Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 39: Bản đồ



Đêm đó Phó Vân Chương không về nhà thật. Gã sai vặt được sai trở về báo tin nói bọn họ đi từ Hoàng Hạc Lâu xuống xong còn đi nơi khác uống rượu tiếp.

Nơi khác này người nọ không nói rõ nhưng Phó Vân anh cũng đoán được.

Văn nhân tụ hội với nhau cũng chỉ có vài loại địa điểm, hoặc là danh lam thắng cảnh, hoặc là đền chùa miếu mạo, còn lại chính là nơi yên hoa.

Lễ vật Chung gia đưa tới kể ra còn nhiều hơn lễ vật Phó gia đã mang tặng Chung gia một ít, Phó tứ lão gia vừa bất ngờ vừa khó xử nên lúc ăn tối đã bàn bạc với quản sự xem liệu có nên chuẩn bị một phần lễ khác mang tới Chung gia.

Phó Vân anh ngồi đằng sau bình phong với Phó Nguyệt và Phó Quế, nghe tới đó thì đôi đũa đang đưa ra, định gắp miếng ngó sen xào cũng khựng lại một chút.

Ăn xong, Phó Nguyệt và Phó Quế trở về phòng ngủ.

Tách nhau ra ở trước hành lang xong, Phó Vân anh đi dọc hành lang, thấy thư phòng Phó tứ lão gia vẫn sáng đèn, nghĩ ngợi một chút rồi lại rẽ sang hướng thư phòng.

Trời nóng, tấm bình phong đã được xếp lại. Từ bên ngoài có thể nhìn vào trong phòng, Phó tứ lão gia đang ngồi xếp bằng trên sạp, cúi đầu xem sổ sách. trên bàn có đến mấy chồng sổ sách đang chờ ông xem xét.

Đêm hè nhiều muỗi, người hầu trong phòng đang ngồi trong góc tường đốt thảo mộc đuổi muỗi, trong không khí có một hương thơm ngào ngạt đến mức hơi gay mũi.

Phó tứ lão gia vừa ngẩng đầu tìm bàn tính đã thấy có người đang từ phía hành lang đi về phía này, nheo mắt lại nhìn cho rõ, ông phát hiện ra là cháu gái mình đang đi cùng nha hoàn, cười nói, "Sao con lại qua đây thế này?"

Phó Vân anh bước vào thư phòng, chậm rãi tới trước sập, "Tứ thúc, nhà chúng ta định tặng lễ cho Chung gia lần nữa ạ?"

"Chuẩn bị xong rồi, ngày mai sẽ mang qua đó."

Phó tứ lão gia đưa mắt ra hiệu cho người hầu kẻ hạ, ý bảo họ lấy ghế từ phòng bên cạnh sang cho Phó Vân anh ngồi.

"Tứ thúc, người như đại công tử Chung gia rất sĩ diện, người nọ tặng lễ cho chúng ta, chúng ta tặng lại, người ta chưa chắc đã vui vẻ, chúng ta làm không khéo có khi còn đắc tội người ta."

Phó Vân anh chậm rãi nói, thân thể nhỏ bé ngồi lên ghế, mũi chân chỉ vừa đủ chạm đất.

Kiếp trước, nàng từng biết rất nhiều người như Chung Đại Lang, những người như thế một khi đã kết bạn với những kẻ thân phận không bằng mình, họ không quan tâm đến tài năng của người nọ, chỉ cần thấy có duyên, hợp mắt là được, nếu quá chú trọng vào phần lễ nghĩa sẽ khiến họ bực mình.

Phó tứ lão gia hơi cau mày, suy nghĩ một lát, đặt sổ sách trong tay xuống, "Ừ, tứ thúc cũng nghĩ vậy, nhưng mà không tặng lại cái gì thì lại là không hiểu lễ nghĩa..."

"Hay là đưa ít sơn tra, đài sen qua bên đó. Con nghe Nguyệt tỷ nhi và Quế tỷ nhi nói đài sen ở phủ Võ Xương không tươi, chúng ta tặng họ mấy thứ này có khi còn hơn tơ lụa gấm vóc, dù sao thì cũng là đặc sản huyện Hoàng Châu, của ít lòng nhiều."

