Hoắc Trường Diệu lên trên lầu, Khương Nhuế đã ở phòng bên cạnh, bức thư pháp trên tường lộ ra ánh đèn trong phòng cô.
Hai người tuy rằng là hàng xóm, ở giữa còn có một thông đạo, nhưng trong khoảng thời gian này Hoắc Trường Diệu vẫn luôn bận rộn, mỗi lần trở về Khương Nhuế đều đã ngủ, đây là lần đầu tiên thấy cách vách truyền ra ánh sáng.
Hắn nhanh chóng đi tắm rửa, ngồi ở trên sô pha đọc sách, không bao lâu, bên tai khi ngắn khi dài nghe thấy có người nhẹ giọng hát khẽ, cứ tưởng rằng là máy quay đĩa, cẩn thận nghe lại, mới phát hiện là Thất muội đang hát.
Tuy không biết cô hát cái gì, nhưng tiếng nói kia lại dễ nghe ngoài ý muốn, giai điệu cũng nhẹ nhàng hoạt bát, nghe được ra tâm tình chủ nhân hiện tại khá tốt.
Vốn dĩ khi Hoắc Trường Diệu đọc sách, không chịu nổi nhất là bị thứ gì đó quấy rầy, nhưng giờ đây cô hát khẽ thế này, ngược lại không cảm thấy ầm ĩ.
Khi tiếng hát kia dừng lại, hắn còn không tự giác buông sách xuống, nghiêng đầu nghe ngóng động tĩnh cách vách, lại nghe thấy tiếng mở cửa đóng cửa.
Vì dấu tai mắt người (mẹ), cửa phòng bên cạnh kia không được mở ra, hắn vừa định hỏi có phải Thất muội quên rồi không, chợt ý thức được, cô không phải mở cửa phòng, mà là mở cửa phòng tắm.
Cô đi tắm.
Hoắc Trường Diệu đột nhiên cảm thấy có chút không được tự nhiên, ho khan một tiếng, lại cầm lấy sách.
Ước chừng qua nửa giờ, cách vách cũng không có tiếng vang khác, Hoắc Trường Diệu mắt nhìn trên bức tường chung, mày hơi hơi nhíu.
Tắm rửa cần lâu như vậy sao? Liệu có phải cô té ngã ở trong phòng tắm rồi không? Chẳng lẽ ngã ở bồn tắm?
Nghĩ như vậy, hắn liền có chút ngồi không yên, đứng lên đi dạo hai bước.
Muốn qua đi nhìn xem, lại không thể dễ dàng bước vào phòng tiểu cô nương được, không đi xem, sợ cô thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Suy tư mấy phút, hắn đứng bên thông đạo, cách tầng giấy thư pháp trên tường, thoáng đề cao âm lượng, "Tiểu Thất?"
Qua vài giây, không ai theo tiếng, hắn lại kêu một lần, vẫn không ai đáp lại, đang chuẩn bị đi qua nhìn một cái, liền nghe tiếng cửa phòng tắm mở ra, người bên trong đi qua đây: "Đại ca anh gọi em sao?"
Hoắc Trường Diệu nhẹ nhàng thở ra, theo sát chóp mũi ngửi thấy một luồng u hương, khác với hương vị nhàn nhạt ngày thường trên người cô, mùi hương này tuy rằng không nồng đậm, lại vô cớ làm người khác cảm thấy ái muội triền miên.
"Tiểu Thất, trên người em là mùi gì thế?" Hắn không nhịn được hỏi.
Khương Nhuế nói: "Là nước hoa hôm nay đại ca tặng em đó, em vừa mới xịt một chút, ngửi khá thơm, lần sau đi khiêu vũ thì xịt nó."
Hoắc Trường Diệu nhíu nhíu mày, khi nam nữ khiêu vũ vốn có tiếp xúc tay chân, nếu còn có mùi hương này, thật sự... Hắn nói không nên lời "thật sự" cái gì, lại lo lắng có hại trên sàn nhảy cho Thất muội, liền nói: "Mùi này không tốt lắm."
"A, không dễ ngửi sao?" Khương Nhuế có chút mất mát.
Đèn phòng bên cô chắc là ở gần tường, tương đối sáng, ánh sáng đem thân ảnh của cô gắn vào trên giấy thư pháp, Hoắc Trường Diệu có thể nhìn thấy cô giơ cánh tay lên, đặt ở dưới mũi ngửi ngửi.
Thấy cô không vui, hắn lại nói: "Ngày mai đại ca tặng em cái khác."
