Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 123: Nói ra



Trong kinh xảy ra biến cố như vậy nhất định không giấu nổi người trong thiên hạ. Tuy Hồ Quảng cách xa kinh thành nhưng sau một ngày một đêm sắp xếp, tất cả dư đảng của Thẩm thị đều đã phải đền tội, toàn bộ quân quyền được Binh Bộ thượng thư, Từ Đỉnh và Hoắc Minh Cẩm chia nhau nắm giữ, quyền khống chế Vũ Lâm Quân trở lại về tay Nội Các, người khác có muốn làm loạn cũng không làm loạn nổi, vậy nên không cần phải giữ bí mật không phát tang.

Đây không phải là thời đại mà phiên vương có thể tự do đoạt quyền.

Tuy Từ Đỉnh qua lại mật thiết với Thẩm đảng nhưng vẫn chưa hề tham dự lần cung biến này. Lúc chuyện xảy ra, hắn án binh bất động, cũng đã nhiều lần dâng mật tấu nhắc nhở Hoàng đế, đáng tiếc tấu chương của hắn đã bị người khác ỉm đi, vẫn chưa tới được tay Hoàng đế. Biết Hoàng đế băng hà, hắn lập tức chủ động giao binh quyền, về kinh thỉnh tội. Hoắc Minh Cẩm nhắc nhở Vương các lão, lúc này biên cương không yên ổn, cần có đại tướng trấn giữ, mấy người Vương các lão liền gửi đi mười bức chiếu thư, lệnh cho Từ Đỉnh trở về canh giữ Liêu Đông mới có thể ngăn hắn lại.

Tôn quý phi hại chết Hoàng thái tôn nhưng lại là góa phụ của tiên đế, các đại thần trong Nội Các không biết xử trí thế nào cho phải. Liên tiếp mất đi con trai, chồng và cháu trai, Tôn quý phi bỗng nhiên bừng tỉnh, khóc ngã vào trước linh cữu của tiên đế, không chịu dời tiên đế một bước, các đại thần đành phải mặc kệ bà ta.

Triều đình tuyên bố tin tức Hoàng đế băng hà, đồng thời phái quan viên tới phủ Võ Xương đón người hiện là Sở Vương là Chu Hòa Sưởng vào kinh.

Phải nhấn mạnh việc Chu Hòa Sưởng kế vị là danh chính ngôn thuận mới có thể chế ngự được phiên vương ở các vùng khác, đề phòng họ nổi loạn.

Từ khi triều đại này được mở ra tới nay, các phiên vương vẫn luôn bị giám sát nghiêm ngặt, vẫn chưa từng có vị phiên vương nào thực sự tạo nên được sóng to gió lớn gì, bình thường còn chưa kịp nổi loạn thì suy nghĩ đó đã bị Hoàng đế đang tại vị dập tắt, đành phải ngoan ngoãn ngồi yên. Vậy nên tuy mấy vị phiên vương có ý định gì đi chăng nữa nhưng thứ nhất họ không có quân đội, thứ hai không có tiền, thứ ba không có tên tuổi, thứ tư không có mạng lưới quan hệ, nên chưa kịp làm gì thì chiếu thư đã được đưa tới khắp các nơi, cuối cùng bọn họ chỉ có thể ngấm ngầm hâm mộ ghen tỵ với sự may mắn của thằng nhãi ngu ngốc Chu Hòa Sưởng kia. Tuy vậy, họ cũng chẳng dám thực sự biểu hiện ra sự bức xúc của bản thân mà còn phải nhìn trước ngó sau, cẩn thận dâng sớ tỏ lòng thương tiếc cho cái chết của tiên đế.

Lúc này, các đại thần trong triều ai cũng bận tới mức không kịp thở, vội vàng tỏ ra mình không có bất kì liên quan gì tới Thẩm đảng, đồng thời xuống tay với những người trong Thẩm đảng, tốt nhất là nhân cơ hội này diệt trừ luôn mấy cái gai trong mắt mình, sau đó nhanh chóng xếp người của mình vào những vị trí trống này.

