Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 139: Hai Anh Em Thiên Hạ Vô Địch



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lý Thái tăng ga, hận không thể khiến chiếc xe phi nhanh như máy bay.
Hai đứa bé sau lưng không đáng tin cậy như vậy, vào thời điểm quan trọng còn phải nhìn anh ta nữa.
Mấy chiếc xe đằng sau nhanh chóng đuổi tới, Lý Thái khóc không ra nước mắt, hỏi: “Rốt cuộc đám người này là ai vậy, bọn họ đến để bắt hai đứa sao?”
Vừa rồi một tên áo đen đã nói là muốn nhằm vào Hạ Lăng Hạ Bảo, bảo bọn họ đừng lo chuyện bao đồng.
Làm thế nào mà hai đứa trẻ năm tuổi lại chọc phải đám người này thế?
“Người xấu” Hạ Bảo bày ra dáng vẻ “cậu thật ngốc”, nói.
Lý Thái rất muốn bùng nổ, tất nhiên là anh ta biết đám người đó là kẻ xấu, không phải kẻ xấu thì liệu họ có thể cầm súng truy đuổi bọn họ không?
Hạ Lăng điều chỉnh tư thế, tay cầm súng nhắm chuẩn vào chiếc xe đang đi đầu ở phía sau rồi bóp cò.

“Bùm” một tiếng, lốp xe của đối phương nổ tung, chiếc xe cũng lập tức lật nhào vì tốc độ quá nhanh.

Một chiếc xe đi sát ngay đằng sau cũng lập tức húc vào đuôi chiếc xe kia rồi đâm vào nhau như xe đụng.
“Oa, anh trai giỏi quá” Hạ Bảo tỏ ra rất ngưỡng mộ và phấn khích.
Lý Thái: "..”
Cho xin đi, hiện giờ bọn họ đang phải chạy trối chết đó.
Trong lòng Lý Thái rất kinh hãi, đứa bé kia trông trắng trẻo đáng yêu như thế mà lại có tài thiện xạ chuẩn xác đến như vậy, không biết là yêu quái đến từ đầu nữa.

Lý Thái hơi yên tâm, tốc độ cũng chậm lại một chút, Hạ Lăng nghiêm giọng quát: “Cậu chạy vào chỗ đông người đi, nhanh, cậu lại lên đường cao tốc đi”.
Những chiếc xe ở đằng sau đã đuổi tới rồi.
“Lái như vậy sẽ rất nguy hiểm đó” Lý Thái nói: “Không thể lái xe máy lên đường cao tốc, sẽ bị trừ điểm đó.”
Hạ Lăng tức giận: “Sắp mất mạng đến nơi rồi, cháu không quan tâm có bị trừ điểm hay không, cậu lại nhanh lên một chút, lái thẳng về phía trước”
Phía trước là lối lên đường cao tốc, nhưng ở đó có cảnh sát giao thông.
Lý Thái hơi sợ, Hạ Bảo liền vỗ vào sau gáy anh ta một cái, nói: “Nếu còn không lên thì ba người chúng ta sẽ chết trẻ đó cậu ơi.”
Lý Thái run rẩy, sau đó anh ta gầm lên: “Con mẹ nó, không quan tâm nữa, hôm nay ông đây sẽ đánh cược một vố lớn.

Ông đây là cậu ấm của nhà họ Lý, sợ cái mông.