"Thật sao?" Cô lại hưng phấn nhảy nhót lên, "Cảm ơn đại ca! Đúng rồi, vừa nãy anh gọi em có việc gì sao?"
"...Không có gì."
Hoắc Trường Diệu vốn muốn hỏi một câu vì sao cô ở trong phòng tắm ngây người lâu như vậy, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Rốt cuộc tiểu Thất còn chưa nói rằng cô đi tắm, nếu tò mò hỏi hắn làm sao mà biết được, chẳng lẽ lại nói là nghe thấy được? Hắn mới vừa nghe động tĩnh cách vách, hoàn toàn là việc làm vô ý thức, giờ cẩn thận nghĩ lại, phát giác thật sự không thỏa đáng lắm.
Em gái đi tắm, huynh trưởng lại dựng lỗ tai lên nghe, vậy cũng quá hoang đường rồi.
Có cái ý nghĩ này, nghĩ Khương Nhuế lại ở trong phòng tắm (rửa mùi nước hoa đó), hắn ở trong phòng đến ngốc cũng không được, dứt khoát đi đến thư phòng, chờ xác định cô đã ngủ mới trở về.
Việc hai người bọn họ kết hôn, vốn dĩ ngoại giới không hay biết, chờ sau khi Hoắc Trường Diệu tỉnh lại, trong Phượng Thành mới bắt đầu lưu truyền, lần này Hoắc đại soái có thể tỉnh, đều là do em gái nuôi của hắn xung hỉ.
Vốn dĩ trên danh nghĩa là anh em, giờ lại thành vợ chồng, người ở bên ngoài nghe được, thật khác thường. Nhưng ngại binh quyền trong tay Hoắc gia, cũng không ai dám nói thêm cái gì, nhiều nhất cũng chỉ ngầm vui đùa một hai câu, nói lão đại soái năm đó có dự kiến trước, sớm thay Hoắc đại soái mang con dâu nuôi từ bé về.
Ngày nọ, Hoắc Trường Diệu nhận lời mời tham gia yến hội, cần mang bạn gái. Loại trường hợp này, lúc trước hắn đều để Hứa Hán Sinh thuê người cho hắn, nhưng bây giờ đối với người ngoài, hắn là người đã kết hôn, nếu còn thuê bạn gái, khó tránh khỏi dẫn người khác suy đoán, nghi ngờ địa vị của vị tân thái thái (phu nhân mới) Hoắc gia này.
Tuy rằng hắn cùng tiểu Thất không là vợ chồng thật sự, nhưng cũng không muốn người ngoài xem nhẹ cô, bởi vậy vào ban đêm liền dò hỏi Khương Nhuế có nguyện ý cùng đi tham dự hay không.
"Tiệc tối? Nhà ai?" Khương Nhuế hỏi.
"Thành đông nhà Lâm hội trưởng, anh nhớ hình như em với tiểu thư nhà hắn ta có quen biết?"
Khương Nhuế bừng tỉnh, "Là Lâm San San, cô ấy còn là bạn học của em nữa. Không thành vấn đề, đến lúc đó đại ca cho người tới đón em là được."
Hoắc Trường Diệu gật gật đầu, nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Muốn đi mua quần áo mới hay không?"
"Muốn nha, mùa hè này em còn chưa may lễ phục gì đâu, cả giày cũng muốn mua, ngày mai để lục ca đi cùng em đi, ánh mắt anh ấy không tồi, còn có thể giúp em xách túi."
Hoắc Trường Diệu vốn nghĩ, nếu làm phiền tiểu Thất bồi hắn tham dự yến hội, vậy chính mình nên vì cô đặt mà mua trang phục, nhưng nghe ý của cô, cũng không cần hắn đi cùng.
Đại khái lão lục vẫn thân cận hơn với hắn.
Nhưng cô luôn cùng hắn nói hai câu liền chạy, muốn thân cận cũng không nổi.
Nếu là anh em, sao có thể luôn lạ lẫm như vậy?
Hay là nên tiếp xúc nhiều hơn.
Hắn nói: "Lão lục gần đây hơi bận, đại ca đi cùng em."
"Sao?" Khương Nhuế ngẩng đầu nhìn hắn.
Hoắc Trường Diệu cùng cô liếc nhau, làm như không có việc gì dời đi, "Lão lục có quân vụ."
Khương Nhuế liền nhìn ra, hắn đang nói dối. Đến đại soái còn nhàn rỗi, phó thủ có thể bận chỗ nào?
