Biệt thự Hoắc gia vốn chịu sự chú mục của người khác, gần đây lại có lớn động tĩnh như vậy, không ít người ngầm thảo luận, Hoắc Trường Lâm cũng nghe thấy được vài câu, trầm mặt đi tìm Hoắc Trường Diệu.
"Hai ngày này trong nhà có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?" Anh hỏi đến uyển chuyển.
Hoắc Trường Diệu lại nói: "Lão nhị, chờ về sau cậu kết hôn có con, cho anh nhận một đứa, treo cái danh là được."
Hoắc Trường Lâm hoảng sợ, thử nói: "Đại ca, anh với tiểu Thất còn trẻ, sao bỗng nhiên nói lời này?"
"Mẹ, bà ấy..." Hoắc Trường Diệu nhíu mày, kể ra hành động gần đây của Vương thị.
"Ai?" Hoắc Trường Lâm nghe xong nghi hoặc, nói: "Đại ca, không phải anh thích tiểu Thất sao, bất hòa chuyện gì mà không cùng em ấy sinh lấy một đứa? Như vậy thái thái cũng không thể nói được gì, có muốn nháo cũng không nháo được".
"Ai nói anh thích tiểu Thất?" Hoắc Trường Diệu mất tự nhiên.
Hoắc Trường Lâm nhìn sắc mặt của hắn, lặng lẽ cười xấu xa: "Đại ca cử chỉ hành động rõ ràng như vậy, thằng em này lại không phải người mù, mới nhìn phát đã ra."
Hoắc Trường Diệu lúc này mới làm như không có việc gì ừ một tiếng, nói: "Là anh nổi lên vài phần tâm tư không nên có với tiểu Thất, nhưng tiểu Thất vẫn luôn coi anh là huynh trưởng, sao anh có thể khi dễ em ấy?"
"Sao đại ca biết tiểu Thất chỉ coi anh như huynh trưởng, từng hỏi em ấy rồi sao?" Hoắc Trường Lâm truy vấn.
"Loại chuyện này sao có thể hỏi? Nếu vốn dĩ tiểu Thất không có tình cảm với anh, anh hỏi xong, em ấy vì không dám cự tuyệt mới đáp ứng, như thế có khác gì bức em ấy nói thế đâu?"
Hoắc Trường Lâm nghe xong cảm khái, một mặt cảm thấy đại ca quả thực chính trực đến mức cổ hủ nông cạn, về phương diện khác lại không khỏi sinh tâm kính nể.
Nếu hắn không chính trực chính phái, sao sẽ chiếu cố với con trai của di thái thái như vậy? Xưởng dệt của anh phát triển dễ dàng như vậy, còn không phải do người khác coi anh là em trai của Hoắc đại soái hay sao, nếu không có Hoắc Trường Diệu, Hoắc Trường Lâm anh chả là cái gì cả?
Thế nhưng, anh cảm thấy tiểu Thất cũng không phải không có chút ý tứ gì với đại ca, nhưng đại ca cái gì cũng không nói, có đời nào lại để con gái người ta chủ động cho thấy cõi lòng đâu?
Hoắc Trường Lâm nhịn không được kiến nghị nói: "Ý em cũng không phải muốn anh đi hỏi trực tiếp, thỉnh thoảng trong lời nói có thể có chút ám chỉ gì đó. Đại ca đừng thấy như thế quá tuỳ tiện quá ngả ngớn, không nhẹ thổi từng chút từng chút, sao có thể ôm được mỹ nhân trong lòng?"
"Cậu cũng là anh trai tiểu Thất, sao có thể nói những lời đó?" Hoắc Trường Diệu nói.
Hoắc Trường Lâm thấy hắn ngoài miệng không tán đồng, thần sắc lại đã có vài phần như suy tư gì đó, liền biết hắn nghe lọt những gì anh nói, không khỏi vui đùa nói: "Giờ sao còn dám làm anh trai em ấy, không phải nên gọi một tiếng chị dâu sao?"
