Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 1: Mẹ kế hãm hại



Màn đêm buông xuống.

Hôm nay nhà họ Tô song hỷ lâm môn, gả hai đứa con gái cùng một ngày.

Tô Lan Huyên mặc áo cưới kiểu truyền thống ngồi trước gương, trang điểm tinh xảo, trong mắt tràn đầy hạnh phúc.

Hôm nay là ngày cô kết hôn với Sở Lâm Minh. Yêu nhau một năm, cuối cùng sắp tu thành chính quả.

“Chị à, chị may mắn thật đấy, sắp được gả vào nhà họ Sở, gia tộc hàng đầu ở thủ đô, trở thành cô Sở.”

Tô Lan Ninh cũng mặc áo cưới truyền thống, vừa bước vào vừa nói bằng giọng quái dị. Nhìn gương mặt xinh đẹp của Tô Lan Huyên, trong mắt Tô Lan Ninh hiện lên ghen ghét, chỉ hận không thể xé nát gương mặt xinh đẹp đó.

Tô Lan Huyên lạnh mặt nói: “Tôi cũng chúc mừng em gái, sắp trở thành người vợ thứ tư của Lục Đồng Quân. Phải rồi, tôi nghe nói trước đó không lâu, cậu Lục mới gặp tai nạn bị hủy dung, chân cũng bị què, không còn sống được mấy năm, cô gả cho anh ta chắc là phải làm quả phụ thôi.”

“Tô Lan Huyên, chị!” Tô Lan Ninh giận tái mặt, vừa nghĩ tới Tô Lan Huyên sẽ gả vào nhà họ Sở, còn mình sẽ gả cho một tên đoản mệnh sắp chết, sắc mặt cô ta càng ác độc.

“Tô Lan Huyên, đừng nói chắc nịch như thế, chưa chắc chị đã có thể ngồi vững vàng vị trí cô Sở đâu.”

“Lan Ninh Lan Huyên, chị em các con đều ở đây à.” Tần Huệ Mẫn bưng hai chén canh hạt sen tiến vào phòng, cười tủm tỉm nói: “Đội ngũ rước dâu của hai nhà Sở Lục sắp tới rồi, hai con mau uống chút canh hạt sen đi, ngụ ý nhiều con nhiều phúc.”

Nụ cười dối trá của mẹ kế khiến Tô Lan Huyên cau mày. Chung sống mười mấy năm, sao cô không biết bản chất của Tần Huệ Mẫn?

Uống canh hạt sen trước khi xuất giá đúng là tập tục gả con gái ở thủ đô. Vừa nghĩ tới chuyện mình sắp rời khỏi ngôi nhà này, không cần nhìn sắc mặt của mẹ con Tần Huệ Mẫn, cô chần chờ tiếp nhận chén canh.

“Cảm ơn dì Tần.” Tô Lan Huyên chỉ uống một ngụm nhỏ.

“Uống nhiều một chút, con bé này, khách sáo cái gì.” Thấy Tô Lan Huyên uống canh, Tần Huệ Mẫn thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt tính kế: “Mặc dù con không phải là con ruột của dì, nhưng dì vẫn coi con như con gái ruột. Nay con sắp gả chồng, dì còn rất luyến tiếc.” Nói rồi, đôi mắt Tần Huệ Mẫn bắt đầu đỏ hoe.

Tô Lan Huyên cười lạnh, không hổ là người từng nhận giải ảnh hậu, diễn xuất thật xuất sắc.

Năm cô tám tuổi, mẹ vừa qua đời chưa đầy một tháng, cha cô đã dẫn Tần Huệ Mẫn cùng Tô Lan Ninh chỉ nhỏ hơn cô một tuổi vào nhà. Khi đó cô mới biết, cha đã sớm phản bội mẹ.

“Phu nhân, đội ngũ rước dâu của nhà họ Sở đã tới.” Người hầu ở cửa nhắc nhở.



“Ừ, tôi biết rồi.” Tần Huệ Mẫn cười cầm lấy khăn voan đỏ thêu long phượng trình tường: “Lan Huyên, mau che khăn lên, đừng trễ giờ lành.

Áo cưới truyền thống cần che khăn đỏ, thập lý hồng trang, cử hành lễ cưới vào ban đêm, đây đều là do Tần Huệ Mẫn an bài. Tần Huệ Mẫn nháy mắt với người hầu, ra lệnh: “Thím Lương, thím đỡ cô cả lên xe rước dâu của nhà họ Sở.”

Tầm mắt của Tô Lan Huyên bị khăn voan che khuất, chỉ có thể cho người hầu dắt đi. Xe rước dâu đỗ trước cửa nhà họ Tô, người hầu thím Lương lập tức đưa Tô Lan Huyên ngồi vào xe.

Tần Huệ Mẫn đứng trêи ban công nhìn chiếc xe dần dần rời xa, nụ cười càng ngày càng lớn.

“Mẹ, sẽ không có vấn đề gì chứ? Lỡ nửa đường Tô Lan Huyên phát hiện vấn đề thì sao?” Tô Lan Ninh lo lắng hỏi.

“Con yên tâm, mẹ đã sắp đặt hết rồi, cô ta chỉ có thể ngoan ngoãn gả vào nhà họ Lục thay con thôi.”

Chiếc xe rước dâu mà Tô Lan Huyên bước lên không phải là xe rước dâu của nhà họ Sở, mà là nhà họ Lục.

Tô Lan Ninh thấp thỏm: “Nhưng tối nay con làm sao mới lừa gạt được anh Lâm Minh?”

