Lão Đại Đều Yêu Ta

Chương 13: Lão đại thứ nhất: 80 binh ca (12)



Tác giả: Khai Hoa Bất Kết Quả.

Converter: Windbaongoc.

Editor: Bắc Chỉ.

Sau đêm giao thừa, Khương Nhuế và Triệu nam chưa gặp mặt nhau, Triệu gia muốn chuẩn bị lễ hỏi, Đỗ gia cũng đến chuẩn bị của hồi môn.

Đầu năm nay, chỉ nhà có điều kiện tốt, khi thành thân mới dám hứa hẹn tam đại kiện. Nhà trai thể diện như vậy, nhà gái tự nhiên cũng không thể quá kém, Đỗ gia khắp nơi nhờ người, rốt cuộc từ huyện kế mua được hai giường chăn bông mới, lại làm cho Khương Nhuế một thân hồng y (quần áo đỏ) thường.

Đảo mắt chính là mười hai tháng giêng, sáng sớm, sân nhà Đỗ gia náo nhiệt hẳn lên.

Vương Đồng Hoa mời một thím đến Đỗ gia làm đẹp cho Khương Nhuế, đem bím tóc hai bên cô vẫn thường bện cởi bỏ, ở phía sau đầu vấn thành một cái búi tóc, dùng tơ hồng cố định. Trang điểm, kiểu tóc thay đổi, cho thấy làm thời con gái đã kết thúc, hôm nay qua đi, cô chính là vợ của người ta.

Trang điểm xong, thay áo cưới, Khương Nhuế ngồi ở mép giường, Trương Tiểu Hoa và Đỗ Bảo Trân ở trong phòng bồi cô, những người Đỗ gia khác cùng vài vị thân thích thì ở bên ngoài bận rộn, chuẩn bị tiếp ứng Triệu gia đón dâu.

Đỗ Bảo Trân nương tựa Khương Nhuế, cầm lấy tay cô nhỏ giọng nói: "Chị, em không nỡ xa chị."

"Hai nhà cách nhau gần như vậy, khi nào em nhớ chị, trực tiếp tới tìm là được." Khương Nhuế nhẹ giọng nói.

"Như vậy sao giống được, từ nhỏ đến lớn hai người chúng ta ngủ ở gian phòng này, không tách rời, về sau chỉ còn em lẻ loi một mình." Đỗ Bảo Trân làm nũng.

Khương Nhuế liền nói: "Qua mười lăm em đã đi lên trường, nhiều bạn bè như vậy, sẽ không cảm thấy cô đơn nữa, cuối tháng sáu này là thời điểm mấu chốt, ngàn vạn không nên phân tâm. Cuối tuần được nghỉ, nếu có thể về, thì giúp mẹ việc nhà đừng làm bà quá mệt nhọc. CHị dâu còn phải chăm sóc Tiểu Sơ Tra, còn cho thỏ ăn, có khi lo liệu không hết việc, em cũng hỗ trợ chăm sóc một chút."

"Đã biết ~." Đỗ Bảo Trân kéo dài âm.

Khương Nhuế cười cười, lại nhìn Trương Tiểu Hoa nói: " Về sau việc trong nhà làm phiền chị dâu rồi."

Trương Tiểu Hoa vội nói: "Đều là người một nhà, nào có cái gì phiền với không phiền." Nàng một mặt nói, một mặt nhìn thần sắc Khương Nhuế.

Nhớ rõ năm kia nàng gả đến Đỗ gia, ở nhà cùng cha mẹ anh chị nói lời tạm biệt, không thể nói hai câu liền khóc đỏ mắt. Mặc dù ngày thường có nhiều mâu thuẫn, nhiều câu oán hận, rồi đến một ngày muốn tách ra, trong lòng vẫn không nỡ như cũ, đối với nhà chồng chờ mong cùng bất an, có thể nói hỉ nhạc sầu bi (vui buồn đan xen), trăm vị pha trộn.

