Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 70: Chuyển chỗ ở



Thôi Nam Hiên nâng tay áo chắn trước mắt Phó Vân anh, vén màn xe, nhìn ra bên ngoài.

Người ngăn xe ngựa lại thật sự là Cẩm Y Vệ, tuy nhiên cấp bậc không cao, trên người mặc áo giáp một màu, đầu đội mũ chữ vạn, lưng thắt đai, chân mang ủng, eo đeo đao dài. Chừng mười hai mươi người đứng trước xe ngựa, hùng hùng hổ hổ, chẳng có vẻ tốt lành gì.

Người đàn ông dẫn đầu mặc áo bó tay màu xanh, đưa lưng về phía khoang xe ngựa, cả người lẫn vào ánh chiều tà, dáng hình cao lớn.

Thôi Nam Hiên ngẩn ra một chút rồi nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh, khẽ nói với Thạch Đầu đang lo lắng bên cạnh: "Đưa hắn về thư viện."

hắn nhảy xuống xe ngựa, đi về phía trước.

Thạch Đầu thưa vâng, không đợi Phó Vân anh kịp nói năng gì đã túm lấy tay Phó Vân anh kéo nàng ra khỏi xe ngựa.

Vương thúc và Vương Đại Lang đi theo phía sau cuống quýt chạy tới, đưa Phó Vân anh ra khỏi đó.

Chuyện của mấy vị quan lại, dân chúng bình thường như bọn họ không hiểu được, cũng không dám hiểu. Tóm lại cách càng xa lại càng an toàn.

Phó Vân anh bị người khác đẩy lên lưng ngựa, còn chưa kịp hỏi cái gì, Thạch Đầu đã quất một roi vào mông ngựa, giục ngựa đi nhanh.

...

Nghe thấy bước chân dồn dập, người đàn ông áo xanh quay đầu lại, tướng mạo anh tuấn, sắc mặt lạnh như băng.

Ánh mắt chàng lướt qua thiếu niên đang được một loạt tùy tùng bao quanh, cưỡi ngựa càng lúc càng xa, chững lại một lát rồi quay lại nhìn Thôi Nam Hiên, "Hoàng thượng có chỉ, bắt được Từ Duyên Tông, không cần đưa về kinh sư, xử trảm ngay tại chỗ. Người thì ta đã tìm được rồi, ngươi tới giám sát hành hình đi."

Chàng vừa dứt lời, một binh lính Cẩm Y Vệ đưa tay nâng một bức chiếu thư đưa tới trước mặt Thôi Nam Hiên.

Đôi mày Thôi Nam Hiên nhíu lại chặt hơn, "Hoắc đại nhân, ta đã bị bãi quan về quê, không còn liên quan đến chuyện triều chính nữa, hiện giờ chỉ là một người bình thường mà thôi, tại sao lại bảo ta giám sát hành hình?"

Hoắc Minh Cẩm nhìn hắn, "Trong lòng ngươi hẳn là đã hiểu rõ."

Đúng là Thôi Nam Hiên là do Thẩm Giới Khê đề bạt nhưng người thực sự ban cho hắn chức quan lại là tiên đế, từ đó về sau hắn từng kiêm nhiệm chức Hầu giảng, cũng từ lúc ấy mới bắt đầu có quan hệ chặt chẽ với đương kim thánh thượng khi ấy còn là hoàng tử. sự tín nhiệm của Hoàng thượng đối với hắn sâu sắc hơn với Thẩm Giới Khê nhiều.

hắn bị bãi quan, một mặt là để tách ra khỏi Thẩm đảng, một mặt là để tránh khỏi sự hãm hại của những quan viên phản đối chính sách mới, ngoài ra còn có một nguyên nhân mà ngay cả Diêu Văn Đạt cũng không đoán được, thực ra hắn nhận mật lệnh của Hoàng thượng, chịu trách nhiệm giám thị người nhà Thẩm gia ở phủ Giang Lăng, đồng thời ngầm tra xét xem trong quá trình Hoắc Minh Cẩm truy sát Từ Duyên Tông có hành động gì lạ hay không.

Mấy tháng nay, hắn đã nắm được chứng cứ chứng minh người nhà Thẩm gia hoành hành ngang ngược, lạm sát người vô tội ở quê nhà nhưng vẫn chưa tìm được nhược điểm của Hoắc Minh Cẩm.

Hoắc Minh Cẩm làm việc táo bạo, lúc nào cũng làm theo ý mình, chẳng khác gì đánh giặc trên chiến trường, tàn nhẫn vô tình, một khi đắc tội với hắn, hắn sẽ trực tiếp giơ đuốc cầm gậy đánh tới tận cửa.

