Đêm lạnh như nước, trong tẩm cung tràn ngập một cổ mùi hương nhàn nhạt.
Khương Nhuế vừa mới tắm gội xong, lười nhác nằm ở trên giường, một đầu tóc đen rối tung xõa sau vai, mơ màng sắp ngủ, phía sau vươn tới hai cánh tay, kéo cô vào trong ngực.
Nụ hôn nóng bỏng dừng ở sau cổ trắng nõn, hôn dường như còn chưa đủ, người nọ thậm chí còn mút ra một vệt đỏ, tựa hồ muốn làm tấm lưng trắng như tuyết nở ra nhiều đóa hồng mai.
Lúc đầu Khương Nhuế lười không muốn nhúc nhích, không muốn quản hắn, sau lại thấy hắn càng thêm quá phận, xoay người đẩy một cái, nhướn mày tinh tế, đuôi mắt quyến rũ không kiên nhẫn mà đảo qua, "Đêm nay không muốn ngủ hả?"
Lục Hành Chu trên mặt chỉ cười, trong mắt đều mang theo sung sướng, lại tới ôm cô.
Lúc này là mặt đối mặt ôm, thân thể hai người dính sát vào một khối, hắn cảm thấy thế nào cũng không đủ, đôi tay tác loạn ở trên người cô vuốt ve, đôi mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm mặt cô, thoạt nhìn muốn đem biểu tình lúc này của cô khắc vào đáy lòng.
Khương Nhuế mặt như bạch ngọc, trong mắt hơi nước mông lung, đuôi mắt ửng đỏ, lông mi như cánh bướm run rẩy, khóe mắt đuôi lông mày mang theo cổ vũ mị triền miên.
Cô làm ra biểu tình như vậy, tất cả đều bởi vì hắn.
Chỉ cần nghĩ như vậy, Lục Hành Chu liền hưng phấn đến khí huyết sôi trào, muốn hung hăng ôm cô, xoa vào trong cốt nhục của mình.
"Nương nương..."
Đối với việc bị lăn lộn nửa đêm, người lúc này chỉ nghĩ muốn ngủ mà nói, hắn thật sự như con chó nhỏ điên cuồng quấn người đến phiền lòng.
Khương Nhuế trừng mắt liếc hắn mắt một cái, "Không muốn ngủ thì bây giờ hồi kinh luôn đi, về sau cũng đừng tới."
Những lời này, uy lực thật sự quá lớn, Lục Hành Chu lập tức an phận, dục niệm đang giương nanh múa vuốt, tất cả đều cẩn thận thu liễm trên cái mác ngoài bình tĩnh.
Hắn nhẹ nhàng vỗ về lưng Khương Nhuế, khóe miệng ngậm cười: "Hạ thần không dám tái phạm."
Khương Nhuế lúc này mới có thể ngủ yên, nhưng lại có thể cảm giác được một đôi mắt vẫn luôn dừng ở trên mặt, trên người cô. Người bên cạnh một đêm không ngủ, tới giờ Thân liền rời giường.
Đây quả là một ngày khốn đốn nhất, Khương Nhuế mở mắt nhập nhèm. Lục Hành Chu cõng cô, cũng không gọi người hầu đến, tự tay nhẹ nhàng mặc quần áo.
"Đêm nay đừng tới." Khương Nhuế bỗng nhiên nói.
Thân hình Lục Hành Chu dừng một chút, chuyển mắt nhìn cô, cảm xúc u ám cuồn cuộn trong mắt còn chưa thu liễm tốt. Hắn nhẹ giọng hỏi Khương Nhuế, tiếng nói vốn nên thấp nhu (trầm thấp + nhu hòa/ mềm mại), vô cớ mang theo vài phần lạnh lẽo thấu tâm.
"Thần làm nương nương không vui sao?"
Khương Nhuế không cần suy nghĩ, liền biết lúc này trong đầu hắn đang nghĩ cái gì, chỉ thoáng nhăn mi lại, ngữ khí nhẹ phúng: "Mấy ngày không ngủ, bôn ba hai nơi, Lục công công là ngại mệnh quá dài hay sao?"
