Lan Huyên nhìn thấy con dao cắt cỏ mà khóe miệng mím chặt lại: “Cậu chủ Chu à, tôi không thể không nói, anh quả nhiên là có dũng khí nhưng lại không có đầu óc”
"Ý của cô là gì?” Vẻ mặt của Chu Văn Triệt trở nên u ám.
“Vừa rồi tôi thật sự không có ý uy hϊế͙p͙ anh mà tôi chỉ đang lo lắng cho cậu chủ Chu thôi” Lan Huyên cố gắng kìm nén lại nỗi sợ hãi trong lòng, cô bình tĩnh phân tích: “Anh cứ nghĩ đi, người gọi điện thoại cho anh chính là muốn lợi dụng sự tức giận của anh để trả đũa tôi. Trong xã hội có pháp quyền này, nếu ngộ nhỡ tôi gặp phải chuyện gì bất trắc thì chắc chắn anh sẽ không thể thoát tội được đâu”
“Tôi chỉ là lấy lại công đạo cho bản thân mà thôi. Tôi đã bị cụt một chân rồi, bây giờ cô phải lấy một chân ra đền lại cho tôi. Công bằng và bình đẳng”
“Chuyện này công bằng ở đâu chứ?” Lan Huyên liền ngắt lời anh ta, rồi cô trùng đôi mắt trắng da nhìn Chu Văn Triệt và mắng: “Anh dại dột ngu ngốc y như heo. Đây rõ ràng là không công bằng với anh
mà." T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
"Cô dám mắng tôi sao?”
“Anh bớt giận đi, đây là giọng điệu của tôi thôi. Tôi không phải cố ý mắng anh đâu” Lan Huyên cười cười nói: “Cậu chủ Chu à, thật sự là tôi suy nghĩ cho anh thôi. Tôi không hề sợ chết. Anh thử suy nghĩ lại xem, đến lúc đó anh bị cảnh sát bắt đi thì những người đó sẽ vui vẻ hạnh phúc biết bao”
Chu Văn Triệt tức giận nói: “Tôi mặc kệ”
“Vậy thì anh cũng không quan tâm đến quyền thừa kế của nhà họ Chu nữa sao?” Lan Huyên khẽ giật giật khóe miệng, lạnh lùng nói: “Hiện tại anh đã bị mất một chân rồi. Trong cuộc chiến của dòng họ, anh đã rất bất lợi rồi. Nếu lần này anh lại bị bắt, lại bị người ta nắm được nhược điểm thì sẽ bị cha anh vứt bỏ hoàn toàn. Vậy thì anh đúng là đồ ngu xuẩn mà”
Lời nói của Lan Huyên khiến Chu Văn Triệt trầm ngâm, hình như anh ta có hơi nghĩ lại.
Lan Huyên mừng thầm, xem ra là cô đã đánh cược đúng.
"Cậu Chu, chuyện cha của anh với Tần Huệ Mẫn đã nổi tiếng khắp thành phố rồi, không cần phải nói gì nữa. Tôi cũng đã từng đắc tội với Tần Huệ Mẫn. Cha anh chỉ vì muốn thấy nụ cười của người đẹp mà mới tìm người lấy mạng của tôi, lúc này mới làm phiền đến anh. Cho nên xét đến cùng thì người hại anh gãy chân chính là Tần Huệ Mẫn chứ không liên quan gì đến tối”
"Tần Huệ Mẫn” Chu Văn Triệt nghiến răng nghiến lợi: “Con đàn bà đê tiện kia, bà ta còn vọng tưởng sẽ tiến vào nhà họ Chu nữa sao? Nằm mơ đi”
“Cậu chủ Chu à, anh hãy nhìn xem, thật sự chỉ có tôi mới suy nghĩ cho anh mà thôi. Tôi với anh xưa nay không có ân oán gì, cũng không có thù hận gì, hơn nữa chúng ta còn có kẻ thù không đội trời chung. Chúng ta nên là bạn bè mới phải”
Lan Huyên ân cần khuyên nhủ dỗ dành: “Cậu chủ Chu, anh hãy phân tích kỹ mà xem. Nếu hôm nay tôi xảy ra chuyện gì thì nhất định anh sẽ trốn không thoát. Sau đó tất cả anh chị em của anh đều sẽ cực kỳ vui sướиɠ. Tôi nghĩ người phụ nữ đã gọi điện thoại đến cho anh đó, nhất định cô ta không hề đơn giản. như vậy đâu”.
“Ý của cô là người phụ nữ đó chính là người mà mấy anh chị em của tôi tìm để hãm hại tôi sao?” Chu Văn Triệt nghĩ tới đây liền tức giận đùng đùng: “Thật là tâm địa thâm độc mà. Bọn họ định hãm hại tối, khiến tôi bị cha bỏ rơi, sau đó họ có thể ung dung chiếm đoạt gia sản rồi”.