Ngoại trừ danh tiếng hung bạo, thủ đoạn hơi quá khích thì lại hoàn toàn không tìm ra được bất cứ điểm yếu nào của hắn.

Người này thực sự quá khó chơi, không cần lòng dạ tinh tế, cũng chẳng cần mưu kế thâm sâu, chỉ cần hung hãn như vậy thì bất cứ thủ đoạn nào cũng không ăn thua với hắn bởi vì căn bản hắn chưa bao giờ để mình bị người khác dắt mũi.

Các đại thần chẳng làm gì nổi hắn.

Thôi Nam Hiên cũng thế.

Hoắc Minh Cẩm trải qua một hồi đại nạn không chết, mục đích tồn tại duy nhất của người này giờ là báo thù rửa hận, hắn giờ nào có sợ cái gì. Đối đầu với một kẻ không sợ chết, không chỉ không có bất cứ cơ hội thắng nào mà còn có thể bị cái kẻ đã bị thù hận thiêu đỏ con mắt, đánh mất hết thất tình lục dục như hắn kéo vào vực sâu.

Người này không có nhược điểm, không thể bị uy hiểm, chẳng quan tâm điều gì, bẻ gãy vây cánh của Thẩm Giới Khê, nghiền nát tất cả những phụ tá đắc lực của ông ta. hắn như một ngọn lửa bất thình lình bốc lên ngùn ngụt, ngọn lửa của sự báo thù khiến cho đại thần trong triều sợ mất mật, không biết còn cháy tới khi nào.

Phủ nhận cũng chẳng có ích lợi gì, Thôi Nam Hiên nhận lấy chiếu thư, mở ra đọc một lượt, đích thực là do Hoàng thượng tự tay viết.

Tuy Định Quốc Công đã chết nhưng chí sĩ trung thành với Từ thị vẫn như cỏ dại xanh mướt ngoài đồng, "lửa đồng thiêu cháy vẫn còn, gió xuân thổi tới mầm non lại trồi" [1]. Hoàng Thượng sợ trên đường áp giải Từ Duyên Tông về kinh lại xảy ra chuyện gì, ra lệnh sau khi bắt được liền lập tức xử trảm. Hoàng thượng không quan tâm năm đó làm sao Từ Duyên Tông chạy thoát được, chỉ cần cái đầu trên cổ Từ Duyên Tông mà thôi.

[1] Trích "Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt" của Bạch Cư Dị. Bản dịch của Tản Đà.

"Người đó đâu rồi?" Thôi Nam Hiên khép chiếu thư lại, hỏi.

Hoắc Minh Cẩm xoay người sải bước tránh sang một bên.

"đã ở trong phủ của ngươi."

....

Tùy tùng Thôi gia hộ tống chủ tớ Phó Vân anh, sợ càng kéo dài càng lắm chuyện, Thạch Đầu liên tục quất roi vào mông ngựa, ngựa hí lên, đưa đoàn người nhanh chóng ra khỏi đó.

Phó Vân anh nắm chặt dây cương, liên tục quay đầu lại, tới khúc quanh thì không thấy gì nữa.

Hai bên đường nhà cửa san sát chìm trong ánh hoàng hôn nhạt nhòa, mặt trời dần lặn sau những dãy núi trập trùng, trời dần tối.

Thấy nàng tỏ vẻ lo lắng, Thạch Đầu bên cạnh nói: "Phó thiếu gia đừng lo, những binh lính đó là đồng liêu mà đại nhân nhà chúng ta quen biết ở kinh sư."

Phó Vân anh cúi đầu không nói. Nàng không lo lắng cho an nguy của Thôi Nam Hiên.

Vừa rồi Thạch Đầu không nói không rằng đã kéo nàng đi, nàng còn chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra, tuy chỉ là trong chớp mắt, nàng biết những người kia chắc chắn là Cẩm Y Vệ.

Các anh nàng là do Cẩm Y Vệ phụng mệnh tới giải đi, nàng nhận ra trang phục của Cẩm Y Vệ.

Nàng không hận Cẩm Y Vệ, bọn họ tới bắt người thật nhưng người thực sự hạ lệnh bắt là Hoàng đế.

Phủ Võ Xương và kinh sư cách xa ngàn dặm, Cẩm Y Vệ tới tận đây chắc hẳn có việc lớn, mà hiện giờ Cẩm Y Vệ Chỉ huy sứ, Hoắc Minh Cẩm, đang phụng mệnh truy sát Từ Duyên Tông, lần trước đã tới Hồ Quảng một chuyến.

Phó Vân Chương hồi âm nói miếng ngọc bội vẫn chưa trả lại cho Hoắc Minh Cẩm, người ở kinh sư nói với y Hoắc chỉ huy sứ hành tung bí ẩn, thường xuyên phụng chỉ ra ngoài, không ai biết người này rốt cuộc ở đâu. Y còn tốn rất nhiều công sức mà vẫn không hỏi thăm được tung tích của Hoắc Minh Cẩm.