Phó Vân anh nghiêm túc nói.

Phó tứ lão gia bật cười, dù đã quen với việc bàn bạc việc trong nhà với cháu gái như hai người lớn với nhau nhưng nhìn con bé ngồi trên ghế ngửa mặt lên nhìn mình như thế ông vẫn không nhịn được cười, "Con nói vậy cũng đúng."

Rồi ông quay đầu sang dặn người hầu, "Sáng mai ngươi qua cửa hàng nói với chưởng quầy để ông ta ra bến tàu xem có thuyền hàng từ huyện Hoàng Châu tới, nhà nào cũng được, thấy có đặc sản nào chất lượng tốt thì mua hết, bảo ông ta lựa chọn cho cẩn thận để ta còn biếu người ta."

Người nọ nghe xong vâng vâng dạ dạ.

Phó tứ lão gia quay lại nhìn Phó Vân anh, cười nói, "Nhị thiếu gia phen này có thể kết bạn với đại công tử Chung gia coi như lần này chúng ta tới đây cũng được một việc! Hôm qua tứ thúc đưa Khải ca nhi và Thái ca nhi đi chùa Trác Đao Tuyền bái Phật, còn rút được quẻ tốt, hóa ra ứng nghiệm ở chỗ này!"

Nghe nói thời Tam Quốc, Quan Vũ từng đưa binh mã tới Võ Xương, trên đường đi có một con hổ trắng đã thành tinh nhảy ra chặn đường, Quan Vũ dũng mãnh chiến đấu với nó, diệt nó trừ hại cho dân, đao cắm xuống đất, từ dưới đất nước ngầm phun lên tạo thành một dòng suối. Người đời sau gọi nơi ngài từng đóng quân là núi Phục Hổ, còn suối này là suối Trác Đao. Ngoài nơi Quan Công từng tắm cho ngựa cũng được đặt có tên là phố Tắm Ngựa, có người còn nói nơi Quan Công buộc ngựa xưa kia có hòn đá gọi là đá Buộc Ngựa. [1]

[1] Chỉ có hai cái tên Phục Hổ với Trác Đao là văn vẻ nên editor để nguyên, hai cái còn lại cực kỳ dân dã nên đổi về thuần Việt.

Người đời sau bày tỏ lòng yêu kính với Quan Công nên đã dựng lên một ngôi chùa để thờ thanh bảo đao của ngài, gọi là chùa Trác Đao Tuyền. (Tuyền = suối)

Chùa này được dựng lên để tưởng niệm Quan Công nên dù cảnh quan không thể nào so sánh với chùa Quy Nguyên, chùa Bảo Thông Thiền nhưng nhờ vào sự kính trọng Quan Công của người đời, chùa Trác Đao Tuyền vẫn hương khói nghi ngút, du khách nườm nượp.

Phó tứ lão gia có đi chùa Trác Đao Tuyền thật không Phó Vân anh không biết nhưng chuyện cái quẻ tốt kia chắc chắn không phải thật.

Lần này vốn Phó Vân Chương chỉ định đưa nàng tới phủ Võ Xương, còn Phó tứ lão gia đưa mấy chị em Phó Nguyệt, Phó Quế tới đây là đi chơi, chuyện thợ thủ công chuyên về ươm tơ gì kia chỉ là cái cớ thôi. Vậy nên nếu lần này Phó gia thật sự đắc tội với người Chung gia, nàng chắc chắn sẽ áy náy.

Phó gia lại lo người trong nhà oán trách nàng chuyện Chung gia nên mới gạt chuyện này qua một bên.

Giờ nàng mới hiểu Phó tứ lão gia sau khi về tới nhà tỏ ra ung dung, không hề lo lắng như thế chắc chắn chẳng phải do ông không sợ người Chung gia mà là không muốn khiến nàng áy náy mà thôi.

"Tứ thúc rút quẻ cơ mà, làm sao ứng lên người nhị ca được?" Phó Vân anh cười nói.

Phó tứ lão thấy nàng nói đùa với mình như thế cũng vỗ tay phụ họa, cười cười nháy mắt với nàng, "Nhị ca con kết bạn với quý công tử, tứ thúc cũng được thơm lây mà, nói cho cùng vẫn là tứ thúc được lợi."