“Đúng vậy đúng vậy. Cậu chủ Chu, rốt cuộc anh cũng nghĩ thông rồi. Nói không chừng khi anh vừa mới ra tay thì bọn họ liền âm thầm sau lưng anh gọi cảnh sát tới đây ngay”.
Lan Huyên làm sao biết được chuyện tranh đấu giữa anh em nhà họ Chu chứ, dù sao cũng là dòng họ lớn nên những chuyện này không thể tránh được. Cô muốn sống sót, cho nên chỉ có thể di chuyển mối hận của Chu Văn Triệt qua chỗ khác mà thôi.
Chu Văn Triệt đập lên chiếc xe lăn: “Tôi sẽ không bao giờ để họ thành công đầu. Tôi mới là đứa con trai được cưng chiều nhất của cha tôi. Tài sản của nhà họ Chu đều thuộc về tôi”
“Đúng vậy, cho nên anh không thể làm hại tôi được” Lan Huyên nhân cơ hội nói: “Cậu chủ Chu, tôi biết sau khi anh bị gãy chân, nhất định anh phải chịu rất nhiều uất ức. Chẳng lẽ anh lại cam tâm tình nguyện bị lợi dụng sao? Nói không chừng bây giờ họ đang cười sau lưng anh, nói anh là đồ ngu ngốc đấy.”
“Muốn lợi dụng tối sao? Thật sự coi tôi là đồ ngốc à? Từ sau khi tôi bị gãy chân, cha tôi không còn yêu thương chiều chuộng tôi nhiều như trước nữa. Các anh chị em cũng tỏ vẻ quan tâm, nhưng thật ra sau lưng tôi bọn họ lại vui vẻ vô cùng. Đừng tưởng rằng tôi không biết” Ngọn lửa oán giận trong lòng Chu Văn Triệt càng sâu hơn, anh ta hừ lạnh một tiếng: “Tôi tàn phế đôi chân nhưng không tàn phế bộ não."
Lan Huyên: "..” Cô cảm thấy não của Chu Văn Triệt cũng bị tàn phế rồi. Nhưng chắc chắn cô sẽ không nói ra suy nghĩ đó.
“Cậu chủ Chu, nói không chừng tôi có thể giúp anh lấy lại sự yêu thích của cha anh đối với anh một lần nữa.”
Chu Văn Triệt làm ra vẻ hoài nghi: “Cô sẽ giúp tôi như thế nào đây?”
“Chuyện mà khiến cho anh đau đầu nhất hiện giờ là gì?” Chu Văn Triệt lắc đầu: “Tôi không biết”. “Ngốc” Lan Huyên ngây người nhìn anh ta. Chu Văn Triệt tức giận: “Cô lại mắng tôi à”
“Tôi đây là đang dạy cho anh. Nếu anh không thích nghe thì hãy quên đi. Anh hãy chờ đến lúc cha anh bỏ rơi anh hoàn toàn, lúc đó hàng tháng lấy một ít tiền sinh hoạt, ăn rồi chờ chết đi”
Chu Văn Triệt trầm tư một lát rồi nói: “Vậy cô nói cho tôi biết phải làm sao đây?”.
"Anh cũng không thể để tôi nói với anh trong bộ dạng như thế này chứ” Lan Huyên liếc mắt nhìn sợi dây thừng trêи tay và chân của mình rồi nói: “Tôi bị trói như thế này sẽ khiến tâm trạng không tốt. Nếu tâm trạng không tốt thì tôi không thể nghĩ ra một ý tưởng hay được.”
Chu Văn Triệt suy nghĩ một hồi rồi vẫy tay với vệ sĩ: “Cởi dây thừng ra” Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.
Nghe đến đây, Lan Huyên thở phào nhẹ nhõm. Sau khi được tự do, cô cố gắng cử động tay chân, cũng không biết là do tai nạn xe cộ lần trước hay là bị dây thừng trói lâu quá nên toàn thân cô đều đau đớn nhưng vẫn trong phạm vi có thể chịu đựng được.
“Chân hơi tê, ở đây hơi lạnh, tôi cũng hơi đói.” “Đủ rồi” Chu Văn Triệt nheo mắt lại: “Đừng có được đằng chân lân đằng đầu nữa.”
“Vậy anh cứ trói tôi lại đi. Dù sao thì tôi cũng sẽ chết. Có cậu chủ Chu chống lưng thì chết cũng đáng” Lan Huyên lại ngồi xuống mặt đất.
Chu Văn Triệt bất lực vẫy tay với vệ sĩ: “Đi lấy một cái ghế đến đây, lấy thêm một tấm thảm và chút đồ ăn đến”
“Dạ” Vệ sĩ nhanh chóng đi ra ngoài lấy đồ.