Thế nhưng nếu chính hắn tự đề cử, cô cũng không cần thiết cự tuyệt, "Đại ca không bận sao?"
"Không bận." Hoắc Trường Diệu nói, bởi vì vừa đáp ứng, hắn quyết định đem công tác tuần tra ngoại thành ngày mai giao cho Hứa Hán Sinh.
"Vậy được, ngày mai đi, chúng ta cùng đi dạo trên đường." Khương Nhuế ấn định, "Em về phòng trước đây, đại ca sáng mai gặp."
Hoắc Trường Diệu gật gật đầu, nhìn theo cô xuyên qua thông đạo.
Nếu mang bạn gái đến tiệc tối, hơn phân nửa phải khiêu vũ, Khương Nhuế lâu rồi không nhảy, sợ xấu mặt, liền mở máy quay đĩa vặn tiếng nho nhỏ xuống, một mình ở trong phòng luyện tập.
Cách vách, Hoắc Trường Diệu mới vừa cầm sách lên, liền nghe được tiếng âm nhạc thấp thấp, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, vừa lúc nhìn thấy thân ảnh mảnh khảnh chiếu rọi trên giấy thư pháp, thân hình lắc nhẹ, tư thái ưu nhã.
Một lát sau hắn mới nhìn rõ, cô đang khiêu vũ, đoán chừng là vì chuản bị cho yến hội sắp tới.
Đạo thân ảnh kia lúc ẩn lúc hiện, như đèn kéo quân tuyệt đẹp trên đồ án, làm người không tự giác chờ mong, khi nào và lúc nào xuất hiện tình hình tiếp theo.
Chờ âm nhạc dừng lại, Hoắc Trường Diệu mới phát giác, chính mình thế mà xem hết từ đầu đến cuối, sách trên tay còn ở trang mới bắt đầu chưa hề động đến tờ nào.
Ngày hôm sau hai người cùng ra cửa. Người nhà họ Hoắc làm quần áo, có chuyên gia may vá tới cửa đo ni may áo, nhưng Khương Nhuế vẫn thích đến tiệm chọn, có thể tận mắt nhìn thấy đủ loại vải dệt và kiểu dáng.
Nữ sĩ thời nay ăn mặc, không ngoài tam dạng, hán trang, sườn xám với âu phục, hán trang là trên áo dưới váy, điển hình nhất là quần áo nữ sinh. Sườn xám thì có sườn xám truyền thống và sườn xám cách tân, nữ sĩ thời thượng đều thích mặc cách tân, tay áo càng ngày càng ngắn, eo càng ngày càng nhỏ, khuy áo* càng ngày càng cao, có thể đem đường cong nữ tính mỹ lệ hoàn toàn phô bày.
*Nguyên văn là "khoai xoa" chắc là mang ý tứ nút cài áo nâng ngực cho cao lên nhỉ?
Phan Tố Tố nhiều bộ sườn xám cách tân, Khương Nhuế cũng thích kiểu này.
Cô vào trong tiệm thử đồ, khi chọn kiểu dáng, liếc mắt một cái nhìn trúng bộ sườn xám màu tuyết thanh thêu hoa không tay áo bên người, cầm lấy ướm ở trên người khoa tay múa chân một chút, cảm giác cùng vóc người mình không sai biệt lắm, liền vào phòng thử đồ thử.
Hoắc Trường Diệu ngồi trên sô pha đợi, mặc dù chỉ là dáng ngồi tùy ý, nhưng sống lưng vẫn thẳng như tùng.
Trong cửa hàng nữ khách hàng tới tới lui lui, đôi mắt thường thường liếc sang chỗ hắn, hắn không hề nhúc nhích, mắt nhìn cửa phòng thay đồ.
Bà chủ trong tiệm kiêm thợ may là khách quen (?) của Hoắc gia, lại không sao gặp được hắn, nghe đồn Hoắc đại soái lạnh lùng cường ngạnh, làm việc sấm rền gió cuốn, hôm nay thế mà lại bồi tân hôn thái thái tới mua quần áo, thật sự làm người ta ngoài ý muốn mà. Bên ngoài nói hai người vì xung hỉ mới kết hôn, làm mười mấy năm anh em, chưa chắc có tình cảm vợ chồng, hiện giờ xem ra cũng chưa chắc.
(?) Hoắc gia thuê bà chủ cắt may quần áo, mới đầu ta còn hiểu nhầm Hoắc gia mở xưởng vải chứ:v
Trong lòng bà chủ muốn tiếp đón hắn một chút, nhưng nhìn hắn như vậy, rõ ràng là người sống chớ gần, do dự vài lần, cuối cùng cũng không dám tùy tiện quấy rầy.