Trời tối dần, trong những bồn hoa ngoài hành lang, tiếng muỗi vo ve rầm rĩ, Vương thúc dẫn mấy người qua lắp thêm chắn cửa, trong phòng lại càng tối.

Người hầu kẻ hạ vào phòng thắp đèn, ánh đèn lờ mờ tạo thành một khoảng sáng trước sập.

"Đúng rồi, bản đồ lần trước con đưa tứ thúc..."

Phó tứ lão gia bỗng nhớ tới một chuyện, lật tìm trong đống sổ sách, tìm mãi không thấy tấm bản đồ kia liền nhảy xuống sập, cầm đèn dầu lạc vội vàng đi ra bàn sách phía trước cửa sổ lật tung lên mới tìm được bản đồ Phó Vân anh đưa cho ông lần trước. Trở lại gian ngoài, ông vỗ vỗ lên bản đồ, nói, "Lần trước đi ra ngoài mở nó ra xem, có mấy người nhìn thấy cũng muốn có một cái cho bằng được!"

Trong tay ông chính là bản đồ Phó Vân anh đã vẽ cho ông.

Nàng chép lại "Nhất thống lộ trình đồ ký" và "Khách thương tân khắc lái khán tỉnh mê thiên hạ thủy bộ lộ trình" ở chỗ Phó Vân Chương xong liền bắt tay vào việc vẽ bản đồ cho Phó tứ lão gia. Do gấp gáp, nàng không có thời gian mô tả tỉ mỉ toàn bộ trạm dịch đường thủy và đường bộ, chỉ căn cứ vào hành trình của Phó tứ lão gia để vẽ ra sơ sơ vị trí các trạm dịch, khách điếm trên đường đi, ghi rõ nhu cầu hàng hóa của từng địa phương và giá cả tham khảo, ghi chú nơi nào cần chú ý đạo tặc. Phó tứ lão gia không biết nhiều chữ, nhiều chỗ nàng không thể viết ra cho ông hiểu nên đành vẽ vài kí hiệu đơn giản.

Ví dụ như vải vóc thì vẽ hình cuộn vải, lá trà thì là hình lá cây, quạt thì là hình tròn có nét sổ thẳng bên dưới.

Phó tứ lão gia rất thích bản đồ này, gọi nó là bản đồ dẫn đường.

"Con vẽ thêm mấy tấm là được ấy mà." Phó Vân anh nói. Tham khảo bản đồ của người đi trước, kết hợp với lời miêu tả của thủ thủy trong đoàn thuyền của Phó gia, nàng chỉ cần sửa chữa một chút, hoặc đơn giản lấy bản đồ có sẵn chú thích lại cho cẩn thận thì không cần phải tự mình đi đến những nơi đó cũng có thể vẽ được.

Phó tứ lão gia ưỡn ngực, cười nói, "Làm sao như thế được? không thể làm không công cho người khác. Đám đồng sinh trong huyện viết thư, đọc thư thuê, mở miệng mấy cái như thế còn lấy tiền nữa là. Ta bảo với bọn họ muốn bản đồ cũng được, mỗi cái mười lượng bạc.”

Phó Vân anh cười. Mười lượng bạc là đủ tiền cho nàng sống cả năm, tứ thúc thật biết cách hét giá.

"Con thấy sao?" Phó tứ lão gia hơi lúng túng, "anh tỷ nhi, có phải miễn là trong sách có, con đều có thể vẽ ra được không? Bọn họ không biết chữ, mấy cái quyển con nói "năm sáu" gì đó họ không đọc được, họ chỉ thích cái này."

Ông gõ gõ ngón tay vào bản đồ, kiêu ngạo nói: "Ai bảo nhà họ không có cháu gái thông minh hiểu chuyện như anh tỷ nhi nhà chúng ta chứ! Đâu còn cách nào, chỉ có thể nhờ vả tứ thúc con thôi."

Đối với sự khen ngợi của ông, Phó Vân anh cũng không tỏ ra khấn kích, "Nếu là vẽ lại bản đồ này, con có thể vẽ lại, cũng không mất đến nửa tháng. Nhưng nếu họ muốn bản đồ khác thì phải xem họ muốn bản đồ vùng nào con mới tìm tài liệu trong sách được."