Vương các lão phát hiện ra sức ảnh hưởng của Hoắc Minh Cẩm lên triều đình còn lớn hơn so với tưởng tượng của ông ta rất nhiều. Tất cả những người từng phản đối Hoắc Minh Cẩm đồng loạt có chuyện còn những đại thần trước đó vẫn giữ thế trung lập hóa ra lại đã gia nhập vào phe bên đó từ trước. hiện giờ các đại thần trong Nội Các căn bản đã bó tay, không biết xử lý ra sao với Hoắc Minh Cẩm. Nội Các vốn dĩ đã không đoàn kết nên ai cũng muốn làm theo ý mình.

Hóa ra trong những quan viên nòng cốt của Thẩm đảng có hai người là người của Hoắc Minh Cẩm... Thảo nào vừa có biến, người này có thể phản ứng nhanh tới vậy.

Người Thẩm gia đã bị nhốt vào ngục, Thẩm Giới Khê và chính thê Thẩm thị đã chết trong nhà ngay ngày hôm đó, nghe nói hai vợ chồng họ cùng uống thuốc độc tự tử.

Thôi Nam Hiên bất ngờ bị thương, đám phụ tá của hắn luống cuống, những người có quan hệ tốt với hắn trong Thẩm đảng không gặp được hắn, như rắn mất đầu, cuối cùng chỉ biết bạ đâu đánh đó, tự nghĩ cách chứng minh sự trong sạch của bản thân.

Chuyện này vừa hay lại tạo thành cơ hội cho những người khác, giờ mà còn không đánh rắn dập đầu thì còn chờ tới khi nào nữa?

Chỉ trong một thời gian ngắn, quan viên Thẩm đảng trở thành chuột chạy qua đường [1], dù họ có biết mưu đồ của Thẩm gia hay không thì cũng bị gán cho đủ loại tội danh để nhốt vào ngục.

[1] Nằm trong câu "chuột chạy qua đường, người người đánh chửi".

Chuyện tang ma của tiên để được cử hành rất long trọng, đáng tiếc ngoại trừ Tôn quý phi, không có ai thật lòng tiếc thương cho tiên đế. Sau một hồi náo động, kinh sư đang vui mừng nghênh đón sự nở rộ của một loạt thế lực mới.

Mọi người ai cũng biết tân quân tuổi trẻ yếu ớt, không hiểu sự đời nên các đại thần không hề hoảng loạn, đặc biệt là những vị đại thần đã thoát khỏi lần biến động này đã nhanh chóng chuẩn bị sau này sẽ chỉ dẫn cho tân quân ra sao, dạy dỗ tân quân phải tôn trọng quyền lực của Nội Các.

Hoắc Minh Cẩm phái người đưa Phó Vân Chương về nhà dưỡng thương, Phó Vân anh cũng về nhà theo.

Nàng đã phái người đưa Phó Vân Khải và Viên Tam ra khỏi kinh sư từ trước. Ban đêm, nàng và thái y cùng túc trực bên người Phó Vân Chương. Ban ngày dùng để xử lý chính sự.

hiện giờ Chu Hòa Sưởng đã là Hoàng đế, chỉ có điều vẫn chưa cử hành đại điển chính thức mà thôi. Dù các đại thần gặp hắn xong có đổi ý đi chăng nữa, cũng chẳng thể đuổi hắn về được vì người trong thiên hạ đã nhận định hắn chính là tân quân, nếu lại có chuyện gì xảy ra, đám phiên vương kia nhất định sẽ nổi loạn.

Nàng không tiến hành công việc trong bí mật nữa, ngang nhiên triệu tập những người giúp đỡ tới phủ, phái một số người đi đón Chu Hòa Sưởng, một số người tới nhà những người khác thử lôi kéo, thuyết phục, một số người giám sát chặt chẽ động tĩnh của phiên vương khắp các nơi.