Nhưng nhìn cô em chồng này, thần sắc lại yên lặng bình thản như cũ, không có không nỡ, cũng không rõ ràng vui sướng, phảng phất hôm nay người xuất giá không phải cô. Làm người đoán không ra tâm tư.

Từ lúc bắt đầu làm mai với Triệu gia, Trương Tiểu Hoa liền cảm thấy cô em chồng này không đơn giản, hiện giờ mỗi ngày trôi qua, loại cảm giác này càng thêm chắc chắn. Hơn nữa nàng có một cổ dự cảm, khi Đỗ Bảo Cầm ở nhà, Đỗ gia trong ngoài đều xử lý gọn gàng ngăn nắp, chờ cô đi rồi, thói quen cô chiếu cố người Đỗ gia, đột nhiên cảm thấy không quen. Nếu nhất thời không thể thích ứng, nhất định phải có mâu thuẫn. Tưởng tượng đến lúc khả năng có thể khắc khẩu, Trương Tiểu Hoa có chút bực bội.

Mấy người các cô nói chuyện, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận ầm ĩ, thì ra là người Triệu gia tới đón dâu.

Đi đầu là mấy tiểu tử trẻ tuổi, một người đẩy một chiếc xe đạp vĩnh cửu, lại thấy được thần khí (thần sắc, khí sắc). Triệu Nam vẫn một thân quân trang như cũ, khoác một cái áo khoác quân trang vải nỉ, thoạt nhìn tinh thần đĩnh bạt, khí chất hiên ngang. Hắn mím môi, vẻ mặt nghiêm túc đi đến trước mặt Đỗ Hữu Phúc và Vương Đồng Hoa.

Chịu khí thể bức bách của hắn, Vương Đồng Hoa không tự giác lùi sau nửa bước.

Người vây xem còn lại, vốn dĩ thấy đội ngũ đón dâu tới, đều ồn ào, lúc này cũng ngậm miệng, có chút mờ mịt vô thố mà nhìn nhau. Đây là làm sao vậy? Hùng hổ như thế, chẳng lẽ Triệu gia không phải tới đón người, mà là tới cướp sao?!

Triệu Bắc ở phía sau anh hắn gấp đến độ dậm chận, mắt thấy hắn nửa ngày không nói lời nào, không khí vui mừng tốt đẹp bỗng nhiên có chút khẩn trưởng, chỉ phải chen lên cười hì hì nói: "Chú, dì, anh con tới đón chị dâu ạ." Một bên nói, một bên thầm thọc Triệu Nam.

Triệu Nam lúc này mới nói theo: "Ba, mẹ, con tới đón Bảo Cầm."

"A a... Được... " Vương Đồng Hoa và Đỗ Hữu Phúc theo bản năng gật đầu theo tiếng.

Triệu Bắc đánh cái thủ thế, ý bảo đội tấu nhạc tiếp tục.

Không khí lúc này mới náo nhiệt lên, moi người lại lần nữa ồn ào trêu ghẹo, chỉ là một màn vừa rồi, lưu lại trong lòng mọi người. Có chút người không nhịn được nghĩ, con trai thứ của Triệu gia không hổ là tham gia quân ngũ, một thân khí thế cùng người khác thật bất đồng.

Triệu Nam được dẫn vào trong phòng Đỗ Bảo Cầm, những người khác đi theo xem náo nhiệt.

Khương Nhuế hôm nay trang điểm, ngũ quan tinh xảo, má điểm hồng, gương mặt trắng nõn như ngọc nhợt nhạt nhàn nhạt phấn, kiều nộn như trên đầu cành hoa đào.

Cô mặc một thân hồng y, đoan chính ngồi ở mép giường, khi mọi người ùa vào ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái, lúc sau liền rũ mi mắt xuống, hai má từng chút nổi lên rặng mây đỏ.

Mọi người ồn ào nhất thời im tiếng, ngẩn ngơ nhìn cô, hồi lâu không thể hoàn hồn.