Khi vẽ bản đồ cho Phó tứ lão gia, nàng đã phải hỏi Vương thúc và mấy người khác xong mới vẽ ra được, tôi tớ trong nhà biết rõ mỗi lần Phó tứ lão gia xuống phía nam là đi những đâu, nàng mới có thể căn cứ vào yêu cầu thực tế mà vẽ nhanh như vậy. Nếu muốn vẽ lại toàn bộ đường xá miêu tả trong sách lại còn chú thích cẩn thận như thế, có khi vẽ cả năm cũng không xong.

Phó tứ lão gia khựng lại, gãi gãi đầu, ông không hiểu chuyện vẽ bản đồ, cứ tưởng chỉ cần mở sách ra đọc rồi vẽ vài nét theo như mô tả trong đó là xong. Ai dè...

"Bọn họ muốn bản đồ khác." Mặt ông hiện lên vẻ xấu hổ, nghe anh tỷ như nói, vẽ bản đồ có vẻ không phải là vạch vạch vài đường là xong, "Tại tứ thúc nhanh mồm nhanh miệng, không sao, để tứ thúc tìm cớ từ chối họ."

Phó Vân anh còn đang nghĩ tới mười lượng bạc, nàng hy vọng có thể lớn thật nhanh, như thế có thể sớm báo đáp được cho những người xung quanh, cũng có thể thoát khỏi trói buộc nhanh hơn, vẽ bản đồ kiếm tiền tốt hơn làm khăn lưới nhiều.

"Tứ thúc, tứ thúc đồng ý cũng không sao." Nàng nói, "Nhưng mà phải nâng giá lên mới được, mười lượng bạc chỉ là tiền sao chép thôi, nếu họ chi hai mươi lượng, con có thể dựa theo yêu cầu của mỗi người bọn họ để vẽ ra một tấm bản đồ mà chỉ mình người đó hiểu."

Khi vẽ bản đồ này, để đề phòng bản đồ của Phó tứ lão gia bị người ngoài lấy mất, biết được những bí mật làm ăn của Phó gia, nàng đã vẽ trên đó những kí hiệu đặc biệt mà chỉ có Phó tứ lão gia hiểu. Người khác nhìn vào cũng sẽ chỉ hiểu được tuyến đường mà thôi.

Nàng tin những người bạn làm ăn của Phó tứ lão gia cũng biết một cái bản đồ chứa những ký hiệu đặc biệt có ý nghĩa với việc làm ăn của họ như thế nào. Nhận bản vẽ về, họ có thể tự sửa ký hiệu, sẽ không liên quan gì đến người vẽ là nàng nữa.

Phó tứ lão gia há hốc mồm kinh ngạc, ông còn tưởng cháu gái mình sẽ giống những người đọc sách khác, coi thường của cải, thấy tiền bạc là dơ bẩn, không muốn quan tâm đến chuyện này, ai ngờ nàng cũng biết tính toán như thế.

"Được!"

Ông khó kiềm chế được sự hưng phấn, đập đánh bốp một cái lên bàn, cái bàn rung lên, mấy chồng sổ sách trên đó đổ xuống ầm ầm.

oOo​

​Phó tứ lão gia làm việc rất năng suất, tối hôm trước mới nói với Phó Vân anh chuyện vẽ bản đồ, ngày hôm sau đã sai người đi khắp các cửa hàng xung quanh mua giấy, bút, mực, keo, thước, các loại thuốc màu, thượng vàng hạ cám cái gì cũng mua rồi sai người đưa tới phòng Phó Vân anh.

Nàng vừa thức dậy, đang ngồi đọc sách, nhìn thấy một đống hổ lốn trước mặt chỉ biết lắc đầu, bảo Phương Tuế và Chu Viêm sắp xếp lại.

Còn sớm, mấy người bạn của Phó tứ lão gia vẫn chưa đề ra yêu cầu, hơn nữa sách còn ở trong thư phòng của Phó Vân Chương, giờ nàng muốn vẽ cũng không vẽ được.