Hai ngày sau, thái y nói với nàng vết thương do trúng tên của Phó Vân Chương không còn gì đáng lo nữa, nhưng mà...

Lúc này Phó Vân Chương đã tỉnh, Liên Xác đang quỳ bên giường giúp y uống thuốc.

Thái y kéo Phó Vân anh ra ngoài rồi nói: "Ngày còn nhỏ anh cậu học hành quá khắc khổ, sức khỏe bị tổn thương nghiêm trọng, sau này có lẽ là do may mắn nên gặp được cao nhân, bệnh tình đã được ngăn chặn, đáng tiếc là không thể trị được tận gốc, không biết sau này sẽ ra sao."

Người này không hổ là người của Hoắc Minh Cẩm, không hề rào trước đón sau, nói rất thẳng thừng.

Trong lòng Phó Vân anh đã biết Trương đạo trưởng chính là cao nhân kia, ông ta từng định khuyên Phó Vân Chương tu đạo với ông ta nhưng lúc đó Phó Vân Chương vẫn chưa thi đỗ cử nhân, không thể nỡ từ bỏ việc học hành.

Thảo nào y vẫn luôn không chịu cưới vợ, y biết sức khỏe của mình không tốt, không muốn làm ảnh hưởng tới con gái nhà lành. Làm quả phụ khổ thế nào, y là người hiểu nhất.

Vậy nên trước kia là Trần gia, sau này là Triệu gia, Thẩm gia, cho dù bị y lần lượt từ chối vẫn không hề tức giận mà ngược lại còn vô cùng khâm phục nhân phẩm của y.

Phía trước cửa sổ có bày một bình hoa mạ vàng họa tiết hình hoa mẫu đơn, trong bình cắm hoa sen, cành trúc, xương bồ và hoa mãn đình hồng mà nha hoàn mới cắt sáng nay, trông tràn đầy sức sống.

Nàng nhìn giọt sương vẫn còn đọng trên cánh hoa, hỏi: "Còn có cách nào để trị liệu không?"

Thái y lắc đầu, "Giống như dầu hết đèn tắt vậy... Sức lực đã tiêu hao hết cả..."

Ông ta nói tới đây rồi không nói thêm gì nữa, đi sang phòng khác viết đơn thuốc.

Phó Vân anh sững người hồi lâu, đi tới trước cửa sổ, bưng bình hoa mạ vàng đi vào trong phòng.

Liên Xác vén màn lên để nàng đi vào.

Phó Vân Chương đang tựa người vào cạnh giường, vạt áo buông lỏng, sắc mặt vẫn khá tốt, chỉ có đôi môi vẫn tái nhợt. Thấy nàng đi vào, y hơi nhíu mày, "Ta nghe người ta nói... muội tới Lại Bộ có phải không?"

Ngay từ lúc bắt đầu rối loạn, y đã ở Lại Bộ, đang bàn bạc với Thôi Nam Hiên về chuyện trưng thu lương thực ở Hồ Quảng, nhớ tới lời dặn dò của nàng lúc trước bèn lập tức đưa mọi người tới chỗ an toàn để trốn. Nhưng đám người kia dường như nhất định phải giết bằng được Thôi Nam Hiên mới thôi, liên tục truy sát không chịu từ bỏ, sau đó y mặc áo của Thôi Nam Hiên lên người, thu hút sự chú ý của bọn chúng thay cho hắn, cuối cùng trúng một mũi tên rồi không biết gì nữa.

Liên Xác nói người của Hoắc Minh Cẩm đã đưa y và Phó Vân anh về nhà, hình như Phó Vân anh đã tranh cãi gì đó với Hoắc Minh Cẩm nên những ngày gần đây, mấy người Lý Xương mặt ai cũng tối sầm, không nói không rằng, không khí thật quái dị.