"Không lớn không nhỏ." Hoắc Trường Diệu lắc đầu.
Không biết giờ đây Vương thị đang nghĩ cái gì, hai ngày này, các cô gái trẻ tuổi tới phủ bái phỏng cũng không thấy.
Thời tiết khá đẹp, Khương Nhuế ở nhà ấm trồng hoa vùi đầu với luận văn nghỉ đông, Lý mụ đi lên nói với cô, có vị Triệu tiểu thư tìm cô.
"Triệu tiểu thư?" Khương Nhuế load ở trong đầu, cũng không có ấn tượng.
Lý mụ nhắc nhở nói: "Là cháu gái bên cháu ngoại trai (?) của lão thái thái."
Khương Nhuế tròng mắt chuyển động: "Chính là chị gái của đứa nhóc mấy ngày trước kia, nói làm di thái thái của đại ca là vị Triệu tiểu thư đó sao?"
"Là cô ấy, thế nhưng việc này là người Triệu gia tự mình hồ truyền (hàm hồ truyền loạn), đại soái của chúng ta không có cái ý kia." Lý mụ vội bổ sung.
Khương Nhuế đứng lên đi ra ngoài: "Đi, chúng ta phải đi xem sao chứ."
Lý mụ nhìn đến bất đắc dĩ, thái thái chính phòng nhà người khác nhìn thấy người tới mơ ước chồng mình, thì phòng khắp nơi khắp chốn, đâu có hứng thú bừng bừng như thái thái nhà bọn họ, chẳng khác gì xem diễn thế này.
Phòng khách biệt thự Hoắc gia, Triệu Trân Châu quy quy củ củ ngồi ở trên sô pha.
Người hầu dâng trà cho nàng liền lui ra, vừa không lãnh đạm, cũng không thân thiện, nhìn quy quy củ củ, nhưng từ trong xương cốt lại lộ ra một loại rụt rè của đại trạch viện.
Triệu Trân Châu rũ mắt nhìn chung trà đang tản ra khí nóng, nàng vẫn luôn hiểu rõ, Triệu gia không thể nào so sánh được với Hoắc gia, nhưng chân chính thấy được, mới hiểu được sự chênh lệch này lớn đến bao nhiêu.
Triệu gia lão thái thái với Hoắc gia lão thái thái là chị em thân thiết, Triệu gia có thể nói là dựa vào quan hệ cạp váy với Hoắc gia, mới có được phú quý như bây giờ, nhưng loại dòng dõi này dưỡng ra thiếu gia, thế nhưng còn kiêu ngạo ương ngạnh hơn cả Hoắc gia chân chính nhà cao cửa rộng.
Triệu Trân Châu biết em trai đụng chạm tới Hoắc đại soái quá lớn, còn nói năng lỗ mãng, hôm nay nàng tới là do thái thái trong nhà phái tới nhận lỗi, nhưng vì sao lại là nàng tới mà không phải người khác, đây lại là mưu tính của người Triệu gia.
Vương thị rốt cuộc đã già rồi, lão thái thái Triệu gia tuổi cũng đã già, chờ hai người các bà thân thiết, thì chỉ biết quan hệ Triệu gia với Hoắc gia càng ngày càng xa, muốn duy trì được, còn có cái gì có thể so với việc nối thêm một cạp váy nữa, không phải hiệu quả càng nhanh hơn sao?
Mẹ Triệu Trân Châu là di thái thái Triệu gia, không có ưu điểm khác, chỉ có một gương mặt đẹp, mà nàng vừa lúc kế thừa ưu điểm đó của mẹ nàng, thái thái chính phòng Triệu gia nhìn trúng điểm này, từ nhỏ đem nàng dưỡng tại bên người, dạy nàng giống mẹ nàng câu nam nhân của người khác như thế nào, làm di thái thái nhà người khác như thế nào.
