Lão Đại Đều Yêu Ta

Chương 9: Lão đại thứ nhất: 80 binh ca (8.2)



Tác giả: Khai Hoa Bất Kết Quả.

Converter: Windbaongoc.

Editor: Bắc Chỉ.

Xuống xe Trương Tiểu Hoa giữ chặt Khương Nhuế, nhìn Triệu Nam nói: "A Nam, hôm nay cảm ơn cậu chiêu đãi, hôm nào có rảnh, cũng đến lượt chị tiếp đón cậu một lần. Chị và Bảo Cầm còn phải đi Cung Tiêu Xã lấy một ít đồ, không cùng đường về với cậu rồi."

Làm như vậy cũng là vì tránh cho bị người ta bàn tán, hai người hôm nay lần đầu gặp mặt, nay cùng nhau trở về, hai nhà liền phải tham khảo tình huống hôm nay, lỡ như cuối cùng bọn họ chuyện tốt không thành, Triệu gia nhà trai còn tốt, Đỗ Bảo Cầm là một cô gái, tránh không được người khác nhàn ngôn toái ngữ*

*Nhàn ngôn toái ngữ: Lời nói linh tinh không căn cứ.

Người có tâm địa xấu, không chừng khắp nơi còn phải rêu rao, khẳng định Đỗ Bảo Cầm không tốt chỗ nào, nếu không tại sao Triệu gia lại chướng mắt cô?

Triệu Nam nhìn Khương Nhuế gật gật đầu, từ túi trên tay rút ra ba cái khăn quàng cổ, còn lại đưa cho cô, "Tặng cho em."

Túi đầu bên trong là khăn quàng cổ và kẹo hắn mua ở huyện thành.

Khương Nhuế và Trương Tiểu Hoa liếc nhau. Lúc trước Trương Tiểu Hoa nói giỡn, nói Triệu Nam mua khăn quàng, khẳng định có phần của cô. Hiện tại xem ra, không chỉ có phần cô, mà còn cả của Trương Tiểu Hoa, Vương Đồng Hoa, Đỗ Bảo Trân đều có phần.

Khương Nhuế lắc đầu, lui một bước nhỏ, "Em không thể lấy, anh đem về đi."

"Không thích sao?" Triệu Nam khẽ nhíu mày.

"Không phải không thích, anh nên lấy về đưa cho người trong nhà, các nàng chắc chắn rất vui."

Triệu Nam muộn thanh (buồn bã) nói: "Chính là mua cho em."

Hắn chỉ ba chiếc khăn trên tay mình, "Còn đây là cho các nàng."

Trương Tiểu Hoa liếc liếc nhìn trong túi, trừ bỏ bốn cái khăn, bên trong còn có hai bao hoa quả đường lớn cùng kẹo sữa, mặc dù nàng có chút thèm nhỏ dãi, nhưng xác thực không thể lấy.

Đổi góc độ suy nghĩ một chút, nếu nàng là người Triệu gia, lần đầu tiên gặp mặt, con trai mình liền bao lớn bao nhỏ tặng đồ cho nhà gái, còn chưa cưới vợ, có phải đã quên mẹ rồi không, trong lòng có thể vui sướng được sao? Huống hồ mấy thứ này số lượng không nhỏ, nói không chừng người Triệu gia còn hoài nghi, có phải nàng với Bảo Cầm hai người bắt Triệu Nam mua cho. Đến lúc đó, Triệu gia đang vừa lòng Đỗ Bảo Cầm, trong lòng cũng rơi xuống cái mụn đầu đinh khó dứt.

Nàng thấy hai người ở đàng kia giằng co, đang chuẩn bị mở miệng, liền nghe Khương Nhuế nhẹ giọng nói: "Anh đều lấy về nhà hết đi, mặc kệ là khăn quàng cổ hay là đường, đều để dì Triệu và Thiến Thiến các nàng chọn trước, dư lại, dì Triệu nếu nói để anh tặng cho em, em liền nhận lấy, được không?"

Trương Tiểu Hoa nghe xong, đem lời nói nuốt lại xuống bụng. Xem ra không cần nàng khuyên, nàng khuyên một trăm câu, cũng không bằng cô em chồng nhu thanh tế ngữ (nói dịu dàng, lời tinh tế) nói một câu không dùng được, không phát hiện khi Triệu Nam rời đi, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn sao?

Các cô nói đi Cung Tiêu Xã lấy đồ vật, chẳng qua cũng chỉ là lý do, chờ Triệu Nam đi không thấy bóng dáng, hai người cũng bắt đầu về nhà.

Vừa đến nhà, Vương Đồng Hoa liền ôm Tiểu Sơn Tra chào đón, "Đã về đấy à?"