Triệu Nam từng bước đến gần, trong phòng tuy có rất nhiều người, lại không có thanh âm khác, có vẻ bước chân hắn hết sức rõ ràng. Hắn đi đến trước mặt Khương Nhuế, đứng trong chốc lát, chậm rãi vươn tay, "Anh đến đón em."

Khương Nhuế nhìn hắn, đem tay mình đặt vào lòng bàn tay hắn.

Triệu Bắc bỗng nhiên thổi một tiếng huýt sáo, đánh vỡ yên lặng quỷ dị trong phòng, "Bế lên! Bế lên!"

Người còn lại lúc này mới hoàn hồn, sôi nổi phụ họa: "Ôm ra cửa, ôm ra cửa!"

Khương Nhuế rũ đầu, ở nơi mọi người không nhìn thấy, cong khóe miệng cười với Triệu Nam. Triệu Nam hai tai đỏ bừng, lại không nỡ chuyển mắt nhìn cô, sau một hồi, mới ở trong tiếng ồn ào, một tay đem Khương Nhuế bế lên.

Tiếng huýt sáo cùng tiếng cười vui cơ hồ muốn đem nóc nhà Đỗ gia xốc bay.

Khương Nhuế được Triệu Nam ôm tới nhà chính, mới vỗ vỗ tay hắn, ý bảo để mình xuống. Vương Đồng Hoa và Đỗ Hữu Phúc đứng ở trong phòng, Khương Nhuế đi đến trước mặt bọn họ, kính lên hai chén trà: "Ba, mẹ, con gái ra cửa, ba mẹ phải bảo trọng."

Trà này, là cô thay Đỗ Bảo Cầm kính.

Vương Đồng Hoa nước mắt từng chút liền rơi xuống, Đỗ Hữu Phúc cũng đỏ hốc mắt, những người Đỗ gia khác cũng chứa lệ.

Khương Nhuế ngồi phía sau xe đạp, ôm lấy eo Triệu Nam, từ Đỗ gia xuất phát, xuyên qua toàn bộ đại đội Tây Sơn, đi vào Triệu gia.

Triệu gia khách khứa ngồi đầy, trong nhà bày bốn năm bàn, lấy tình huống hiện giờ mà nói, là cực phô trương.

Chầu này từ giữa trưa vẫn luôn ăn đến bữa tối, người Triệu gia vội vàng chiêu đãi khách nhân, chân không chạm đất. Khương Nhuế cũng đi theo bên người Triệu Nam, tiếp khách nhân kính rượu kính trà.

Chờ đến vị khách cuối cùng rời đi, cả nhà đều mệt đến nằm liệt, còn không thể nghỉ ngơi, tiệc cưới lưu lại còn cần rọn dẹp.

Khương Nhuế chủ động hỗ trợ thu chén bát đũa, Trương Lệ Vân nhìn trên mặt cô lớp trang điểm vẫn còn chưa tẩy đi, vội ngăn cản nói: "Đi đi, hôm nay con bị liên lụy đủ rồi. A Nam ~, còn không mau mang vợ anh đi nghỉ ngơi đi!"

Khương Nhuế cười nói: "Con cũng không làm gì, nơi nào vất vả hơn so với mẹ được? Mẹ không cần khuyên con đi nghỉ ngơi, cả nhà đều ở lại làm việc, chỉ có con một mình ở trong phòng nhìn, không phải làm con bất an sao?"

Nghe được lời này, ngực Trương Lệ vân thoải mái, giống như uống một cốc nước đường, tuy rằng hôm nay vội như đánh giặc, nhưng cưới về con dâu cần mẫn hiểu chuyện như vậy, trong lòng bà chỉ có vui vẻ.

Triệu gia nhiều người, tất cả mọi người hỗ trợ làm việc, trong phòng ngoài phòng rất nhanh liền thu dọn xong, chỉ còn mặt đất chưa quét tước, Trương Lệ Vân liền không cho Khương Nhuế hỗ trợ, nhất định để cô đi về phòng.