Cửa phòng thử đồ rốt cuộc cũng mở ra, cánh cửa kẽo kẹt một tiếng, mọi người theo bản năng nhìn qua, trước mắt sáng ngời.
(Hào quang của chị tỏa ra everywhere ~)
Màu tuyết thanh trong tím có lam, người bình thường rất kén mặc, không cẩn thận nhìn rất tục khí. Nhưng toàn thân Khương Nhuế da thịt tuyết trắng, xứng với cái nhan sắc này, chẳng những không tầm thường, càng có khí chất xuất trần.
Hấp dẫn ánh mắt người nhìn nhất chính là, quần áo thiết kế phải vừa người, đối với dáng người yêu cầu rất cao, nhưng cô mặc vào, ngực lại có chút căng chặt, eo trông rộng thùng thình, lúc đi lại bó vào, hai đoạn cánh tay trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng đong đưa, xẻ cao làn váy, đùi tuyết trắng như ẩn như hiện, đừng nói đàn ông, đến nữ khách hàng cũng nhìn không chớp mắt.
"Đại ca, cái này thế nào?" Khương Nhuế ở trước gương tự soi, cảm giác rất vừa lòng, nghiêng đầu hỏi Hoắc Trường Diệu.
Hoắc Trường Diệu vừa mới không biết vì sao lại thất thần*, bị cô kêu một tiếng mới quay lại, vừa muốn gật đầu nói đẹp, khóe mắt bỗng thấy phản ứng của những người khác, nhớ tới cái gì, lại quay đầu nhìn bên ngoài cửa hàng, quả nhiên, ngoài pha lê tủ kính hai gã đàn ông ngừng bước, tràn đầy kinh diễm mà nhìn tiểu Thất nhà hắn.
(* Do hào quang lóe mù mắt:v)
Tuỳ tiện. Hắn nhíu mày nghĩ.
Những nam nhân đó thật nông cạn, hắn thân là huynh trưởng, tất nhiên phải bảo hộ tiểu Thất thật tốt, không thể để cô ăn thiệt.
Hắn đứng lên, đi nhanh đến chỗ Khương Nhuế, dùng thân hình che khuất tầm mắt những người khác, "Cái này khó coi, đổi bộ khác đi."
Tác giả có lời muốn nói:
Đại soái: Ta là huynh trưởng tốt.
Người qua đường: Ha hả.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Lời editor: (19/08/2019) Hừm... mấy tuần trước bận học quân sự:v phơi nắng đen như bánh mật luôn... Ôi, làn da trắng mà ta nuôi 20 năm trời, chỉ trong chớp mắt đã hiến dâng cho lão thiên a~
Nhân đây ta kể cho nghe cái gì gọi là kỳ tích:v
Ta đi học quân sự mà, có môn bắn súng, thế là hôm đấy là hôm cuối của tháng quân sự, nên có kiểm tra. Để ta tả cho các nàng nghe cách kiểm tra bắn súng của trường ta nha:v
Kiểm tra bắn súng cự ly 100m, mà khẩu súng có kết nối tới máy chủ của giáo viên hướng dẫn để chấm điểm, còn có camera giám sát đường bắn, nên bắn lệch hay trúng nó biết hết hà:vv, đã vậy còn có kiểu lồng tiếng âm thanh sống động "tằng tằng tằng"... Mé ơi, lúc tâm lý không ổn định nghe lồng tiếng giật cmn mình lên ấy, không bình tĩnh được...
Thế, mỗi người có 3 lượt bắn, 2 lượt bắn thử và 1 lượt bắn thật để lấy điểm, mỗi lượt 3 phát đạn, tổng 3 phát đạt 15 điểm -> Qua môn... Điểm số của ta như này...
Lần 1: 0 0 0 T^T (Run sợ)
Lần 2: 0 0 0 (Ngỡ ngàng)
Lần 3: 0 6 6 (Bơ phờ)
Ta cứ ngỡ là mình tiêu rồi, lại phải đóng thêm tiền "hiếu kính" giáo viên ="")) Thế mà giáo viên hướng dẫn cho ta và mấy đứa khác kiểm tra trượt lên bắn lại lần cuối... Và...
Lần 4: 9 8 10 (Lên tiên:v)
Ahahaha, trời không diệt đường sống mà... khửa khửa khửa