(Cảm thấy, di thái thái thời này không khác gì một kỹ nữ có thân phận:v)
Trên cầu thang truyền đến một chuỗi tiếng bước chân, Triệu Trân Châu hơi hơi nghiêng đầu nhìn lại, nhìn thấy người tới, khó nén kinh ngạc.
Trước đây nàng đã từng thấy vị Hoắc thái thái này, lúc ấy đối phương chỉ là dưỡng nữ của Hoắc gia, dung mạo tuy rằng không tồi, nhưng tuyệt không làm cho người ta kinh diễm đến mức khó quên, có lẽ bởi vì được thu dưỡng, nên có chút thiếu vài phần tự tin, nhìn cũng không có khí chất gì đáng nói.
Triệu Trân Châu tự hiểu rõ tiền vốn của mình, hôm nay tới đây, cũng rất có tin tưởng, bởi vì mặc kệ là phương diện nào, nàng cũng xuất sắc hơn cái người gọi là Hoắc thái thái này, nhưng bây giờ lại không dám xác định.
Người trên cầu thang mặt mày rộng rãi tươi đẹp, môi hồng răng trắng, thấy rõ nhất chính là một thân da thịt trắng mịn như sữa bò, tựa như tuyết đắp thành. Thân hình cô cũng hết sức mạn diệu*, mặc một bộ sườn xám kiểu mới, trên vai tùy ý khoác áo lông dê, từng bước một đến gần, chỉ cảm thấy tư thái lười biếng không chút để ý.
(Tiếng Hán bao hàm đa nghĩa, ta không biết lọc từ nào để cho nó chuẩn nghĩa được, thôi cứ trích ra cho đầy đủ vốn nghĩa:v)
Chờ cô đi đến trước mặt, khi Triệu Trân Châu đến đây trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng, giờ lại biến thành gò bó co quắp.
Lý mụ ở một bên nhìn đến thập phần hả giận, phải để những người này thấy được khí phái của thái thái các bà, để bọn họ thấy rằng không phải loại a miêu a cẩu nào cúng có thể tùy ý mò tới cửa.
Khương Nhuế ngồi xuống sô pha, chủ động chào hỏi với nàng, "Triệu tiểu thư (chào) buổi chiều hảo."
"Thái thái cũng hảo." Triệu Trân Châu câu nệ cười cười, nói rõ ý đồ đến, "Trân Châu hôm nay tới, là được thái thái nhà chúng ta giao phó, thay em trai bồi tội, trẻ con không hiểu chuyện, thái thái đại nhân đại lượng, sẽ không so đo với một đứa bé chứ?"
(Lại câu "trẻ con không hiểu chuyện"... Bất lực thực sự).
Nếu nàng chỉ nói nửa câu đầu, Khương Nhuế cũng liền gật đầu cho qua, lại một hai phải thêm một câu sẽ không so đo với một đứa bé, làm như chỉ cần cô so đo, thì chính là cô không hiểu chuyện vậy.
Khương Nhuế nhàn nhạt nói: "Trẻ con không hiểu chuyện, đánh một trận là được, quả thật không cần quá so đo."
"Ta nói giỡn cũng phân đối tượng, với người không thân chưa bao giờ nói giỡn." Khương Nhuế nghiêm túc nói.
Triệu Trân Châu mím môi, trên mặt có chút khó xử. Đã oán em trai ngang ngược gây chuyện, làm hại nàng tới đây bồi mặt tươi cười, lại oán Khương Nhuế làm nàng không xuống đài được.
Nhưng nhìn thái độ của Khương Nhuế, đáy lòng nàng lại có chút suy nghĩ khác, Hoắc thái thái sao lại nhằm vào nàng? Chỉ là vì em trai nói hai câu kia sao? Hay là nói... Dì bà đã nói chuyện của nàng với Hoắc đại soái, Hoắc đại soái ý động, muốn cưới nàng làm di thái thái, bởi vậy khiến cho vị Hoắc thái thái này ghen ghét?