Cẩm Y Vệ ở đây. Thân là Chỉ huy sứ, Hoắc Minh Cẩm có phải cũng đã tới phủ Võ Xương rồi hay không? Những binh sĩ vừa rồi của Cẩm Y Vệ có khi là thuộc hạ của Hoắc Minh Cẩm cũng nên.

Phó Vân anh ngầm tính toán, nếu không phải tùy tùng Thôi gia cứ bám riết bên cạnh, không cho nàng quay lại, nàng thật sự muốn trở lại xem sao.

Nhưng nàng vẫn không thể làm thế, dù những binh lính đó có phải người của Hoắc Minh Cẩm hay không, Thôi Nam Hiên còn ở đó, nàng không thể hỏi gì cả, không thể nói gì hết. Thôi Nam Hiên là người cẩn thận, kín đáo, thăm dò người của Hoắc Minh Cẩm trước mặt hắn, không chỉ chẳng thể hỏi được cái gì mà có thể còn rước tới sự nghi ngờ của Thôi Nam Hiên.

Huống hồ, hiện giờ, nàng còn chưa chắc chắn được Hoắc Minh Cẩm rốt cuộc là địch hay là bạn.

Nhưng nếu Từ Duyên Tông bị bắt rồi thì làm sao bây giờ?

Cứu hay không cứu?

Nếu như cứu thì nàng tay không tấc sắt, một thân một mình, chỉ là một bé gái có nhiều hơn người khác mười mấy năm kí ức, lấy gì ra mà cứu bây giờ?

Nếu như không cứu thì phải trơ mắt nhìn Tông ca nhi rơi vào nanh vuốt của triều đình hay sao?

Từ Duyên Tông là huyết mạch của Định Quốc Công. anh trai Phó Vân anh cưới cháu gái của Định Quốc Công, nàng và chị dâu xấp xỉ tuổi nhau, nói chuyện cũng hợp, thường xuyên cùng chị dâu về thăm nhà mẹ đẻ. Từ Duyên Tông là em trai của chị dâu nàng, nhút nhát, hay ngại, thích quấn lấy nàng, đòi nàng dạy nó đánh chủy hoàn.

Nàng nhắm mắt lại, đưa ra một quyết định.

Dù thế nào đi chăng nữa, trước khi có thể tự bảo vệ được mình, nàng sẽ không tùy tiện bại lộ thân phận của bản thân.

...

Thạch Đầu tiễn Phó Vân anh tới tận cổng thư viện, nhìn thấy nàng đi vào cổng chính mới dẫn những người khác ra về.

đã sắp tới giờ khóa cửa ký túc xá, Phó Vân anh vừa nghĩ ngợi vừa rảo bước đi về hướng khu nhà phía nam.

Trước khu phía nam xôn xao, đám học sinh tụ tập trước ký túc xá bàn luận sôi nổi.

Trong số đó, giọng của Viên Tam và Phó Vân Khải là lớn nhất.

Bỗng có người nhìn thấy Phó Vân anh, hét lớn: "Vân ca nhi trở lại rồi!"

Trong chốc lát, cả đám người như một đợt sóng ùa về phía Phó Vân anh, căm phẫn: "Vân ca nhi, không thể như thế được! Chúng ta đi tìm sơn trưởng!"

"Đúng thế, chúng ta đi với ngươi!"

Phó Vân anh vẫn đang mải nghĩ tới chuyện Từ Duyên Tông, không biết chuyện gì xảy ra, "Hả?"

Đám học sinh bức bối tới mức nói năng loạn cả lên, ai ai cũng tức giận đỏ cả mặt, "Vân ca nhi, Dương Bình Trung bắt ngươi chuyển sang đường Đinh ở rồi!"

Hả?!

Nghe thấy cái tên Dương Bình Trung, Phó Vân anh bừng tỉnh, trong đầu chợt vụt qua một ý nghĩ nhưng chỉ lướt qua trong giây lát, "Đường Đinh á?"

Phó Vân Khải là kích động nhất, cất cao giọng: "Cái đồ ăn chơi đàng điếm! không hiểu sao lại tới thư viện! Khi nãy hắn đã sai người xách hành lý của đệ chuyển sang đường Đinh, nhất định đòi ở chung viện với đệ! Vô sỉ! không biết xấu hổ!"

hắn mắng chửi liên hồi, người xung quanh hưởng ứng, "Đúng vậy! không biết xấu hổ! Vân ca nhi của chúng ta đang yên đang lành ở đường Giáp, hắn dựa vào cái gì mà ép Vân ca nhi chuyển đi?"

