ không trượt." Cô nói.
"Ồ, vậy cậu đi đi." Diêm Chiêu nói.
Tầm mắt Khương Nhuế chuyển qua chỗ hai người nắm tay, Diêm Chiêu cũng nhìn theo, ánh mắt dao động, nhưng hắn rất nhanh lại trở nên đúng lý hợp tình, "Là cậu muốn tớ dắt cậu, cậu muốn dắt thì dắt, muốn buông thì buông, tớ chẳng phải rất mất mặt sao!"
Khương Nhuế nói: "Cậu muốn thế nào?"
"Về sau nghe lời tớ, tớ nói dắt thì dắt, dắt bao lâu thì dắt bấy lâu!"
"Vậy...... Nếu tớ nói không thì sao?"
Trên mặt Diêm Chiêu xuất hiện một tia khẩn trương, lập tức bị hung ý che dấu đi, hắn hung dữ giống như ác bá cường đoạt dân nữ, "Cậu nói không cũng vô dụng, cậu biết rồi đấy, tớ sẽ đánh người, tớ đánh nhau rất lợi hại, mười hai (cao) trung không ai là đối thủ của tớ!"
Khương Nhuế nhẹ mím khóe miệng, "Nếu tớ vẫn không muốn thì sao?"
Cô hơi hơi cúi đầu, tóc bị gió thổi đến nhẹ nhàng phất động, gương mặt trắng nõn ở trong nắng sớm tựa hồ sẽ sáng lên.
Diêm Chiêu biết cô rất yếu, mềm mại, một đầu ngón tay cũng có thể đẩy ngã, nhưng người yếu như thế, hờ hững một câu, lại làm cả người hắn từ trong ra ngoài luống cuống cả lên, cố tình duy trì vẻ mặt hung dữ cũng không được, tâm hắn quả thực hoảng đến muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chân cũng phát mềm.
Không có cốt khí như vậy chắc chắn không phải hắn!
Sao cô có thể không muốn? Sao cô lại có thể không muốn?
Cô yếu như vậy, nếu không muốn, hắn liền, hắn liền ——
"...... Làm thế nào cậu mới bằng lòng để tớ dắt?"
Hắn nghe được một gia hỏa không có cốt khí nói.
Tác giả có lời muốn nói:
Lão lục: Bằng bản lĩnh mới nắm được tay, sao phải buông ra!
Lời editor: bạo xong cảm thấy như bị rút cạn máu...