Tầng giấy cửa sổ này của hai người xem như đã đâm thủng, nhưng sau khi đâm thủng, so với lúc trước, vẫn chưa có khác biệt quá lớn, nhiều nhất là Hoắc Trường Diệu từ sờ sờ tóc cô, biến thành dắt tay cô, hành động thân mật hơn chút cũng không có.
Khương Nhuế hoài nghi, có phải hắn vẫn còn chưa bỏ được quan hệ anh em vốn có, vẫn luôn tự cho mình là huynh trưởng, hơn nữa phải nỗ lực làm một người huynh trưởng tốt, bỗng nhiên biến thành người yêu hoặc là chồng, lấy tính cách tối cổ của Hoắc Trường Diệu mà nói, xác thật cần một đoạn thời gian tâm thái mới hoàn toàn chuyển hóa.
Cô cũng không sốt ruột, còn rất thích chậm rì rì bước đi như vậy.
Thế nhưng, có thể cảm giác được một chút là, Hoắc Trường Diệu còn dung túng cô hơn trước kia, cơ hồ cô nói cái gì thì chính là cái đó, Khương Nhuế thậm chí cảm thấy, cho dù cô muốn hắn cõng cô ở trong hoa viên đi một vòng, hắn nhiều nhất cũng chỉ là cau mày, sau đó vẫn là vẻ mặt bất đắc dĩ đồng ý.
Hai người tạm thời vẫn phân phòng ngủ như cũ, nhưng ban đêm rửa mặt xong, Khương Nhuế sẽ tới phòng hắn cùng nhau đọc sách.
Tối nay cũng không ngoại lệ, cô mặc một thân áo ngủ tơ lụa rộng thùng thình, tóc tùy ý rối tung, chân trần, cả người cuộn trên sô pha, bàn chân nhỏ xinh đạp lên vải sô pha tối màu, trắng nõn đến mức trong sáng, đầu ngón chân tinh xảo hơi hơi cuộn lên, móng chân cái mượt mà phấn nộn.
Hoắc Trường Diệu trong lúc vô tình thấy, liền không rời mắt được, sách trên tay hồi lâu vẫn chưa lật thêm tờ nào.
Một lát sau, đại khái Khương Nhuế ngồi có chút mệt, trở mình, cả người ghé vào trên sô pha, chân nhếch lên phía trước, ống quần trượt xuống, lộ ra một đoạn đường cong cẳng chân hoàn mỹ, ở trong tầm mắt Hoắc Trường Diệu, thảnh thơi lắc nhẹ.
Đôi mắt hắn không tự giác đi theo hai cái chân kia, nhìn một lát, theo đường cong cẳng chân di chuyển lên trên, cổ thon dài, phần lưng mảnh khảnh, vòng eo mềm mại, phập phồng ——
Ý thức được mình đang nhìn cái gì, Hoắc Trường Diệu lập tức chuyển đầu, cưỡng chế chuyên chú với quyển sách trước mặt, nhưng rất nhanh phát hiện không thể chuyên tâm, hắn không khỏi nhíu mày gắt gao, ở trong lòng phê phán mình ngả ngớn với nóng nảy.
Từ khi làm rõ cõi lòng, tiểu Thất ở trước mặt hắn càng thêm tự tại tùy tính, hắn vui sướng vì điều này thể hiện được sự tín nhiệm thân mật của cô, nhưng lại buồn rầu với chính mình phải bạc nhược khắc chế.
Hoắc Trường Diệu cảm thấy, quá trình hai người ở bên nhau phải phân giai đoạn, lúc đầu chỉ có thể dắt dắt tay, sau đó mới có thể ôm, đến khi có thêm hành động thân mật, đương nhiên còn phải dựa vào sau này.
Hắn với tiểu Thất bây giờ mới đến giai đoạn dắt tay, thế nhưng mỗi lần thấy cô ở trước mặt, hắn không quản được mắt mình, cứ lướt lên trên người cô, còn muốn đem cô kéo vào trong ngực, tốt nhất là ngồi trên đùi mình, cả người khảm nhập trong lòng ngực.