(Suy nghĩ đơn giản thôi đại tỷ, bổ não nhiều không tốt đâu =..=)
Nghĩ có khả năng như vậy, ngực Triệu Trân Châu đột nhiên nhảy nhanh vài phần, trên mặt cũng chậm rãi nhiễm lên một chút đỏ ửng.
Khương Nhuế an vị ở một bên, trơ mắt nhìn nàng bỗng nhiên thẹn thùng lên, rất có chút không còn lời gì để nói. Nhưng tưởng tượng ra nàng có thể thẹn thùng vì điều gì, cô liền cảm thấy không vui vẻ lắm.
Cô đột nhiên hỏi: "Cô muốn làm tiểu lão bà của Hoắc Trường Diệu?"
Tâm tư bị chọc phá, lại còn đang ở trước mặt thái thái chính phòng, sắc mặt Triệu Trân Châu lúc hồng lúc trắng, nhưng nàng chỉ cúi đầu không lên tiếng, đây là cam chịu.
Khương Nhuế ăn ngay nói thật nói: "Cô vẫn nên tìm nhà khác đi, anh ấy sẽ không đồng ý."
Triệu Trân Châu đột nhiên ngẩng đầu lên, cắn môi nhìn cô, thấy cô thần sắc nhàn nhạt, hoàn toàn không thèm đặt mình vào trong mắt, trong lòng bỗng nhiên dâng lên vài phần xúc động phẫn nộ lẫn ghen ghét.
Không lâu trước đây, địa vị của cô còn không thể phân đo cao thấp với mình, nếu không phải gả cho Hoắc đại soái, dựa vào cái gì mà có thể xem thường nàng như vậy?
"Trân Châu cả gan xin hỏi, lời này là ý của thái thái, hay là ý của đại soái?" Nàng hỏi.
"Có cái gì khác nhau?" Khương Nhuế hỏi lại.
"Theo ta được biết, hiện giờ thái thái với đại soái vẫn chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, có phải hay không?"
Việc Hoắc Trường Diệu với Khương Nhuế phân phòng, lúc đầu còn gạt được lão thái thái, bây giờ cũng không khác gì công khai, nên không cần thiết giấu nữa, trong biệt thự Hoắc gia không tính là bí mật, nếu Triệu Trân Châu muốn gả vào đây, đương nhiên phải lo lắng tìm hiểu qua mọi việc, Khương Nhuế cũng không bất ngờ, gật gật đầu: "Không sai."
Trên mặt Triệu Trân Châu xuất hiện vài phần đắc ý: "Nếu thái thái với đại soái không phải vợ chồng chân chính, sao có thể biết được suy nghĩ của đại soái, lại sao có thể đại biểu cho ý của đại soái?"
"Sao có thể?" Khương Nhuế lặp lại một câu, quay đầu nhìn nàng, mang theo vài phần tùy ý nói: "Cô không biết sao, mặc kệ là làm em gái hay là thái thái, Hoắc Trường Diệu đều là của ta."
Triệu Trân Châu nhất thời kinh lăng (sủng sốt + kinh sợ), mắt thấy người ở cạnh cửa, biểu tình trên mặt nháy mắt chuyển thành lã chã chực khóc.
Khương Nhuế cũng nhìn về phía cửa, liền thấy Hoắc Trường Diệu không biết khi nào đã đứng ở chỗ đó.
Tác giả có lời muốn nói:
Đại soái: Ta nghe thấy được nghe thấy được nghe thấy được nghe thấy được nghe thấy được...
Khương Nhuế: Ồ.
Lời editor: (18/09/2019)Đời vốn bất công, nhưng mình không đủ tàn nhẫn để bất nghĩa.
Thời gian qua quá nhiều chuyện xảy ra, mới cảm thấy... lòng người khó dò... Hầy:v