Nghĩ tới Phó Vân Chương, nàng đặt sách xuống, đi về phía cửa sổ, hỏi nha hoàn, "Nhị thiếu gia tối qua về lúc nào?"

Nha hoàn trả lời: "Nhị thiếu gia còn chưa về ạ."

Phó Vân anh khẽ cau mày.

Ăn sáng xong, mấy người quen biết với Phó tứ lão gia lục tục tới thăm, hỏi thăm chuyện đại công tử Chung gia đi ngựa làm bị thương tôi tớ Phó gia.

Dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than ngày tuyết mới khó [1]. Những người quen biết, có người mới vừa nghe được tin đã lập tức chạy tới an ủi Phó tứ lão gia, giúp ông nghĩ cách; nhưng đa phần trong số họ biết ông gặp chuyện cũng chỉ đứng nhìn, nghe nói Chung gia tặng lễ cho Phó gia mới tới đây hỏi thăm tin tức, muốn nhân cơ hội này kiếm chút quan hệ với Chung gia.

[2] Khi ta gặp chuyện tốt đẹp, có nhiều người hùa vào là bình thường; lúc ta gặp khó khăn, có người giúp đỡ mới là hiếm có.

Phó tứ lão gia tiếp khách cả buổi, mặt cũng sắp tê cứng vì cười. Ông muốn chạy ra ngoài né tránh mấy người này như Phó Vân Khải và Phó Vân Thái vẫn sợ đến mức chỉ dám ru rú trong nhà, Phó Vân Chương lại chưa trở về nên ông đành phải chôn chân ở nhà chờ tin.

Mãi tới khi mặt trời chuẩn bị xuống núi, trước cổng mới vang lên tiếng bánh xe ngựa cán lên mặt đường lát đá, Chung Đại Lang đã tự đưa Phó Vân Chương về tới nhà.

Người hầu kẻ hạ nhân ra Chung Đại Lang sợ hãi vô cùng, ba chân bốn cẳng chạy vào viện thông báo.

Phó tứ lão gia đang ngồi dưới giàn hoa tường vi ăn dưa ướp lạnh nghe thấy thế cũng giật nảy mình, vội vã về phòng thay chiếc đạo bào đẹp nhất, mũ mão chỉnh tề, dẫn hai đứa nhóc nhát chết là Phó Vân Khải và Phó Vân Thái ra cổng đón.

Chung gia ở phủ Võ Xương hoành hành ngang ngược, danh tiếng Chung Đại Lang cũng chẳng tốt lành gì.

Biết người đã chèn ép Phó tứ lão gia và hai cậu em nhỏ nhà mình là Chung Đại Lang tới đây, Phó Nguyệt, Phó Quế cũng không ăn dưa nữa, kéo nhau nép vào bên bụi hoa rậm rạp, lén nhìn ra cửa.

Phó Vân anh gọi bà tử tới, "Chuẩn bị canh rã rượu, thêm một bát canh dễ tiêu hóa nữa."

Bà tử hỏi: "Buổi sáng nhà bếp nấu canh gà rừng nấm hương giờ vẫn còn, hâm nóng mang lên được không ạ?"

"Canh gà ngấy quá, nấu canh cá đi, nấu một nồi nhỏ là được rồi."

Bà tử vâng vâng dạ dạ rồi xuống bếp chuẩn bị.

Phó Vân anh đứng dưới bóng cây thất thần một lát, nàng đã quen với việc chăm sóc người say. trên quan trường phải xã giao nhiều, dù là Ngụy Tuyển Liêm hay là Thôi Nam Hiên, đi uống rượu về cũng gần như chắn chắn là chưa ăn no, trên bàn tiệc miệng lưỡi như dao, nói ra một chữ cũng phải cân nhắc, dù trước mắt toàn của ngon vật lạ đi chăng nữa thì mấy ai nuốt trôi được?

Phó Vân Chương vẫn chưa làm quan, nhưng rồi sẽ có ngày y cũng sẽ đi trên con đường giống như Thôi Nam Hiên.

Càng trải qua nhiều việc, nàng càng hiểu được những người gia thế bình thường, không có ai chống lưng mà muốn thành công trên con đường công danh thì khó khăn thế nào, cũng dần dần có thể hiểu được sự lựa chọn trước kia của Thôi Nam Hiên.