"Sơn trưởng biết việc này không?" Phó Vân anh tạm thời không nghĩ đến chuyện Cẩm Y Vệ nữa, nhìn xung quanh.

Đám học sinh đồng loạt gật đầu, Viên Tam cười mỉa mai, "Ta vốn còn tưởng giáo thụ trong thư viện đều oai vệ không sợ cường quyền cơ đấy!"

Mọi người đều im lặng.

Buổi chiều, lúc họ còn đang dùng bữa trong nhà ăn, bên ngoài bỗng có tiếng ồn ào, mấy chục gã tôi tớ người bê, người cõng, người ôm đủ loại đồ dùng quý giá, trạm trổ đưa vào thư viện, ra ra vào vào mãi không hết. một canh giờ sau họ mới sắp xếp xong đồ đạc. Sau đó sơn trưởng và các vị giáo thụ đều tới, đưa một thiếu niên mặc áo bào gấm thêu quý giá tới đường Đinh.

Thiếu niên kia đương nhiên là Dương Bình Trung, hắn tham quan khắp đường Đinh xong mới biết Phó Vân ở đường Giáp liền không vui, lập tức lệnh cho tôi tớ chuyển hành lý của Phó Vân tới đường Đinh.

Sơn trưởng và các vị giáo thụ vội vàng khuyên can nhưng Dương Bình Trung nhất định không nghe.

Học sinh đường Giáp đương nhiên sẽ không ngồi nhìn Phó Vân bị cướp đi như thế, chặn ở trước cửa không cho tôi tớ Dương gia vào trong. Bên đường Đinh lại vui như trảy hội, nếu như Phó Vân vào đường Đinh ở, không phải là sẽ thành người Đinh đường hay sao? Họ giơ nắm đấm, xắn tay áo, giúp đỡ tôi tới Dương gia xông vào đường Giáp, học sinh hai đường Ất, Bính đứng ngoài xem, lấy làm hào hứng lắm.

Sơn trưởng và các giáo thụ kiên quyết không đồng ý, sau lại có vị quý nhân (người có thân phận tôn quý) nào đó tới, mời họ sang khu giảng đường dùng trà, sau khi người này ra về, sơn trưởng bảo Trần Quỳ tuyên bố Phó Vân từ hôm nay sẽ chuyển vào đường Đinh ở.

"nói như vậy là sơn trưởng đồng ý rồi."

Phó Vân anh nghe đám học sinh thao thao bất tuyệt, mỗi người một câu, kể lại câu chuyện một cách đầy phẫn nộ xong mới nói.

"Triệu sư gia cũng đồng ý." Phó Vân Khải u oán, "Ông ta nói học vấn của đệ tốt, ở đâu mà chẳng như nhau."

"Lão đại, ta giúp ngươi chuyển hành lý ra ngoài!"

Viên Tam vén tay áo, lộ ra những cơ bắp rắn chắc trên cánh tay, quơ quơ nắm đấm, nói: "Ta không sợ Dương gia đâu!"

Phó Vân anh nhìn hắn, "Ta đi gặp sơn trưởng và mấy vị tiên sinh trước đã."

Viên Tam a một tiếng, dường như hơi thất vọng vì không có cơ hội thể hiện khả năng đánh đấm, vẫn tiếp tục xoa nắm tay, "Được, ta chờ ở đây vậy."

...

Trần Quỳ đưa Phó Vân anh tới khu nhà phía đông.

đã tan học, mấy gian nhà trong khu phía đông đã đóng cửa. Sơn trưởng vừa Triệu sư gia đang ngồi trong đình bát giác trong viện dùng trà, hai gã tôi tớ đang ngồi xổm trong góc quạt lò thuộc khoai môn, nước đã sôi sùng sục. Gã tôi tớ mở nắp dùng chiếc đũa cắm xuống củ khoai xem đã chín chưa.

"Vân ca nhi à, việc này ngươi đừng trách sơn trưởng."

Triệu sư gia nhìn thấy Phó Vân anh, giơ tay lên, chào nàng từ xa, đợi tới khi nàng đi vào đình hóng gió mới nói thẳng, "Thiếu gia Dương gia không phải người xấu, ban đầu vốn dĩ đã xếp ngươi và hắn vào cùng một viện. Sau này hắn không tới, sơn trưởng cho rằng hắn chỉ hứng lên trong chốc lát nên mới nghĩ tới chuyện tới thư viện, về sau không còn cảm thấy mới mẻ, thú vị nên không tới nữa, vì thế mới để ngươi và Tô Đồng ở cùng một viện. Giờ hắn chuyển vào ở, chỉ có thể tuân thủ lời hứa, đành phải để ngươi cũng chuyển phòng. Ngươi yên tâm, thiếu gia Dương gia cũng là người được nuôi dạy đàng hoàng."