Lục Hành Chu sửng sốt, sau đó chậm rãi bật cười, ý cười nhộn nhạo đến trong mắt, bước nhanh đến gần, dưới kháng nghị của Khương Nhuế đem người ôm lấy.
Hắn cứ tưởng rằng cô chán ghét hắn, không muốn gặp lại, nhưng dưới biểu tình nhìn như không kiên nhẫn trào phúng, lại lộ ra quan tâm chi ngôn.
Quan tâm.
Lại có người sẽ quan tâm Lục Hành Chu.
Hắn ôm cô càng chặt, tựa hồ chỉ nguyện như vậy ôm xuống đến thiên trường địa cửu*.
*Thiên trường địa cửu:lâu dài sánh bằng trời đất.
Ngoài điện truyền đến động tĩnh nhẹ nhàng, là người của Lục Hành Chu nhắc nhở hắn nên rời đi.
Hắn làm như không nghe thấy, ở bên tai Khương Nhuế rơi xuống một cái lại một cái hôn. Cuối cùng vẫn là Khương Nhuế đẩy hắn ra.
Lục Hành Chu nhẹ giọng cười nói: "Bây giờ thần sẽ rời đi, mong nương nương yên giấc." (ngàn thu /// hí hí).
"Ngươi đi rồi, ta tự nhiên ngủ ngon." Khương Nhuế hừ nhẹ.
Cô ngồi ở trên giường, đệm chăn hỗn độn, vạt áo hơi mở, tóc đen như mực, gương mặt tinh tế hoa lệ dưới ánh nến thoáng gương lên.
Lúc trước cô cũng thường xuyên hơi hơi ngẩng cằm với hắn, khi đó hắn nhìn cô giả bộ kiên cường cao ngạo, chỉ nghĩ muốn thấy bộ mặt cô run bần bật, giờ đây một lòng chỉ thấy đáng yêu cực kỳ vừa ý, hận không thể bắt giữ cô từ giường đệm mang đi.
Như vậy, hắn có thể ở trên lưng ngựa sờ cô, hôn cô.
(hớ hớ, muốn thử dã chiến:vv)
- -- Quảng Cáo---
🚫 The story only edit on wattpad @ColdAngles. Bắc Chỉ.
🚫Truyện edit chưa được sự cho phép của tác giả, yêu cầu không re-up mang đi nơi khác.
***
Nhìn thấy cảm xúc trong mắt hắn biến hóa, Khương Nhuế cảnh giác nói: "Lục Hành Chu, ngươi dám."
Lục Hành Chu trả lời là lại tiến lên một bước, ở môi cô hôn nhẹ, lời nói giữa môi tiết lộ, "Hạ thần dám, nhưng sao có thể bỏ được?"
Nói xong một câu này, hắn liền xoay người bước nhanh rời đi, chỉ sợ ở lâu một lát liền không khắc chế được dục niệm u ám trong lòng.
Tam Thất đi sau Lục Hành Chu. Mới vừa rồi cậu tận mắt nhìn thấy trong mắt đốc chủ mang theo ý cười, chuyện này cơ hồ chưa bao giờ từng có, khi trước đốc chủ cười, sẽ làm chân đùi người ta nhũn ra, khi nào mang theo xuân phong đắc ý giống như bây giờ đâu. Giờ cả bộ dáng bước đi của hắn khắp nơi lộ ra khí phách hăng hái, mặc dù lúc mới cầm quyền, tay cầm sinh tử của người trong thiên hạ, cũng chưa từng nhìn thấy khi nào hắn từng sung sướng như vậy.
Tam Thất vì đốc chủ cảm thấy vui vẻ, nhưng cười cười, hốc mắt thong thả dần ửng hồng lên.
Khương Nhuế ngủ đến phơi ba sào mới dậy, khi Hàm Yên tiến vào hầu hạ cô, vẫn luôn cúi đầu, buồn không hé răng.