Tần Huệ Mẫn đưa một lọ thuốc cho Tô Lan Ninh, nhỏ giọng nói: “Buổi tối cho Sở Lâm Minh uống, chỉ cần qua đêm nay, nhà họ Sở muốn trở mặt cũng không được. Nhớ kỹ, đừng để cậu ta thấy mặt con.”

“Vâng, con ghi nhớ.” Tô Lan Ninh cất kỹ lọ thuốc, vẻ mặt tràn đầy ghen ghét: “Mẹ, con muốn Tô Lan Huyên sống không bằng chết, biết kết cục dám giành đàn ông với con.”

Tần Huệ Mẫn cười lạnh: “Còn chưa biết Tô Lan Huyên có thể sống qua đêm nay được hay không đâu. Con biết mấy người vợ trước của nhà họ Lục đã chết như thế nào không? Nghe nói đều bị hành hạ tới chết.”

Tô Lan Huyên bỗng cảm thấy trong người khô nóng, gò má cũng nóng ran lên. Cô nhớ tới chén canh hạt sen của Tần Huệ Mẫn, thầm nghĩ không ổn, mình vẫn bị trúng bẫy của Tần Huệ Mẫn. Canh hạt sen có vấn đề!

Tô Lan Huyên kéo khăn đỏ xuống, thấy đây không phải là đường tới nhà họ Sở, nhất thời hoảng hốt.

“Dừng xe! Mau dừng xe!” Tô Lan Huyên vội vã kêu lên: “Anh là ai? Anh muốn đưa tôi đi đâu?”

Tài xế khó hiểu: “Cô Tô, tôi là người nhà họ Lục phái tới rước dâu. Đây là đường tới nhà họ Lục.”

“Nhà họ Lục?” Tô Lan Huyên chợt hiểu. Cô không ngờ Tần Huệ Mẫn lại chơi chiêu trộm long tráo phụng!”



“Mau dừng xe! Tôi sắp gả cho nhà họ Sở chứ không phải là nhà họ Lục.”

“Sao lại nhầm được? Cô Tô, tấm lụa cô đội trêи đầu là long phượng trình tường, chính là do cụ Lục đích thân lựa chọn.”

Nhìn khăn đỏ trêи tay, Tô Lan Huyên mới hoàn toàn hiểu được.

Tần Huệ Mẫn, bà thật sự đủ độc ác!

Cô không muốn gả tới nhà họ Lục, sẽ không cho mưu kế của mẹ con Tần Huệ Mẫn thành công! Tần Huệ Mẫn chẳng những muốn đẩy cô vào hố lửa mà còn muốn khiến cô xấu mặt, hoàn toàn hủy hoại cô!

“Dừng xe.” Tô Lan Huyên cố gắng kiềm chế bản thân, khẽ gầm lên một tiếng.

“Cô Tô, sắp tới nơi rồi… Cô Tô, cô đang làm gì vậy?”

Tài xế kinh hãi, Tô Lan Huyên trực tiếp mở cửa nhảy xuống xe. Tô Lan Huyên lăn trêи mặt đất mấy vòng, cơn đau dữ dội khiến cô tỉnh táo được phần nào.

“Cô Tô, cô mau lên xe đi…” Thấy xe dừng lại, tài xế đuổi theo, Tô Lan Huyên cắn răng nhịn đau, khập khiễng chạy ra bên ngoài.

Đau đớn là cách tốt nhất giúp cô tỉnh táo. Tô Lan Huyên rất sợ hãi, cô biết hậu quả nếu mình bị bắt lại.

“Cô Tô, cô đừng chạy, cùng tôi trở về đi, giờ lành sắp tới rồi.”

Tô Lan Huyên chạy càng nhanh, sốt ruột tới mức suýt khóc. Chung quanh tối om, thấy người đằng sau sắp đuổi kịp, đau đớn sắp sửa không áp chế được cơn nóng trong người, Tô Lan Huyên tuyệt vọng không biết nên chạy đến chỗ nào, đột nhiên cô thấy có ánh sáng cách đó mấy trăm mét. Tô Lan Huyên vui vẻ, liều mạng chạy đến đó.

Một chiếc xe hơi màu đen đỗ trêи đường cái, một người đàn ông mặc đồ thường đang đứng ở cửa xe nghe điện thoại. Ngay khi người đàn ông sắp lên xe thì Tô Lan Huyên ra sức chạy tới, khóc nức nở van xin: “Cứu tôi, van anh cứu tôi với.”

Người đàn ông sửng sốt, con ngươi sâu thẳm nhìn Tô Lan Huyên. Lúc này, người ở đầu dây bên kia còn nôn nóng nói trong điện thoại của người đàn ông: “Cô dâu sắp tới rồi, sao anh làm chú rể mà còn chưa tới vậy? Đúng là hoàng đế không vội thái giám sốt ruột!”

“Ồn quá!” người đàn ông mặt lạnh như tiền cúp điện thoại.

Lúc này, tài xế đón dâu của nhà họ Lục đã chạy tới. Thấy vậy, Tô Lan Huyên cũng không bận tâm người đàn ông có đồng ý hay không, vội vàng kéo cửa xe chui vào, chắp tay trước ngực nức nở van xin: “Giúp tôi với!”

Cô vừa dứt lời thì tài xế đã đuổi theo: “Cô Tô, mau cùng tôi trở về, sắp không kịp rồi. Cậu…” Thấy người đàn ông, tài xế kinh hãi, còn chưa nói dứt câu thì một ánh mắt lạnh lẽo bắn tới: “Cút!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.