Trước mặt sơn trưởng, Triệu sư gia chẳng thể đả động đến chuyện khác, Phó Vân anh cũng không hỏi nhiều, gật đầu.

Sơn trưởng xấu hổ, bảo Trần Quỳ về rồi thở dài, "Vân ca nhi, ta cũng không muốn nói dối trò, mấy năm nay bạc từ châu học mãi không tới được, thư viện thu chẳng bù được chi, chỉ dựa vào tiền cho thuê ruộng mới đỡ được phần nào. Dương gia không chỉ quyên tặng mấy ngàn cuốn sách mà còn tặng thư viện mấy ngàn mẫu ruộng tốt..."

Ông ta ngừng lại một chút, đứng dậy chắp tay thi lễ với Phó Vân anh, trịnh trọng nói, "Đương nhiên trước mắt là như thế, nhưng nếu thiếu gia Dương gia quấy rầy chuyện học hành của trò, trò không cần phải chịu đựng, ta sẽ lập tức thông báo cho Dương gia để trò chuyển lại về đường Giáp. Người Dương gia đã hứa hẹn thiếu gia nhà họ tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng tới việc học của trò."

Phó Vân anh đứng đó không nhúc nhích, thản nhiên nhận lễ của sơn trưởng, trầm mặc một lát rồi chậm rãi nói: "Học sinh là học sinh của thư viện, tình nguyện giải ưu cho sơn trưởng, chỉ cẩn chuyển chỗ ở thôi đã có thể đổi được ngàn mẫu ruộng cho thư viện, quả cũng đáng giá."

Sơn trưởng cứng họng, mặt trắng bệch, xấu hổ tới mức tay chân chẳng biết để đi đâu.

Triệu sư gia ho khan mấy tiếng, lấp liếm: "Được rồi, Vân ca nhi, ta có mấy câu muốn dặn dò ngươi, đi, ta với ngươi đi đường Đinh."

Ông ta dẫn Phó Vân anh ra khỏi khu phía đông, cười nói: "anh tỷ nhi, thiếu gia Dương gia thân phận cao quý, thư viện không đắc tội nói, sơn trưởng là người hiền lành nhưng khi ấy thật sự đã định chống đối lại, các vị giáo thụ khuyên mấy lần mới không thể không nghe theo. Trong lòng ông ta thực sự áy náy, nếu chẳng phải có ta khuyên mấy câu, có khi giờ ông ta còn trốn trong phòng lau nước mắt nữa đấy."

Làm sơn trưởng của thư viện, Khương Bá Xuân không thể đối chọi lại với Dương gia, chỉ có thể thỏa hiệp, như vậy, thứ nhất là đã làm mất khí khái của người làm thầy trước mặt học sinh, thứ hai là không bảo vệ được học sinh như Phó Vân, trong lòng vừa áy náy, vừa khó chịu, vừa bi thương, suýt nữa từ chức sơn trưởng ngay trước mặt người Dương gia. Triệu sư gia phải khuyên ông ta hồi lâu mới đỡ mấy phần.

Phó Vân anh nghe Triệu sư gia phân tích tỉ mỉ chân tướng sự việc, đành thở dài, "Con biết rồi, sau này gặp sơn trưởng sẽ không nhắc lại chuyện này nữa."

"Thực ra chuyển tới đường Đinh ở cũng không phải chuyện xấu." Triệu sư gia nháy mắt với Phó Vân anh, "Ta gặp Dương thiếu gia rồi, một đứa trẻ chưa lớn mà thôi, hắn là thiếu gia nhà giàu được nuông chiều từ nhỏ, thấy ngươi có tài thì làm ầm lên muốn ở với ngươi, chẳng bao lâu sẽ lại chán thôi. Người nọ tuy hơi kiêu căng nhưng lại không ngang ngược, ương ngạnh, ngươi có thể xử lý được."

Ông ta liếc trái liếc phải, nhỏ giọng nói, "Làm bạn với Dương thiếu gia, đối với ngươi mà nói, chắc chắn không có gì có hại, ngươi hiểu chưa?"

Phó Vân anh gật đầu.

"Khi ở thư viện, ngươi cần thực sự tự coi mình là con trai."

Triệu sư gia xoa đầu nàng.

"Dương thiếu gia chính là thử thách đầu tiên, người làm thầy như ta chẳng thể giúp ngươi gì cả, ngươi phải tự xoay sở sao cho đúng mực. Nếu thành công, con đường phía trước sẽ thuận lợi hơn rất nhiều, nếu thất bại, ngươi lại trở về làm Phó Vân anh."