Cuối cùng Thôi Nam Hiên vẫn bị thương, giờ đang ở nhà dưỡng thương, nghe nói còn chưa tỉnh.

Phó Vân Chương đưa mắt ra hiệu cho Liên Xác ra ngoài canh chừng, "Vân anh, muội nói thật với ta, có phải vì cứu ta mà muội đã cãi cọ với Hoắc chỉ huy sứ rồi không?"

Phó Vân anh mỉm cười, đặt bình hoa lên chiếc bàn cao bên mép giường, sửa lại một chút cho đẹp.

Y thích bày hoa trong phòng, không cần phải là loại hoa quý giá gì cả, chỉ cần mấy bông hoa trong vườn, dù là mấy nhành hoa dại cũng được.

"Hoa này có đẹp không?"

Tuy Phó Vân Chương ôm nhiều tâm sự nhưng nghe lời nàng, nhìn bình hoa, nói: "Đương nhiên là đẹp rồi."

Nàng rất giỏi cắm hoa, một năm bốn mùa vẫn luôn có thể trang trí cho phòng ốc trở nên lịch sự tao nhã, dù chỉ là mấy cành hoa dại cỏ dại đơn giản đi chăng nữa, vào tay nàng cũng có thể phô bày được phóng thái đẹp đẽ nhất của chúng.

Bởi vậy Diêu Văn Đạt thường khen nàng biết cách tìm cái vui trong cảnh thanh bần, là con người tao nhã.

Nhưng y lại cảm thấy nàng chẳng hề cầu kì như vậy, cũng không tuân theo khuôn mẫu nào, tất cả đều xuất phát từ nội tâm, nàng yêu cuộc sống, trân trọng từng ngày một nên lúc nào cũng nghiêm túc với cuộc sống mà thôi.

"Hai người cãi nhau sao?" Y lại hỏi thêm lần nữa, trong mắt tràn ngập lo lắng.

"không phải cãi nhau..." Phó Vân anh cầm chiếc quạt lụa thêu bên cạnh lên, quạt cho Phó Vân Chương, "Chỉ là do hiện giờ có quá nhiều việc, muội không muốn làm cho chàng phân tâm, đợi mọi chuyện được giải quyết xong, muội sẽ nói chuyện rõ ràng với chàng sau."

nói như vậy thì đúng là bọn họ vẫn có tranh cãi.

Phó Vân Chương căng thẳng, ngồi dậy, giữ bàn tay đang phe phẩy chiếc quạt của Phó Vân anh lại, "Để ta nói chuyện với hắn."

Nàng lắc đầu, "Nhị ca, huynh cứ dưỡng thương cho tốt đã."

Phó Vân Chương khẽ thở dài, "Chuyện xảy ra quá đột ngột, lúc cứu Thôi Nam Hiên, ta cũng không suy nghĩ nhiều... Đáng lẽ muội không nên tới."

Phó Vân anh đã hỏi thăm rõ ràng, người đã giúp Phó Vân Chương giải quyết chuyện phiền phức ở Hàn Lâm Viện chính là Thôi Nam Hiên. Ngoài ra lúc trước Giang Tây thiếu lương thực, tuần phủ từng mượn lương thực của Hồ Quảng, tri phủ không hề nghĩ ngợi đã đồng ý, lệnh cho huyện Hoàng Châu đưa lương thực đi. Sau khi biết chuyện này, Phó Vân Chương lập tức nghĩ cách chuẩn bị.

Mượn lương thực chỉ là việc nhỏ, nhưng những chuyện mượn lương thực như thế này vẫn thường biến thành trưng thu lương thực. Cuối cùng, toàn bộ dân chúng ở huyện Hoàng Châu có thể sẽ phải nai lưng ra phục dịch, tan cửa nát nhà vẫn còn là nhẹ, có khi tới đời con đời cháu cũng sẽ phải chịu khổ theo.