Đương nhiên, hiểu được chỉ là hiểu được mà thôi. Việc khiến nàng đau lòng thất vọng cũng không phải chuyện hắn khoanh tay đứng nhìn.

"Nhị ca ca về rồi!"

Giọng Phó Quế vang lên bên tai Phó Vân anh.

Phía hành lang bên kia vọng tới tiếng bước chân. đi đầu là Phó tứ lão gia và một người mặc áo gấm, phía sau hai người là đám người hầu kẻ hạ, Liên Xác đỡ Phó Vân Chương đi ở giữa.

Phó Vân Chương dường như đã say khướt, bước chân loạng choạng, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng. Chung Đại Lang thi thoảng lại quay đầu lại nói chuyện với y, y chỉ gật đầu, cười mà không nói.

Phó Vân Khải và Phó Vân Thái đương nhiên vẫn sợ Chung Đại Lang ra mặt, chỉ dám tụt lại sau cùng, hận không thể đeo chặt vào người Vương thúc.

"Được rồi, ta sẽ chỉ đưa đệ tới đây thôi, Vân Chương, lần tới chúng ta lại uống tiếp!"

Chung Đại Lang vỗ bàn tay to như cái quạt lên vai Phó Vân Chương rồi lảo đảo ra về

Phó tứ lão gia nào dám cứ để gã đi như thế, vừa gọi người hầu kẻ hạ tới đỡ gã, vừa giữ khách: "Trời nóng bức thế này mà lại để đại công tử đưa Vân Chương về, uống ly trà rồi đi vẫn chưa muộn."

Chung Đại Lang chân nam đá chân chiêu, đứng cũng không đứng được cho ra hồn nhưng lại nhất quyết không chịu để cho người hầu đỡ, xua tay cười nói: "không uống trà! Lần sau lại đến!"

Phó tứ lão gia cũng không biết tính nết hắn người này nên không cố nài ép, cẩn thận tiễn hắn ra ngoài.

Đám người hầu cũng vội vàng theo sau, mọi người còn có thể nghe thấy tiếng cười sang sảng của Chung Đại Lang. Lúc này, Phó Vân Chương mới day day ấn đường, người bỗng đổ về phía trước, suýt nữa ngã xuống đất.

Liên Xác thảng thốt, mấy người bên cạnh vội vàng bước lên, may mà đỡ kịp Phó Vân Chương.

"Mau đưa Nhị ca ca về phòng." Phó Quế vội nói.

Phó Nguyệt đau lòng, "Người Chung gia kia thật không ra gì, bắt Nhị ca ca uống nhiều rượu như thế."

Phó Vân anh nhớ tới cái đêm Phó Vân Chương tình cờ gặp được Lý Hàn Thạch ở bến tàu cũng uống rượu say, y có vẻ cũng dễ say.

Rối loạn một hồi, người hầu kẻ hạ cũng chuẩn bị xong nước để hầu hạ Phó Vân Chương rửa mặt.

Tới khi Phó tứ lão gia tiễn Chung Đại Lang về xong, Phó Vân Chương đã thay một bộ quần sạch sẽ, đang tựa vào thành giường húp canh cá.

"Vân Chương không sao chứ?" Phó tứ lão gia nhìn kỹ sắc mặt y, "Có bị đại công tử Chu gia kia làm khó dễ không?"

Phó Vân Chương lắc đầu, khẽ nói: "không sao ạ, Chung Đại Lang cũng không khó gần."

Y cũng không muốn nói nhiều về Chung Đại Lang nữa, "Tứ thúc, nhờ tứ thúc chuẩn bị mấy món đặc sản, ngày mai cháu mang anh tỷ nhi đi gặp một người."

"không phải gặp rồi à?" Phó tứ lão gia sửng sốt, ông cho rằng lần này Phó Vân Chương tới phủ Võ Xương là để đưa anh tỷ nhi đi bái kiến đạo nhân ở Trường Xuân Quan.

một nét cười thoáng hiện ra trên mặt Phó Vân Chương, y không nói, chỉ tiếp tục húp canh cá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.