Hoắc Trường Diệu dĩ vãng tự nhận mình không phải là người tuỳ tiện, mấy ngày nay lại càng ngày càng tự mình hoài nghi.
Đêm đã khuya, Khương Nhuế về phòng đi ngủ, hắn vẫn chưa đọc xong một mặt giấy.
Đã tới tháng chạp, Hoắc Trường Diệu suốt ngày bận rộn, cuối cùng cũng đã nhàn rỗi, ban ngày cũng có thời gian ở nhà.
Nhà xưởng khắp nơi đều đã nghỉ làm, xưởng dệt Hoắc Trường Lâm cũng không ngoại lệ, cậu và Hứa Hán Sinh mua chút hàng tết rồi về biệt thự Hoắc gia chúc tết.
Người hầu cho biết đại soái với thái thái đang ở lầu ba, Hoắc Trường Lâm một bên bò cầu thang một bên nói: "Anh cuối cùng cũng nghĩ ra được từ hình dung cách làm của đại ca, đây là kim ốc tàng kiều đấy!"
Hứa Hán Sinh cười nói: "Nghe nhị ca nói, sao giống như nói đại ca là hôn quân thế?"
Hoắc Trường Lâm hắc một tiếng, "Cũng không phải là anh nói, lại nói, Hán Vũ Đế chính là vị vua thiên cổ nhất đấy."
Hứa Hán Sinh lắc đầu, hai người đã bước đến lầu ba, có thể thấy người trong phòng kính, anh đang muốn chào hỏi, Hoắc Trường Lâm kéo anh một phen, nhỏ giọng nói: "Có biến."
"Biến nào?"
"Cậu xem, đại ca với tiểu Thất nắm tay nhau đấy, không tầm thường, thật không tầm thường." Hoắc Trường Lâm vuốt cằm, bộ dáng cao thâm khó đoán.
Hứa Hán Sinh nhìn kỹ, quả nhiên thấy tiểu Thất nằm ở trên ghế, đại ca ngồi ở bên cạnh, hai người mỗi người đọc một quyển sách, nhưng tay lại là nắm ở một chỗ, anh chần chờ nói: "Nắm tay thì làm sao?"
Hoắc Trường Lâm hận rèn sắt không thành thép: "Lão lục ơi lão lục, sao mà cậu giống cái đầu gỗ thế hả, ngẫm lại thử xem, sau khi lớn lên cậu đã từng nắm tay tiểu Thất chưa? Từng thấy đại ca nắm tay tiểu Thất chưa?"
Không đợi Hứa Hán Sinh trả lời, cậu liền nói: "Không có! Anh em lớn như vậy rồi, ai còn tay trong tay nữa chứ?"
"Cho nên ý nhị ca là?"
Hoắc Trường Lâm mắt trợn trắng, "Cho nên ý anh là, đại ca với tiểu Thất có tiến triển."
Nói xong, cậu liền âm thầm cảm khái, mấy ngày hôm trước còn kiến nghị đại ca thử xem thế nào, không nghĩ tới giờ đã nắm tay nhau, vốn nghĩ rằng đại ca vững như núi, một chút cũng không nóng nảy, bây giờ xem ra cũng rất bức thiết.
Ai nha, nam nhân sao, cậu hiểu mà, hiểu mà.
Hoắc Trường Lâm tự cho là săn sóc ở trên hành lang ho khan hai tiếng, nhắc nhở người bên trong cậu đã tới, đỡ phải xấu hổ.
Kết quả Hoắc Trường Diệu với Khương Nhuế chỉ là cùng ngẩng đầu nhìn bọn họ liếc mắt một cái, Khương Nhuế gọi một tiếng tiếp đón, Hoắc Trường Diệu gật gật đầu, hai người sắc mặt như thường, tay nắm ở một chỗ động cũng chưa động.
Người xấu hổ lại thành Hoắc Trường Lâm, cũng may lấy da mặt của anh, cười gượng một tiếng là xong, "Đại ca tiểu Thất đang đọc gì thế?"
Khương Nhuế hỏi cậu: "Hôm nay sao nhị ca có thời gian đến đây vậy, không cần đến nhà xưởng sao?"