Phó Vân anh bình tĩnh trả lời: "Được ạ."

...

Nàng quay về khu phía nam một mình.

Viên Tam lập tức khoa tay múa chân, giơ cánh tay trần ra đón nàng, "Lão đại, làm một trận không?"

Phó Vân anh lắc đầu, nhìn Phó Vân Khải, "Khải ca nhi, về phòng thu dọn hành lý đi."

Sơn trưởng lo Dương Bình Trung sẽ quấy rầy việc học của nàng nên đã đồng ý cho Phó Vân Khải chuyển tới ở với nàng.

"Ơ?"

Phó Vân Khải không hiểu gì.

"Chuyển tới đường Đinh ở với đệ được không?"

Phó Vân Khải ngẩn người ra một lúc rồi mới bùng nổ trong vui sướng, nhảy cẫng lên ba thước, "Được được được! Huynh chuyển, huynh chuyển luôn đây!"

Tuy học sinh hai đường Giáp, Ất đều coi thường đường Đinh nhưng có thể ở chung với anh tỷ nhi, hắn làm gì quan tâm đến chuyện đường nào với đường nào, ra hành lang ở còn được nữa là!

Học sinh xung quanh đều bất bình tức giận.

Phó Vân anh cảm ơn bọn họ, nhưng bởi vẫn còn nhớ tới chuyện gặp Cẩm Y Vệ trên đường nên không còn tâm trạng nói thêm gì, lập tức đi về phía đường Đinh.

Đám học sinh cũng thông cảm cho nàng đột nhiên lại bị đi đày sang đường Đinh, lo nàng tủi thân nên muốn tiễn nàng.

Nàng giờ chẳng nghĩ được cái gì, thấy đám học sinh cứ nài nỉ đòi theo nên cũng nghe bọn họ.

Đoàn người ùn ùn kéo sang đường Đinh như thể kéo bè kéo lũ đánh nhau tới nơi.

Tôi tớ Dương gia đã lục tục về nhà, Dương Bình Trung mới đi dạo một vòng trong thư viện, mệt mỏi rã rời, đang nằm thẳng cẳng trên sập khép mắt nghỉ ngơi, người hầu Cát Tường ngồi dưới chân hắn bóc nho.

Đám học sinh bước vào viện, chỉ thấy trước mắt là ánh sáng lấp lánh, dưới mái hiên treo mấy chục chiếc đèn lồng đủ màu, chiếc bằng lụa, chiếc bằng pha lê, chiếc bằng sừng hươu (đèn làm bằng nhiều chiếc sừng ghép lại với nhau, tỏa ra xung quanh, trông giống đèn chùm) trước hành lang treo một chiếc rèm lụa mỏng, đồ dùng trong phòng đều quý giá, đến vật trang trí cũng mạ vàng khảm ngọc, cả một phòng ngập trong ánh sáng của vàng của ngọc, sáng lấp lánh, bản thân Dương thiếu gia đang mặc chiếc đạo bào tinh xảo, chân đi giày lụa mạ vàng, eo đeo thắt lưng lụa, đính ngọc bội, cả người từ trên xuống dưới, đến cả mấy sợi tóc đang chổng lên trời cũng toát ra một vẻ phong lưu phú quý như thể đang hét lên với mọi người một thông báo sáng lòa: Ta rất giàu sang, ta rất nhiều tiền.

Đám học sinh chẳng phải là ngu ngốc gì, kẻ lắm tiền không có gì đặc biệt, nhưng nhiều tiền tới mức như Dương Bình Trung, đi học thôi mà cũng phải trang hoàng phòng ở tới độ huy hoàng tráng lệ như thế, còn mang theo cả đống người hầu kẻ hạ thì họ chưa gặp bao giờ.

Mọi người ỉu xìu.

Dương Bình Trung mới chợp mắt một lát đã nghe thấy có tiếng lạch cạch bên ngoài và tiếng người thì thầm nói chuyện thì mở to mắt, cười toét miệng, "Úi! Đông vui quá!"

hắn ngồi dậy, tụt xuống khỏi sập, đi ra ngoài hành lang, nhìn thấy Phó Vân anh đang đứng lẫn trong đám người, cười càng vui vẻ hơn, "Vân ca nhi, đệ trở lại rồi!"

Phó Vân anh thi lễ chào hỏi hắn, quay lại nói với mọi người, "Ta và Dương thiếu gia từng có duyên gặp mặt vài lần."

"Hóa ra các ngươi biết nhau!"

Viên Tam xùy một tiếng, cúi đầu kéo lại tay áo.

Mọi người an ủi Phó Vân anh vài câu, dặn nàng nếu bị bắt nạt nhất định phải gọi bọn họ tới giúp rồi ai về viện đấy.

...