Thôi Nam Hiên là người Hồ Quảng, sau khi biết được việc này bèn giải quyết thích đáng việc trưng thu lương thực.

Phó Vân Chương cảm thấy mình chẳng còn sống được bao lâu nữa, chẳng thà cứu Thôi Nam Hiên, dù đạo đức cá nhân của hắn có thế nào đi chăng nữa thì tính về việc công, hắn vẫn chưa hề có bất cứ sai sót gì.

Dẫu ai cũng biết hắn làm vậy cũng chỉ vì tiền đồ của bản thân mà thôi nhưng không ai có thể phụ nhận được điều đó.

"Nhị ca, nếu huynh biết muội gặp nguy hiểm, huynh sẽ làm thế nào?"

Phó Vân anh vẫn tiếp tục quạt cho Phó Vân Chương, hỏi.

Phó Vân Chương nhìn về phía nàng, có cảm giác không biết phải làm sao cho phải, đương nhiên y sẽ tới cứu nàng, nhưng nàng không thích Thôi Nam Hiên, y lại mạo hiểm vì Thôi Nam Hiên, "Hai chuyện này không giống nhau..."

"Giống nhau cả thôi." Phó Vân anh ngắt lời y, nói, "Chỉ cần huynh còn khỏe mạnh, huynh có giúp ai đi chăng nữa muội cũng sẽ không để bụng."

Căn phòng trở nên yên tĩnh.

Phó Vân Chương im lặng hồi lâu, chẳng nói chẳng rằng, sau đó mới giơ tay lên, ngón tay chạm và khuôn mặt nàng, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn nàng không chớp mắt, "Ta hiểu rồi."

Lát sau, có tiếng gõ của vang lên, nha hoàn bưng bát thuốc mới sắc vào phòng.

Phó Vân anh trông Phó Vân Chương uống hết thuốc, chờ y ngủ rồi mới ra ngoài sân.

Kiều Gia đang đứng canh bên ngoài, nhìn thấy nàng ra ngoài bèn gật đầu chào hỏi.

Nàng ừ một tiếng rồi bảo Kiều Gia đi theo mình.

Hai người đi dọc hành lang, đến lúc đi qua cửa tròn, nàng bỗng nhiên lên tiếng: "Kiều Gia... Thân phận thực sự của ngươi là gì?"

Bước chân Kiều Gia khựng lại, hắn ngẩng đầu.

Người này có vẻ ngoài bình thường không có gì đặc biệt, trước nay luôn thể hiện thái độ đơn điệu nhạt nhẽo, gần như không có cảm xúc. Đây là lần đầu tiên hắn để lộ ra trong mắt một thứ biểu cảm có thể được gọi là kinh ngạc.

"Ta đã thăm dò về toàn bộ những người được Sở Vương phái tới những địa phương khác, nắm rõ nguồn gốc, tên họ, đặc điểm của bọn họ. Mấy tháng nay ta thường xuyên điều động bọn họ, chèn ép bọn họ, khiến cho bọn họ phải sợ hãi. hiện giờ bọn họ tuy vẫn kiêu ngạo cứng đầu nhưng thực ra đã nghe lời hơn rất nhiều rồi, không có ai bằng mặt không bằng lòng..."

Kiều Gia hiểu được ẩn ý trong lời nói của Phó Vân anh, lùi về phía sau một bước, ôm quyền nói: "Tiểu nhân hoàn toàn không có ác ý gì với công tử, công tử không cần phải cảnh cáo tiểu nhân như vậy."

Phó Vân anh nhìn hắn, "Ta cũng đã từng điều tra về ngươi, ngươi không phải Kiều Gia thực sự... Đến Sở Vương cũng bị ngươi lừa gạt..."

Nàng đột nhiên đổi giọng, "Ngươi là người của Hoắc Minh Cẩm đúng không?"