Chu Văn Triệt nhìn nhìn Lan Huyên đang ngồi trêи mặt đất mà không hề giữ gìn hình tượng thì nhíu mày nói: “Dù sao thì cô cũng là một người phụ nữ, sao cô không để ý đến hình tượng chút nào vậy?”
“Tôi không phải là mấy cậu ấm cô chiêu thích õng ẹo này nọ, hà cớ gì phải giả bộ cho mệt. Mấy thứ đó có thể khiến tôi ăn no hay bảo toàn mạng sống của mình hay không?”
"Cô không phải là con gái rượu của tập đoàn Tô Thị sao?”
Lan Huyên bĩu môi: “Có mẹ kế và còn có cha nữa. Tôi có thể sống đến ngày hôm nay là tốt lắm rồi”
Chu Văn Triệt nghe được Lan Huyên nói như thế thì bỗng nhiên anh ta mềm lòng nói: “Cuộc sống của cô cũng chẳng dễ dàng gì”
Quả thực Lan Huyên không giống các cô gái quý tộc trong giới danh nhân. Khi cô đối mặt với con dao cắt cỏ, cô có thể bình tĩnh đưa anh ta vào tròng. Nếu đổi lại là người khác, có lẽ họ đã bị dọa cho sợi hãi khóc thét từ lâu rồi.
Lúc này Chu Văn Triệt cũng đã nhận ra rằng những lý do thoái thác của Lan Huyên vừa rồi chẳng qua chỉ là muốn thoát thân mà thôi.
Nhưng anh ta cũng phải khâm phục sự bình tĩnh của Lan Huyên.
Lan Huyên kinh ngạc mở to hai mắt, cô không ngờ Chu Văn Triệt lại là một người dễ mềm lòng như vậy.
Đồ ăn vặt, thảm, ghế đều được đưa tới. Lan Huyên ngồi ở trêи ghế bọc thảm, trêи tay là đồ ăn vặt.
Chu Văn Triệt kêu người đốt lò than lên ở giữa căn phòng, nhiệt độ xung quanh tăng lên nên Lan Huyên không cảm thấy lạnh nữa.
Lan Huyên nhìn thấy ổng quần tây ở chân trái của Chu Văn Triệt trống không, trong lòng vẫn cảm thấy áy náy.
“Cậu chủ Chu, thực xin lỗi” Lan Huyên thành khẩn xin lỗi.
Chu Văn Triệt sờ sờ cái chân bị gãy, ánh mắt của anh ta mờ mịt: “Lan Huyên, đừng tưởng rằng cô nói. dăm ba câu là tôi sẽ thật sự buông tha cho cô. Nếu như cô lại giở trò quỷ thì tôi sẽ không bao giờ buông tha cho cô đâu.”
“Anh yên tâm đi. Là tôi thật lòng muốn giúp anh mà” Lan Huyên vung tay lên thề: “Tuy rằng tôi không hiểu được cha của anh nhưng con người của tôi ân oán rõ ràng, nếu tôi nói giúp anh thì nhất định tôi sẽ giúp”
"Hừ” Chu Văn Triệt đưa tay ra hơ hơ ngọn lửa để sưởi ấm: “Lúc này cô nói chuyện mà cha tôi đang đau đầu nhất là chuyện gì?”
"Đương nhiên là chuyện mẹ con Tần Huệ Mẫn và Tô Lan Ninh rồi” Lan Huyên nói: “Chỉ cần anh giải quyết chuyện này êm đẹp thì nhất định cha anh sẽ nhìn anh với cặp mắt khác. Thật ra, quan trọng nhất vẫn là khiến cho cha anh phấn chấn mà để mắt đến anh thêm một lần nữa”.
Chu Văn Triệt liếc mắt nhìn Lan Huyên, sau đó anh ta lại cặp đôi mắt xuống suy nghĩ.
Chiếc chậu than ở giữa kêu tanh tách và bùng cháy, cả hai đều không lên tiếng và trở nên im lặng.
Lan Huyên cho Chu Văn Triệt thời gian để tự mình suy nghĩ.
Đột nhiên, người vệ sĩ vội vàng bước vào và nói: “Cậu chủ Chu, hình như có người của tổ chức Bóng Đêm đang đến đây”
“Tổ chức Bóng Đêm sao?” Chu Văn Triệt giật mình: “Tại sao bọn họ lại tới đây chứ, tôi cũng không có đắc tội gì bọn họ mà”
Lan Huyên cũng kinh ngạc nói: “Nghe nói người của tổ chức Bóng Đêm giết người không chớp mắt, chẳng lẽ là có người dùng tiền mua mạng chúng ta sao?”
Kể từ khi cô gặp người của tổ chức Bóng Đêm ở trêи bến tàu lần trước thì cho đến giờ vẫn chưa hề gặp lại họ.