"Tết nhất, ai còn làm việc nữa, nghỉ hết." Hoắc Trường Lâm với Hứa Hán Sinh ngồi trên ghế đá, "Giờ nhị ca đang rảnh rỗi, mấy ngày nữa có muốn ra ngoài chơi không?"
"Đại ca với lục ca có đi không?" Khương Nhuế lại hỏi.
Hứa Hán Sinh nói: "Dù sao cũng không có việc gì, cùng đi ra ngoài chút đi."
Hoắc Trường Diệu nhéo dưới tay cô, "Em muốn đi thì đi."
Khương Nhuế gật gật đầu, "Chúng ta cùng đi đi, không biết mùa đông có chỗ nào đẹp để vui chơi không."
"Để anh cho người hỏi thăm, nếu thật sự lạnh quá, có thể đi đến suối nước nóng ngoài thành." Hoắc Trường Diệu nói.
Khương Nhuế tâm động, "Được đó, mùa đông ngâm suối nước nóng chắn chắn rất thoải mái!"
Hoắc Trường Diệu cúi đầu nhìn chăm chú vào cô, duỗi tay đem lọn tóc bên má cô vén đến sau tai.
Hoắc Trường Lâm nhìn hai người bọn họ không coi ai ra gì thân mật, bỗng nhiên nhẹ tê một tiếng, cảm thấy có chút ê răng. Đến khi quay đầu, lại thấy lão lục không hề dát mặt, càng cảm thấy thật lạnh thật tịch mịch hư không, đến bát quái cũng không tìm được đối tượng có cảm giác, thật sự làm chua xót lòng người.
Hai người đi rồi, Khương Nhuế nói với Hoắc Trường Diệu: "Đại ca, anh có biết chuyện nhị ca thích một cô gái không?"
"Ừm," Hoắc Trường Diệu nói, "Lần trước lão nhị có đến tìm anh hỗ trợ tìm gia đình cô gái kia, giờ cô ấy đã gả chồng, sinh hai đứa nhỏ, rất an ổn."
Khương Nhuế cảm khái nói: "Khá tốt, chỉ là nhị ca phải thương tâm."
Nhìn biểu tình của cô, Hoắc Trường Diệu bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hơi hơi nhíu mày do dự: "Em với lão nhị..."
Khương Nhuế nghi hoặc mà ừ một tiếng, chờ thấy biểu tình của hắn mới phản ứng lại, lập tức nói: "Cái gì nha, có phải anh lại suy nghĩ chuyện của em với nhị ca?"
Hoắc Trường Diệu không nói chuyện.
Khương Nhuế bực nói: "Nói chuyện, không được trầm mặc."
Hoắc Trường Diệu đành phải nói: "Lão nhị xác thật không tồi..."
"Anh ấy không tồi thì em phải thích anh ấy?"
"Không được." Hoắc Trường Diệu lập tức nói, nắm chặt tay cô.
Khương Nhuế vốn dĩ thấy hắn hoài nghi mình, có chút bực bội, nhưng thấy hắn vô thố khẩn trương, lại cảm thấy mềm lòng, thở dài: "Đại ca có phải cảm thấy em vốn thích nhị ca, giờ người trong lòng nhị ca đã gả chồng, cho nên sợ em sẽ dao động?"
"Anh không nghĩ như vậy." Hoắc Trường Diệu nói, ánh mắt lại không dám đối mặt với cô.
"Nói dối!" Khương Nhuế chém đinh chặt sắt, "Đại ca ngốc như thế, đến nói dối cũng không thạo, em nhìn cái đã rõ."
Hoắc Trường Diệu nghe xong, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, nhìn cô nói: "Dám ghét bỏ đại ca?"
Khương Nhuế lại nói: "Ghét bỏ nhưng lại không chê, đại ca ngốc như vậy, trừ em ra còn có ai muốn?"
Hoắc Trường Diệu đối diện với cô trong chốc lát, cầm tay cô đặt ở bên miệng hôn hôn, "Đúng vậy, trừ tiểu Thất ra không ai muốn."
"Em đây đành miễn cưỡng mà nhận lấy." Khương Nhuế quơ quơ tay hắn, "Chỉ nhận một mình anh."
