*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Có mình tình yêu là nàng chỉ có thể trao cho một người.
Lúc ngã bệnh, nàng lờ mờ nghĩ tới chàng. Nếu nàng không còn nữa, nếu nàng có mệnh hệ gì, Hoắc Minh Cẩm phải làm sao bây giờ?
Phó Vân anh áp tay lên mặt Hoắc Minh Cẩm, nhỏm dậy, hôn lên môi chàng.
"Minh Cẩm ca ca, chàng là của ta."
Căn phòng rơi vào tĩnh lặng, cây nến đã cháy tới tận cùng, nhảy nhót mấy cái, bốc lên mấy sợi khói nhẹ bẫng, tắt ngấm.
Trong bóng tối, Hoắc Minh Cẩm chăm chú nhìn nàng hồi lâu, đôi mắt sáng lên như sao trời lấp lánh giữa đêm đen, như thể muốn hút cả linh hồn người ta vào đó, nơi đáy mắt sóng ngầm cuộn lên cuồn cuộn.
Chàng ôm chặt nàng, ngàn vạn lời nói, ngàn vạn suy nghĩ quay cuồng, cuối cùng chỉ trở thành bốn chữ:
"Ta là của nàng."