Kiều Gia trợn tròn mắt, ngây người hồi lâu rồi cúi đầu thừa nhận thân phận của mình, "Ta là người hầu của Nhị gia, từ lúc mới ba bốn tuổi đã đi theo Nhị gia, từ nhỏ đã lớn lên ở Quốc Công phủ, theo Nhị gia vào sinh ra tử mười mấy năm."

Phó Vân anh đã nghi ngờ từ lâu, thời khắc này nghe hắn nói ra như vậy cũng không mấy ngạc nhiên.

Thảo nào Hoắc Minh Cẩm lại yên tâm để Kiều Gia bảo vệ cho nàng, Kiều Gia là tâm phúc mà chàng tin tưởng nhất. Những người như Lý Xương, Triệu Bật là thuộc hạ trong quân đội của chàng hoặc là người được chàng thu phục sau này, chỉ có Kiều Gia là người làm bạn với chàng từ khi còn nhỏ.

"Tại sao mấy người Lý Xương lại không nhận ra ngươi?"

Từ sau khi trở về kinh thành, Kiều Gia trở nên yên lặng hơn rất nhiều, Phó Vân anh thường xuyên quên mất sự tồn tại của hắn nhưng nàng có thể chắc chắn Lý Xương không quen biết hắn.

Kiều Gia cúi đầu đáp: "Ta rất ít xuất hiện trước mặt người khác. Năm đó lúc Nhị gia xuất chinh cũng không đưa ta theo, sau này có tin Nhị gia mất mạng trên biển. Ta nghĩ cứ coi như Nhị gia đã chết thì cũng không để cho đến xương cốt cũng không giữ nổi bèn dùng tất cả tiền bạc tiết kiệm được đi ra biển, thuê ngư dân địa phương, tìm tới hòn đảo hoang kia... Trời xanh không phụ lòng người, ta tìm suốt mấy năm trời, cuối cùng cũng tìm thấy Nhị gia. Khi đó Nhị gia đã lên kế hoạch báo thù, phái ta về Hồ Quảng theo dõi Thẩm gia. Để hành động cho tiện, ta trà trộn vào Sở Vương phủ, kết bạn với người của Sở Vương, vậy nên mấy người Lý Xương không quen biết ta."

Phó Vân anh thở dài, "Hoắc Minh Cẩm phái ngươi đến bên cạnh ta từ bao giờ?"

Kiều Gia do dự một lúc rồi từ từ trả lời: "Năm ấy Nhị gia tới phủ Võ Xương xử trảm tên tử tù dùng để giả mạo Từ Duyên Tông. Ngày hôm sau, Nhị gia liền gọi ta tới, bảo ta nghĩ cách đi theo bảo vệ cho ngươi nhưng lại không được để ngươi nghi ngờ. Thực ra lúc ngươi bị bọn cướp bắt cóc, ta đã nhìn thấy rồi cơ mà ta biết công tử không bị nguy hiểm tới tính mạng nên không ra tay ngay, mãi tới khi thế tử của Sở Vương cũng bị bắt, ta mới xuất hiện."

Khi ấy hai người bọn họ còn nghĩ chắc đây sẽ là ngày chết của mình. Hóa ra lúc chạy trốn trong rừng rậm, Kiều Gia vẫn luôn theo sát bọn họ, đợi tới lúc thời cơ chín muồi mới giả như chạy từ cánh rừng đối diện ra, cứu bọn họ.

Phó Vân anh bàng hoàng.

Sớm vậy sao... một ngày sau khi nàng chính thức gặp được Hoắc Minh Cẩm, chàng đã biết thân phận của nàng.

Hóa ra chàng chỉ cần một ngày đã xác nhận được thân phận của nàng.