"Đại ca cũng chỉ có tiểu Thất." Hoắc Trường Diệu nói.
Khương Nhuế nhăn cái mũi nói: "Sao anh luôn học nói theo em vậy?"
Lúc này hắn lại đáp đến lưu loát, "Không phải Tiểu Thất vừa nói đại ca ngốc sao? Nên không biết nói chuyện, chỉ có thể học em."
Khương Nhuế xoay mặt, không nghĩ để ý đến hắn, "Em mệt rồi, buồn ngủ."
"Ngủ đi, ăn cơm anh gọi em."
Tuy rằng là mùa đông, nhưng ánh mặt trời xuyên thấu qua kính chiếu vào trong phòng, trong nhà ấm trồng hoa ấm áp dào dạt.
Khương Nhuế ngủ ngon lành trên nhung thảm, gương mặt trắng hồng, lông mi dài như lông quạ che đậy xuống, đôi môi nhuận hồng khẽ nhếch, ngực lên xuống* phập phồng.
*Nguyên văn là "bằng phẳng", ý nói là hơi thở đều đều, lâm vào giấc ngủ. Nhưng ta lại sợ các nàng hiểu lầm ngực chị lép lại chết:>
Hoắc Trường Diệu nhìn không chớp mắt, rõ ràng đã sớm quen biết, rõ ràng ngũ quan đã sớm quen thuộc, nhưng không biết vì sao, lại có thể làm hắn nhìn một lần lại thêm một lần, dường như nhìn thế nào cũng không thỏa mãn.
Đã nhiều ngày, Hoắc Trường Diệu không biết tự mình phê phán bao nhiêu lần, nhưng trước mắt không có người khác, hắn quyết định mặc kệ bản thân, ném sách báo sang một bên, toàn tâm toàn ý nhìn cô.
Thẳng đến khi người hầu tới mời hai người xuống ăn cơm, mới nhận thấy được thời gian trôi đi.
Hắn nhìn tiểu Thất ngủ say, nhất thời luyến tiếc gọi cô dậy, nhưng cơm là phải ăn, không thể dưỡng thành thói quen không tốt, cuối cùng hắn vẫn đem người đánh thức.
Mới vừa tỉnh ngủ, thân thể được mặt trời phơi đến mềm mại, thanh âm cũng mềm như bông.
Hoắc Trường Diệu nhịn xuống xúc động véo má cô, "Chờ lát nữa thì lạnh (nguội) mất."
Khương Nhuế ở thảm mấp máy một chút, lại nói: "Giờ vẫn chưa đói bụng." Dù sao chính là không muốn dậy.
Nhìn thảm nhung tầng tầng lớp lớp, với thảm người, trong lòng Hoắc Trường Diệu bỗng nhiên có một ý niệm: Rốt cuộc là thảm mềm, hay là tiểu Thất mềm hơn?
Không ăn cơm ngay là không được, nếu tiểu Thất không muốn dậy, vậy hắn có thể... Ôm cô đi ăn hay không?
Hai người đã trải qua giai đoạn nắm tay, bây giờ lại tiến thêm một bước, chắc không coi là đường đột đi.
Không thể để tiểu Thất đói bụng.
Như vậy nghĩ, Hoắc Trường Diệu nghiêm mặt nói: "Đại ca ôm em đi."
Tác giả có lời muốn nói:
Lý mụ: Đại soái, ta có thể bưng cơm lên.
Lời editor: Đến chương 99 rồi 😤. Cảm ơn những người đồng hành cùng ta trong time đầu up truyện, cảm động lắm lắm /chấm nước mắt/. Giờ ta đã có nhiều tình yêu hơn rồi nhưng ta sẽ không quên tình đầu của ta đâu "babe" ạ (´ ω "♡)
(Không biết tình đầu của ta có khó chịu khi nêu tên không nhỉ? Nếu có thì xin ẩn danh tình đầu nha (´ ε ")♡
Đừng nghĩ ta quên, ta vẫn còn nhớ lắm đó, tình đầu giờ chẳng còn cmt động viên ta nữa... Hức:< Đau thương o(╥﹏╥)o