Khương Nhuế ngồi trước bàn trang điểm nhìn nàng từ trên xuống dưới, chỉ thấy được đôi mắt khóc đỏ ngầu phát sưng lên, không khỏi nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, nói: "Sao lại khóc đến đáng thương như thế, nói xem ai khi dễ ngươi, để ta đánh bản tử bọn chúng."
Hàm Yên nuốt nghẹn một tiếng, một phen ôm lấy chân cô, ngồi dưới đất, "Nương nương, ngài chịu khổ, hu hu..."
Khương Nhuế thế mới biết nàng là vì mình, không khỏi nhẹ nhàng cười cười. Tiểu cô nương này tuy là người Tạ gia, nhưng đối xử với cô, hoặc nói đúng hơn là Tạ Thái hậu, quả thật cũng là một mảnh trung tâm (lòng trung thành).
Cô nâng Hàm Yên dậy, để nàng ngồi trên ghế thêu bên cạnh mình. Hàm Yên sao dám ngồi, mới vừa đụng tới liền giật bắn lên, lại bị Khương Nhuế cường ngạnh áp trở về, chỉ đành bó tay bó chân mà ngồi.
- ----------------
(Nghi lễ cung đình thế này mà nhớ cái thời t đọc truyện xuyên không, ôi dồi, các thím ấy đua nhau thay đổi thế giới, làm như chúa cứu thế, nhảy nhót như điên, dĩ hạ phạm thượng thì được cho là thú vị, thiên chân vô tà, như nai con ngơ ngác, bla bla... tóm lại ngôn ngữ đầy thiện chí, còn nữ phụ thì ngược lại, phách lối, coi thường vương quyền, trong khi lễ nghi đầy đủ, chuẩn mực, mà mới chỉ "liếc mắt đưa tình đầy thân thương" cho nữ chính thì bị ghim:>> nam chính ngược cho tơi tả, không chỉ một mình nữ phụ còn phải kéo theo cả gia tộc =")) đọc mà ói máu, lúc đó ngây thơ còn rủa nữ phụ... ơ hơ hơ... giờ ta đã cải tà quy chính, một lòng hướng đến boss phản diện:vv Ai muốn tâm sự về chuyện này thêm thì nói nhỏ nhá, không nói thế này đụng chạm nhiều lắm, à, nhiều truyện t đọc tên tiêu đề thôi đã cho cút ngàn dặm hẹn không tái ngộ:>)
***
Khương Nhuế lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng, chờ người bình tĩnh lại, mới hỏi: "Ngươi cảm thấy Lục Hành Chu và tiên hoàng, ai tốt với ta hơn?"
"Cái này..." Hàm Yên ngẩn ngơ, hít hít mũi, nói: "Việc này sao có thể so sánh? Lục công công hắn, hắn..."
"Không luận thân phận, chỉ nói hai người bọn họ."
Hàm Yên trầm mặc, tiên hoàng đối với nương nương nhà nàng đương nhiên không thể nói là tốt, khó khăn lắm chỉ duy trì một chút thể diện mà Hoàng Hậu nên có, ân sủng hay tình yêu một chút cũng không, đôi khi còn dung túng sủng phi, đem mặt mũi của nương nương dẫm xuống đất. Nàng chính mắt nhìn thấy nương nương ở sau lưng người (tiên hoàng) rơi xuống nhiều ít nước mắt, trước mặt người còn phải giả bộ đoan trang hào phóng.
Mà Lục công công... Cho dù Hàm Yên sợ hãi bài xích, cũng không thể không nói, so sánh với tiên hoàng, hắn đối xử với nương nương tốt hơn nhiều.
"Nhưng hắn cưỡng bách nương nương." Nói đến cái này, Hàm Yên lại muốn khóc.
"Cũng không thể tính là cưỡng bách." Khương Nhuế nói, "Chỉ là hắn ở chỗ ta lấy được thứ hắn muốn, ta ở chỗ hắn cũng lấy được thứ ta muốn."
Hàm Yên sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, dường như quả thực có thể nói như thế, nương nương ủy thân cho Lục công công, lấy điều này bảo toàn cho bệ hạ và Tạ gia, việc này giống như một mối giao dịch.