Dương Bình Trung bưng một chiếc hộp lớn khắc hình hải đường khảm vàng bạc, lạch bạch chạy sang phòng Phó Vân anh, mời nàng cùng ăn nho.

"Đợt trước ông già nhà ta bị ốm, không cho ta ra ngoài, nếu không ta đã tới thư viện từ lâu rồi! Thư viện vui không? Tiên sinh có đáng sợ lắm không?"

Phó Vân anh chỉ dẫn cho Vương Đại Lang sắp xếp đồ đạc trong phòng, lâu lâu mới đáp lại một hai câu.

một lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng cười hỉ hả, Phó Vân Khải đã chuyển đồ đạc tới, Viên Tam, Chung Thiên Lộc và mấy học sinh nữa giúp hắn bê vác hành lý.

"Lão đại, thực sự không sao chứ?"

Viên Tam liếc nhìn Dương Bình Trung chạy đi chạy lại xung quanh Phó Vân anh, giơ nắm đấm, "Ta đánh hắn một trận giúp ngươi nhé?"

Phó Vân anh lắc đầu.

trên mặt Viên Tam lần thứ hai lộ vẻ thất vọng.

Bóng đêm đặc sánh, gió lạnh gào thét bên ngoài, sắp tới giờ khóa cửa, Viên Tam, Chung Thiên Lộc và mấy người khác không nỡ cũng phải ra về.

Đường chủ đường Đinh Uông Tấn dẫn theo mấy học sinh vội vàng chạy về ký túc xá, vừa hay chạm mặt mấy người Viên Tam, nghe thấy bọn họ vừa đi vừa phàn nàn chuyện đường Đinh cướp mất Phó Vân, hắn cười hề hề, nói với người bên cạnh: "Đúng là bánh thịt từ trên trời rơi xuống rồi, ai mà ngờ lại có chuyện tốt như vậy chứ! Về sau Phó Vân là người đường Đinh chúng ta rồi, oai phong phải biết, ha ha ha!"

Người bên cạnh chọc cánh tay hắn, "Đường trưởng, Phó Vân giỏi như thế, người trong thư viện đều bảo hắn có thể sẽ là đường trưởng tiếp theo của đường Giáp, giờ hắn tới đường đinh rồi, huynh không sợ hả?"

một người khác gật đầu lia lịa, "Đúng thế, đường trưởng, huynh nhất định không bằng Phó Vân đâu, giờ phải làm sao?"

Bốp bốp hai tiếng, Uông Tấn hai tay hai bên, đập mỗi người một cái, mắng: "không bằng thì không bằng, hắn là đường trưởng thì ta làm phụ tá cho hắn! Đường Đinh chúng ta mãi mới có được một chính khóa sinh, đừng nghĩ lung tung, lấy lòng người ta cho tốt vào..."

hắn nhếch miệng cười, giơ nắm tay, duỗi thẳng lên bầu trời đêm đen kịt, lắc lắc, cười hề hề nói, "không thể để hắn thoát khỏi tay chúng ta được!"

Hai người bên cạnh nhìn nhau, "Dạ!"

...

Trải xong chăn đệm, sắp xếp xong hành lý, chuẩn bị nước ấm rửa mặt, tới lúc dọn dẹp xong, trời đã về đêm.

Căn phòng Dương Bình Trung ở là phòng phía bắc có nhiều ánh sáng, Phó Vân anh ở phòng phía nam. Phòng phía nam là một phòng độc lập, nối liền với phòng phía bắc bởi một hành lang, giữa có một khoảng sân trồng đầy hoa cỏ. Chính phòng của phòng phía nam được dùng để làm thư phòng, hai sương phòng hai bên, nàng ở một gian, Phó Vân Khải ở một gian.

Có sự giúp đỡ của Phó Vân Khải, Phó Vân anh mới có thể yên tâm làm những viện khác cho nên vừa rồi nàng nhân dịp sơn trưởng áy náy, đề nghị được ở cùng với anh trai, sơn trưởng đang đuối lý, chột dạ, không nghĩ ngợi gì đã đồng ý.

Cuối cùng đã có thể ở chung với Phó Vân anh, Phó Vân Khải vô cùng kích động, tắm rửa xong liền ôm sách vở chạy tới sương phòng tìm Phó Vân anh, nhờ nàng kiểm tra bài giúp.

Phó Vân anh bảo hắn đọc thuộc lòng nội dung trong sách, nhìn hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, cao giọng đọc hết một lượt, nhìn ngọn lửa đèn dầu đang run rẩy, hỏi: "Chuyển từ đường Ất sang đây mà huynh cũng nỡ hả?"

"Nỡ với không nỡ cái gì, muội ở đâu thì huynh ở đó."