"Đã về rồi ạ, hôm nay mẹ vất vả quá." Trương Tiểu Hoa tiếp đón con gái.

"Đó là cháu gái lớn của ta, vất vả cái gì." Vương Đồng Hoa nhìn sắc mắt hai người, đè thấp thanh âm, "Thế nào, thuận lợi không?"

Khương Nhuế cúi đầu đi về phòng, tựa hồ ngượng ngùng đàm luận vấn đề này, "Mẹ, con về phòng thay quần áo trước."

"Mặt cũng đã gặp còn thẹn thùng cái gì?" Vương Đồng Hoa trêu ghẹo, lại hỏi Trương Tiểu Hoa: "Mau nói cho mẹ nghe, đừng làm mẹ lo lắng."

Trương Tiểu Hoa ôm Tiểu Sơn Tra lắc lắc, cười nói: "Tướng mạo Bảo Cầm như vậy, tính cách như thế, người nào có thể không thích chứ ạ? Mẹ cứ yên tâm đi, bên Triệu Nam không thành vấn đề, hiện tại chỉ xem người Triệu gia nói như thế nào thôi."

"Vậy thành!" Vương Đồng Hoa vỗ tay một cái, vui mừng lộ rõ trên nét mặt, "Triệu gia bên kia chắc không thành vấn đề, nhà bọn họ so với nhà chúng ta còn gấp hơn. Dì Trương đã sớm nói với mẹ, chỉ cần hai đứa nhỏ gật đầu, lập tức thảo luận hôn lễ."

Bà nói xong, xoa xoa tay đi đến phòng bếp, chuẩn bị bữa tối làm thức ăn ngon, ăn mừng ăn mừng.

Trong phòng, Đỗ Bảo Trân đang ôn tập công khóa ở trên bàn trước cửa sổ, nhìn thấy Khương Nhuế trở về, liền đem sách bỏ xuống, "Chị, chị đã về rồi, đi huyện thành chơi có vui không chị?"

"Rất náo nhiệt." Khương Nhuế ở trong ngăn tủ tìm quần áo, đem bộ mới trên người thay ra, mặc vào áo bông cũ, khi khom lưng lộ ra vòng eo một chút da thịt, trắng nõn tinh tế.

Đỗ Bảo Trân lập tức dựa lại, "Chị, khi nào chị trở nên trắng như vậy? Mắt em vừa rồi đều bị hoảng cả rồi."

"Nào có khoa trương như vậy? Có thể là vì mùa đông, không phải phơi nắng nhiều." Nàng muốn tới xốc vạt tay áo cô, Khương Nhuế đẩy ra, "Đọc sách sao rồi? Sắp đến tết, đến lúc đó chắc chắn không thanh tĩnh bằng bây giờ đâu."

Đỗ Bảo Trân xoa xoa bụng, cố lấy miệng, "Em nới đọc tý đã đói bụng, căn bản không thể chuyên tâm."

Nàng bỗng nhiên khụt khịt mũi, ở trên người Khương Nhuế ngửi hai cái, nhắm mắt lại cảm nhận dư vị, trợn mắt chắc chắn nói: "Là hương vị thịt, thơm quá!"

Khương Nhuế bật cười, điểm điểm mũi nàng, "Em đây là mũi chó*."

(*Nguyên văn đấy nhé, không có cẩu cún cho dễ thương hay gì đâu:33)

Đỗ Bảo Trân kéo tay cô quấy nhiễu,: "Là thịt sao, là thịt đúng không? các chị hôm nay ăn gì thế? Ăn ngon không?"

"Là thịt, ăn thịt kho, khá ngon."

"Em lại ngửi ngửi," Đỗ Bải Trân dựa trên người cô, trên mặt đều là vì thịt hướng tới, "Là Triệu Nam kia mời các chị ăn sao? Như vậy xem ra hắn cũng không tệ lắm."

"Mời chị ăn một đĩa thịt liền không tệ?" Khương Nhuế mỉm cười hỏi lại.

Đỗ Bảo Trân gật đầu khẳng định nói: "Nếu so với một đĩa thịt thì đều không tính là tốt."

"Được rồi, em chính là chủ nghĩa duy thực, trong đó thịt càng là chí cao vô thượng."

Đỗ Bảo Trân hi hi ha ha thừa nhận, lại vuốt bụng hối tiếc nói: "Cái bụng đáng thương của em, đã bao lâu không gặp thịt, không biết lần tới nhìn thấy thịt, nó còn có nhận biết được hay không?"

Khương Nhuế đổi tốt quần áo đi ra ngoài, "Chỉ sợ em không nhớ rõ chính mình họ gì, cũng sẽ không không nhận ra thịt."

"Ha ha ha chị thật hiểu em!"