Kiều Gia nhìn nàng, nghĩ ngợi một lúc rồi tiếp: "Công tử... Nhị gia bảo ta đi theo công tử nhưng không phải là phát ta tới theo dõi ngươi, mà là bảo vệ cho ngươi, ngài ấy chưa bao giờ yêu cầu ta báo cáo bất cứ điều gì cho ngài ấy, chỉ dặn ta phải luôn luôn bảo vệ cho sự an toàn của ngươi mọi lúc mọi nơi, lúc ngươi gặp nguy hiểm, ta mới có thể báo cho ngài ấy."

Vậy nên lúc Phó tứ lão gia vừa gặp chuyện, Hoắc Minh Cẩm đã biết ngay lập tức, phái Cẩm Y Vệ ở Hà Nam tới tìm hiểu tin tức trước, tìm được nơi ông gặp nạn sau đó mới không ngủ không nghỉ, chạy thẳng một mạch tới Đồng Sơn, đích thân cứu người ra ngoài.

Đương nhiên, vẫn có mấy chuyện mà Kiều Gia không nói ra, Phó Vân anh là người trong lòng của Nhị gia cho nên hắn phải trông coi cho cẩn thận, không thể để những người khác tận dụng cơ hội tiếp cận nàng. Cũng may Phó Vân anh luôn mặc nam trang, những kẻ thích nàng đều đoạn tụ cả, nàng đương nhiên sẽ không có tình cảm với mấy kẻ đoạn tụ. hắn không chỉ bảo vệ cho nàng mà còn giúp nàng giải quyết hậu quả, đề phòng những người khác nhận ra nàng là nữ.

Những chuyện xảy ra ở kiếp trước và kiếp này sau khi gặp được Hoắc Minh Cẩm lần lượt xuất hiện trong đầu Phó Vân anh...

Nàng thở dài, "Ta muốn gặp chàng, phiền ngươi mời chàng tới phố Cao Pha một chuyến."

Kiều Gia chắp tay xoay người ra ngoài.

Hoắc Minh Cẩm nhanh chóng tới nơi. Từ lúc Kiều Gia đi ra ngoài cho tới khi nàng tới Phó trạch cũng chỉ tầm chưa tới một khắc.

Phó Vân anh đờ đẫn đứng trước bức tường tràn ngập hoa lăng tiêu, vẫn đang suy nghĩ xem lát nữa phải nói chuyện với chàng như thế nào đã nghe thấy tiếng bước chân do dự chần chừ bước tới. Nàng ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm gần như có thể hút toàn bộ tâm trí nàng vào trong đó, nàng giật mình.

Nàng ngây người ngẩn ngơ rồi sau đó mới nhận ra mấy ngày nay chắc chắn Hoắc Minh Cẩm vẫn luôn ở ngay bên ngoài Phó trạch nên nàng vừa mới nói muốn gặp chàng, chàng đã chạy tới ngay lập tức.

Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng đăm đăm, đợi nàng lên tiếng trước. Dẫu đang mặc trên người một chiếc áo bào đã hơi sờn, trông chàng vẫn oai hùng như thế.

Nàng bước lên mấy bước, nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt chàng liền hỏi: "Mọi chuyện đã xử lý xong rồi sao?"

Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng đang đi về phía mình, trả lời: "Ta đã phân công cho những người thích hợp canh chừng rồi."

Ngoại trừ việc Thôi Nam Hiên vẫn còn sống, những chuyện khác đều nằm trong dự kiến của chàng. Quan viên trong triều định nhân cơ hội Thẩm đảng bị nhổ tận gốc để cướp đoạt thành quả, mấy ngày nay liên tục đặt bẫy chàng, chàng giết mấy người, Vương các lão lập tức ngoan ngoãn.

Phó Vân anh mỉm cười, đi tới trước mặt chàng, dường như sắp dán sát vào lồng ngực chàng, ngẩng mặt lên nhìn chàng, "Nếu đã là như thế, tại sao chàng vẫn còn mặt ủ mày chau... hả Minh Cẩm ca ca?"

Nghe thấy câu này của nàng, Hoắc Minh Cẩm cứng đờ cả người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.