Phó Vân Khải vỗ ngực, hào hứng nói.

Khóe miệng Phó Vân anh hơi cong lên.

Hai anh em nói chuyện học hành một chốc, Vương Đại Lang đã đi vào giục hai người tắt đèn đi ngủ.

Phó Vân Khải ngáp dài một cái, dụi mắt, mắt lờ đờ, "anh tỷ nhi, hôm nay muội ra ngoài cả một ngày, đi ngủ sớm một chút, huynh đi ngủ đây."

"Ừm."

Phó Vân anh nhìn theo hắn đi ra ngoài.

"Ban đêm sợ gì thì gọi huynh, huynh ở ngay bên cạnh. Nếu Dương Bình Trung qua đây làm phiền muội, huynh sẽ đánh hắn một trận!"

Phó Vân Khải đi được một đoạn rồi còn quay lại, bám bên cạnh cửa dặn dò.

Phó Vân anh mỉm cười, "Biết rồi."

Thư đồng xách đèn lòng tới đưa Phó Vân Khải về phòng, chỉ chốc lát sau, phòng bên kia vang lên tiếng đóng cửa.

Ánh đèn dầu mù mịt, đêm ngày càng khuya.

Phó Vân anh đặt sách trong tay xuống, tựa vào lưng ghế, ngây người.

Nàng không phải người cô đơn nữa, Hàn thị, tứ thúc, Nguyệt tỷ nhi, Quế tỷ nhi, Khải ca nhi, còn có nhị ca...

Chuyện Từ Duyên Tông liên quan đến Cẩm Y Vệ, nàng cần phải cẩn thận.

đang trầm tư, ngoài cửa phòng truyền lại tiếng bước chân xa lạ, có tiếng người nói chuyện dưới hành lang, còn loáng thoáng có tiếng di chuyển bàn ghế.

Phó Vân anh nhíu mày, cầm giá cắm nến đi tới bên cạnh cửa, hé ra một khe hở.

Gió từ bên ngoài bị thổi thẳng vào phòng, phụt một tiếng, ánh nến tắt ngấm.

Dưới mán hiên, Dương thiếu gia mặc áo gấm đang khoa tay múa chân, chỉ đạo tôi tớ treo một chiếc đèn lồng pha lê dưới mái hiên.

Phó Vân anh nghĩ ngợi trong chốc lát rồi mở cửa, "Dương huynh."

Dương Bình Trung quay đầu lại, nhìn thấy nàng, gãi đầu, "Đánh thức đệ rồi hả?"

Phó Vân anh không trả lời, nhìn chằm chằm vào chiếc đèn lồng kia.

"Nghe nói đệ sợ tối." Dương Bình Trung giải thích, "Đệ ở đường Giáp nhiều ngày như thế, ngày đầu tiên ngủ ở đường Đinh có phải là lạ giường không? Đừng sợ, ta sai người treo đèn lồng khắp sân, đốt đèn từ đêm tới tận sáng, đệ sẽ không gặp ác mộng đâu!"

hắn vừa dứt lời, đám tôi tớ lần lượt đốt đèn lồng lên, trước phòng phía nam khi nãy còn tối đen giờ đã sáng rực dưới ánh sáng đèn lồng, gần tới mức sáng như ban ngày. một khoảng hoa cỏ đã héo tàn trong sân cũng được soi sáng rõ.

Phó Vân anh giật mình.

Dương Bình Trung nói: "Ta biết tự nhiên bắt đệ chuyển đến đây là thiệt thòi cho đệ, ta xin lỗi đệ, đệ đừng giận, được không?"

hắn vừa nói chuyện vừa đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh.

Cát Tường hiểu ý, bưng một chiếc khay tới, nhấc tấm vải đỏ ra, lộ ra những nén bạc được xếp chỉnh tề.

Dương thiếu gia còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt đã dùng năm mươi lượng bạc đổi lấy toàn bộ đáp án các câu đó đèn, hắn không thiếu tiền, mà Phó Vân lại thích tiền, vậy thì dùng tiền làm cho Phó Vân vui là được rồi!

Phó Vân anh vẫn chìm đắm trong những suy nghĩ về Hoắc Minh Cẩm và Từ Duyên Tông, nào có tâm trí mà để ý tới chuyện chuyển tới đường Đinh.

Nàng nhìn những nén bạc sáng lấp lánh trước mặt, không nói nên lời.

Editor: Đoạn Hoắc Minh Cẩm với Thôi Nam Hiên, lúc nói về Hoắc Minh Cẩm, mình edit chỗ thì "chàng" chỗ thì "hắn", không phải bị lỗi đâu, tại vì là có một đoạn nói về Hoắc Minh Cẩm theo góc nhìn của Thôi Nam Hiên thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.