Trong phòng cách vách, Trương Tiểu Hoa cho con gái uống sữa, Đỗ Bảo Cường ở bên hỏi nàng: "Triệu Nam thế nào?"

"Cái gì thế nào? So với anh tốt hơn bao nhiêu." Trương Tiểu Hoa liếc xéo một cái.

Đỗ Bảo Cường cũng không tức giận, lại nói: " Lúc trước không phải em nói tham gia quân ngũ không tốt sao, anh lo lắng Bảo Cầm... "

"Bảo Cầm lúc nào cần anh lo lắng? Lại nói, hiện tại lo lắng cũng đã chậm."

Việc hôm nay Trương Tiểu Hoa xem như hiểu rõ, gả cho Triệu Nam, đối với Đỗ Bảo Cầm mà nói chính là giải thoát. Về sau cô ấy tùy quân, ở bên ngoài chỉ có hai vợ chồng son, không cần hầu hạ cả gia đình, không cần xem sắc mặt cha mẹ chồng, Triệu Nam kia lại bị cô chặt chẽ niết ở trong tay, muốn tiền có tiền, muốn người có người, so với hoàng đế còn không sung sướng sao? Những người trong nhà này, sợ rằng có thúc ngựa chạy cũng không đuổi kịp cô.

Bên kia, Triệu Nam trở lại Triệu gia, cũng bị vây quanh.

Trương Lệ Vân ra lệnh một tiếng, những người khác đều thối lui, để bà lên tiếng thẩm vấn.

Bà từ trên xuống dưới nhìn nhìn Triệu Nam. Con trai mình bà biết, tuy rằng khuôn mặt không có biểu tình gì, nhưng có vui vẻ hay không vẫn nhìn ra được. Sáng nay khi ra cửa, rõ ràng còn có chút miễn cưỡng, không quá vui, vừa mới trở về, nghe tiếng bước chân liền biết không giống nhau, hiển nhiên đi ra ngoài một chuyến, gặp con gái nhà người ta, hắn liền cam tâm tình nguyện.

"Trước nói mẹ nghe, hôm nay không làm cô nương người ta mất hứng chứ?"

Triệu Nam một thân quân trang thẳng đứng, ngồi ở trên băng ghế, hồi tưởng một phen, lắc lắc đầu.

Trương Lệ Vân bỏ điểm tâm xuống, lại nói: "Con còn làm cái gì, nói mẹ nghe chút."

Triệu Nam liền kể, từ buổi sáng ở ven đường gặp được, đến cùng nhau ngồi xe, lại đi đến bách hóa đại lâu đi dạo, lại cùng nhau ăn cơm.

Nghe hắn nói đi đến tiệm cơm, Trương Lệ Vân hỏi một câu: "Nhìn thấy em con không? Nó có ra chào hỏi người ta không?"

"Có."

"Nếu mồm mép con có nửa phần lanh lợi như nó, thì mẹ chẳng cần phải nhọc lòng."

Trương Lệ Vân lắc đầu, ở tiệm cơm hắn chọn đồ ăn gì đều hỏi qua một lần, cuối cùng thấy hắn mang túi về, đem đồ bên trong bỏ ra, chờ phát hiện lấy ra khăn quàng cổ đều là kiểu nữ, hơn nữa ước chừng có bảy cái, bà trong lòng liền rõ ràng.

"Nhà chúng ta chỉ có chị dâu con, ta, Thiến Thiến mới cần ba cái khăn, thế bốn cái còn lại mua cho ai?"

Triệu Nam trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng chỉ nói: "Mẹ chọn ba cái đi."

Trương Lệ Vân nhướn mày nhìn hắn, "Mẹ chọn xong ba cái rồi, dư lại có phải con muốn lập tức đưa đến Đỗ gia?"

Triệu Nam không trả lời, đem hai bao đường lấy ra, "Đường cũng chọn một cái."

Trương Lệ Vân trong lòng sinh khí.

Lúc trước con trai chưa kết hôn, bà nóng vội. Hiện tại thật vất vả hắn có người yêu thích, nhưng chỉ thấy qua một mặt mà mua đồ cho cô nương người ta, mua về nhiều như thế, chờ về sau con dâu cưới vào cửa, liệu còn có vị trí của bà sao?

CŨng may hắn còn biết, mua đồ về, lấy về nhà trước, để mẹ hắn chọn một, dư lại cầm đi lấy lòng cô nương nhà người ta.

Nhưng bà lại nghĩ lại, đầu óc con trai mình đạo lý đối nhân xử thế thiếu đến đáng thương như thế, hắn có thể nghĩ được như vậy sao? Nên việc này, chắc cũng là có người chỉ điểm?