Khương Nhuế cũng không kiên trì, đi theo Triệu Nam trở về phòng hai người bọn họ.

Phòng này so với phòng cô ở Đỗ gia lớn hơn nhiều, giường, đệm, tủ quần áo, bàn, ghế đầy đủ mọi thứ, nơi nơi đều dán song hỉ.

Khương Nhuế ngồi ở bên cạnh bàn, tự mình đấm vai mình.

"Có mệt không?" Triệu Nam ngồi xuống, rót chén trà đưa cho cô.

Khương Nhuế tiếp nhận, nhấp một ngụm mới nói: "Cũng không mệt lắm, chính là hôm nay gặp ai cũng cười, đem mặt em cười đến đơ cả rồi. Anh mau nhìn xem, phấn trên mặt em có phải cười rớt hết rồi không?"

Cô đem mặt đến trước mặt Triệu Nam. Ánh đèn mờ nhạt, gương mặt nộn nộn trong trắng lộ hồng, kính rượu khách, trong mắt mờ mịt hơi nước, tựa hồ có ngôi sao nhỏ vụn ở bên trong, môi nhỏ đỏ hồng hơi hơi chu, ẩm ướt lấp lánh, làm nhân tâm người rung động.

Triệu Nam nửa ngày không nói chuyện.

Khương Nhuế vươn ngón tay, ở ngực hắn chọc một chút, nhuyễn thanh oán giận: "Anh lại không để ý đến em?"

Triệu Nam nắm lấy tay đang làm loạn, cổ họng trên dưới lăn lộn, một hồi lâu mới nói: "Có đói bụng không?"

"Anh xem em là heo sao, trước đó ăn nhiều như vậy, bây giờ đói sao được?" Khương Nhuế rút tay mình về, thấy hắn cứng ngắc ngồi ở chỗ kia, tựa hồ không biết nên nói cái gì, đành phải mở miệng: "Em cảm thấy trên mặt có chút ngứa, anh đi chuẩn bị nước để em rửa sạch đi."

Triệu Nam lập tức đứng dậy đi ra ngoài, thực nhanh lấy một thùng nước ấm cùng chậu trở về.

Khương Nhuế rửa sạch mặt và tay, thoải mái mà ra miệng, lại cảm thấy trên người có điểm dính, vừa lúc nước nhiều, muốn lau chùi một chút, muốn cởi bỏ quần áo, bỗng nhiên nhớ tới trước mắt không chỉ có mình cô.

Cô quay đầu lại, thấy Triệu Nam nhìn mình chằm chằm, bộ dáng rất chuyên chú, trong lòng lại nổi lên ý xấu, cong lên đôi mắt, nhẹ giọng dịu dàng nói: "Em chuẩn bị cởi quần áo, chú cũng muốn ngồi xem sao?"

Triệu Nam hoắc một tiếng đứng lên, giống như một trận gió thổi quét mà đi, vội đóng cửa, sau khi hắn đi chiếc ghế dựa lắc lư lay động rơi xuống.

Khương Nhuế cười nhỏ một tiếng, thong thả ung dung mà lau mình.

Ngoài phòng, Triệu Nam đưa lưng về phía cửa phòng, giống như đứng gác, trên mặt không ngừng tràn ra nhiệt khí.

Ván cửa Triệu gia làm khá dày, theo lý thuyết, ở ngoài cửa không nghe được động tĩnh trong phòng, nhưng hắn cảm thấy bên tai tựa hồ có loáng thoáng tiếng nước, tưởng tưởng người bên trong hiện tại đang làm cái gì, trên mặt hắn không ngừng tỏa nhiệt khí, cả người đứng thẳng khó an, chính là muốn hắn rời khỏi nơi dày vò này, dưới chân lại bất động di chuyển.

16/02/2019. - Hoàn thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.