Không biết vì sao, trong lòng Hàm Yên, lần đầu tiên sinh ra bất mãn với Tạ gia. Khi bọn họ hưởng thụ phú quý an ổn, có từng nghĩ tới nương nương phải trả giá bao nhiêu cho điều đó không?
Khương Nhuế lại cười nói: "Cho nên, sau này không cần vì chuyện này khóc, làm một tiểu cô nương xinh đẹp, để khóc sưng mắt thì không xinh đẹp nữa rồi."
Hàm Yên bị cô nói vậy đỏ mặt, chờ thấy mấy vệt đỏ sau cổ Khương Nhuế, mặt càng thêm thiêu cháy. Lúc trước mỗi lần tiên hoàng ngủ lại trong cung nương nương, đều miễn miễn cưỡng cưỡng, khi nào nàng nhìn thấy dấu vết như vậy ở trên người nương nương đâu?
Nàng không khỏi nhìn kỹ Khương Nhuế trong gương, chỉ thấy mặt mày cô giãn ra, miệng ẩn cười nhạt, ngũ quan thoạt nhìn cũng không khác ngày thường là bao, nhưng cả khuôn mặt lại rõ ràng để lộ ra một loại vũ mị phong tình chưa bao giờ từng có trong quá khứ.
Nàng nhịn không được nghĩ ở trong lòng, nương nương nhìn cũng không khổ sở, thậm chí còn có chút nhẹ nhàng, nếu Lục công công thật sự có thể làm nương nương vui vẻ, nàng cảm thấy, như vậy hình như cũng khá tốt.
Bởi vì trên người mang theo dấu vết, trời còn nóng như vậy, Khương Nhuế lại không muốn che thân mình đến kín mít, vì vậy cả một ngày cũng không gặp khách. Chỉ khi tiểu hoàng đế tới thỉnh an, ôm nhóc nói vài câu, cùng nhau đọc vài quyển sách.
Tuy nói Lục Hành Chu tối nay không cần đến nữa, nhưng Khương Nhuế biết hắn không phải là người nghe lời, bởi vậy khi màn đêm buông xuống lại thấy hắn đến đây, một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Lục Hành Chu đến muộn hơn tối qua một chút, hắn nghe thái giám canh giữ ngoài điện báo cáo Khương Nhuế đã ngủ, mới nghĩ đi vào nhìn một cái, không nghĩ tới mới vừa vén màn lụa lên, liền thấy người ngồi sẵn trên giường, thẳng tắp nhìn thẳng hắn.
Nửa bước chân nhỏ đến khó phát hiện vừa thu lại, một khắc kia, trong lòng hắn lại có vài tia chột dạ chính mình cũng cảm thấy buồn cười.
Trong lòng chột dạ, nụ cười trên mặt càng thêm ôn nhu, làm như không có việc gì đi vào điện, ôn thanh nói: "Đã trễ thế này, sao nương nương còn chưa ngủ?"
"Đã trễ thế này, Lục công công tới nơi này làm cái gì?" Khương Nhuế trả lại lời nói cho hắn.
"Hạ thần cũng không biết vì sao lại ở chỗ này, chắc là hai cái đùi này không nghe sai sử, đưa thần đến trước mặt nương nương." Lục Hành Chu cười nói, ngồi xuống ghế thêu giường trước, nhưng chỉ nhìn cô một cái, lại nhịn không được ném xuống ghế thêu, vượt đến mép giường đem người ôm chặt.
Ôm ấp nhất thời bị tràn ngập, dường như ngực cũng bị rót tràn đầy. Cả một ngày vướng bận nhớ nhung, rốt cuộc cũng có chỗ ký thác.
Khương Nhuế hờ hững tà ta liếc hắn một cái, "Lục công công há mồm, chắc chỉ toàn hoa ngôn xảo ngữ."
"Thần cảm thấy hẳn là còn có tác dụng khác, nương nương đã biết đến rồi." Hắn bám vào bên tai Khương Nhuế nói một câu.
"Vô sỉ." Khương Nhuế một chưởng tát bay mặt hắn.
Lục Hành Chu lại ngậm trụ tay cô, sung sướng mà cười.