Trương Lệ Vân bất đắc dĩ thở dài, đành phải tự mình khai đạo mình: Tính tính, dưỡng con dưỡng cái đều là trả nợ, nuôi lớn, nhìn các con kết hôn sinh con, nợ mới tính xong. Trông cậy vào bọn họ hồi báo, còn không bằng củ khoai lang đỏ*!

(*chắc là trồng khoai còn được ăn, còn nuôi con dưỡng cái chả được gì:>> Chắc bố mẹ mình cũng nghĩ thế:>>)

Bất quá, nghĩ cũng là nghĩ như thế, bà vẫn lãnh khốc vô tình mà lấy khăn quàng với đường đi, nhìn vào mắt Triệu Nam, không chút khách khí cười lạnh một tiếng, "Nhìn tôi làm gì? Tiểu tử thúi nhà anh có lúc nào nghĩ đến mẹ mình. Hiện tại còn nghĩ đi lấy lòng người trong nhà người ta, chưa nói quanh năm không thấy người, cũng nên nhìn xem người ta có cho anh lấy lòng hay không. Nếu tôi không đi đến cửa nhà người ta làm mai, không giúp anh thu xếp, anh còn nghĩ cưới được vợ? Nằm mơ đi."

Triệu Nam trơ mắt nhìn mẹ mình đem tất cả đồ vật lấy đi, một mình ngồi tại chỗ trong chốc lát, yên lặng đứng dậy đi bổ củi.

Trong phòng, Triệu Thiến Thiến miệng ăn kẹo sữa, nhìn ngoài sân trong chốc lát, quay lại nói với Trương Lệ Vân: "Mẹ, anh hai không giận sao?"

"Hắn dám?" Trương Lệ Vân cũng không ngẩng đầu lên, ở ngăn tủ giữa tìm sinh thần bát tự của bọn họ, "Đều nói phong thủy thay phiên chuyển, đêm qua vẫn là mẹ tốn hết miệng lưỡi muốn hắn đi gặp mặt người ta, hôm nay đến phiên hắn cầu mẹ. Nếu hắn dám cho mẹ sắc mặt không tốt, mẹ liền lạnh nhạt hắn hai ngày, xem hắn gấp hay vẫn là mẹ gấp."

Triệu Thiến Thiến lè lưỡi, nhỏ giọng nói thầm: "Gừng càng già càng cay, không thể trêu vào."

Trương Lệ Vân liếc mắt một cái, "ĐỪng tưởng rằng mẹ cô mắt mù tai điếc, tôi còn chưa già đâu. Cô cũng vậy, về sau coi trọng tiểu tử nhà ai, về đến nhà, đối với mẹ cô khách khách khí khí mà dâng nước trà lên, lại xoa bóp vai, đấm đấm chân, đem tôi hầu hạ vui vẻ, tôi lại suy xét phê chuẩn gả cô cho người ta."

"Mẹ, đây có phải là xã hội phong kiến lão thái thái đâu!" Triệu Thiến Thiến líu lưỡi.

"Tôi còn mong tôi chính là lão thái thái kìa, xem ai không vừa mắt liền lấy gia pháp hầu hạ, không phục thì đánh cho phục, xem ai dám tỏ thái độ với tôi."

Triệu Thiến Thiến vỗ bộ ngực nhỏ lắc đầu, cảm thấy mẹ cô có điểm tẩu hỏa nhập ma, lại quay đầu vừa thấy, ngoài viện anh hai cô bổ củi mà giống như bổ đậu hủ, lại lắc lắc đầu, xem ra chị dâu tương lai này không đơn giản nha, chỉ một mặt khiến cho hai người nhà bọn họ tẩu hỏa nhập ma.

Trương Lệ Vân rốt cuộc cũng tìm được bát tự, bà xem ở kia rung đùi đắc ý lẩm nhẩm lầm nhầm, lại vỗ trán một cái, "Còn lẩm bẩm cái không đâu, đi ra ngoài bảo anh hai cô đừng chặt nữa, mặt đất nhà chúng ta không rắn chắc, chặt nữa chỉ sợ hắn chặt nứt luôn sân nhà bây giờ."

Khi xoay người lại toái niệm một câu, "Chặt bị đau tay, còn muốn để cho mẹ già đau lòng, có bản lĩnh đến nhà người ta khiến cô nương gia đau lòng mới gọi là bản lĩnh."

Bà cầm tờ giấy hồng nhìn nhìn, tính toán trong chốc lát trời tối thì đi Đỗ gia một chuyến. Nhi đại bất trung lưu*, để lâu càng không được, nói một câu liền đi rồi.

*Nhi đại bất trung lưu: con cái lớn không thể giữ.

28/01/2019. Hoàn thành

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.