Bé Bảo, cậu sẽ cho cháu xem một màn kỹ thuật lái xe”
Lý Thái nghiến răng, trực tiếp lao thẳng vào giao lộ, phi lên đường cao tốc.
Cảnh sát giao thông bắt đầu hô lên qua bộ đàm: “Chiếc xe mô tô ở đằng trước màu dừng lại, lập tức xuống đường cao tốc..”
Anh ta còn chưa kịp nói hết câu, vài chiếc xe con ở đằng sau đã lướt qua như một cơn gió, trực tiếp tông gãy lan can rào chắn vào lao lên đường cao tốc.
Chiếc mũ của cảnh sát giao thông cũng bị gió mạnh thổi nghiêng ngả, anh ta vội vàng chỉnh lại cho ngay ngắn, vỗ vỗ ngực, má ơi, không muốn sống nữa hả.
Cảnh sát giao thông vội vàng hô lên: “Xảy ra chuyện rồi, tất cả các đội cảnh sát giao thông nhanh chóng đến đường cao tốc Ninh Túc..”
Trên đường cao tốc có rất nhiều xe chạy, tốc độ cũng rất nhanh, những chiếc xe ở đằng sau muốn đuổi theo cũng hơi khó khăn.
Đám người áo đen thấy không đuổi kịp được liền lập tức đi vào làn đường khẩn cấp, lên nòng súng định xử Lý Thái.
Chỉ khi chiếc xe kia dừng lại mới có thể bắt được người.
Hạ Lăng nhận thấy ý đồ của đối phương, cậu bé bình tĩnh chỉ huy: “Cậu đi sang bên trái, bọn họ đã nhắm vào cậu rồi, cúi đầu xuống.”
Bằng bằng.
Lý Thái cúi đầu, viên đạn sượt qua đầu anh ta.
“Mả, ông đây chỉ chậm một chút rồi là bị bắn nổ đầu rồi” Lý Sam vừa thấy kích thích vừa thấy phẫn nộ.
Hạ Lăng lại lấy trong ba lô ra một khẩu súng, đưa cho Hạ Bảo, nói: “Bắn vào cửa kính và lốp xe, cứ làm theo những gì mà lúc trước anh đã dạy em ấy”.
“Yên tâm đi anh trai” Hạ Bảo hơi phấn khích khi cầm súng.
Trước đây Hạ Bảo đã từng ở phòng huấn luyện với Hạ Lăng, Hạ Bảo rất thông minh, cậu bé không có kinh nghiệm thực chiến, nhưng chỉ cần nhìn một cái là cậu bé đã biết làm.
Lý Thái thấy hai anh em đều cầm súng, giọng nói trở nên hơi run rẩy: “Bé Bảo, hai đứa muốn làm gì?”
“Xử sạch bọn chúng.” Hai mắt Hạ Lăng hơi híp lại, ngập tràn bá khí: “Muốn bắt hai anh em bọn cháu ạ, cháu sẽ cho bọn chúng biết thế nào là không nên coi thường trẻ vị thành niên”
Lý Thái câm nín, như này thì ai dám coi thường cơ chứ.
Lý Thái lái mô tô, luồn lách mọi chỗ có thể, xe mô tô nhỏ gọn rất có lợi thế trên đường cao tốc.
Hạ Lăng ngắm vào chiếc xe ở phía sau, nổ súng một cách chuẩn xác bắn trúng cửa kính khiến kính vỡ tung tóe.

Lúc đám người áo đen đang né tránh, chiếc xe đã lập tức mất kiểm soát mà lao ra khỏi đường cao tốc.

Lại hạ được một chiếc xe.
“Làm tốt lắm!” Lý Thái cũng phấn khích, hoan hô tán thưởng trong vô thức.

Hạ Bảo cũng bắn một phát nhưng lại bản trượt.
Dù sao cậu bé cũng chưa từng trải qua huấn luyện.
Hạ Bảo hơi thất vọng, nắm chặt bàn tay nhỏ bụ bẫm, nói: “Lại bắn một phát nữa vậy.”
Chiếc xe ở đằng sau tiếp tục đuổi tới, Hạ Bảo nâng súng lên ngắm bắn, người áo đen đang lái xe sợ đến mức né qua né lại, bị Hạ Bảo trêu chọc như mèo vờn chuột.
Bọn họ đã từng thấy Hạ Lăng bắn súng nên cũng không dám coi thường Hạ Bảo.
Chỉ có điều bọn họ đã thật sự đánh giá cao Hạ Bảo rồi.
Hạ Bảo nở một nụ cười tà mị, giọng điệu non nớt vẫn còn hơi sữa lộ ra vẻ ngang ngược, bá khí.

Cậu bé làm động tác bắn súng giả, nói: “Nhìn tôi nè”.
“Á” Người mặc đồ đen sợ đến mức mất tay lái, chiếc xe đụng phải những chiếc xe khác, xảy ra va chạm liên hoàn năm chiếc xe đâm vào nhau.

Đường cao tốc nhất thời trở nên ùn ứ, tắc nghẽn, những chiếc xe ở đằng sau cũng đành phải dừng lại.
“Anh trai, em đã xử sạch năm chiếc xe đó rồi” Hạ Bảo phấn khích hô lên.
Hạ Lång: "..."
Lý Thái: "...”
Như vậy cũng được ấy hả?
Những chiếc xe ở đằng sau chửi bới ầm ĩ.
“Muốn chết hả? Lái xe kiểu gì đấy?”.
“Xe mô tô mà cũng dám nhi lên đường cao tốc hả?”
“Má nó, đụng phải xã hội đen hả?”
Nhân lúc đường cao tốc đang bị tắc, Hạ Lăng nói: “Cậu xuống đường cao tốc đi, chúng ta đi đường nhỏ”
“Được.” Lý Thái xuống giao lộ đường cao tốc gần nhất.

Sống trên đời hai mươi năm nhưng đây chắc chắn là một ngày “tuyệt vời” nhất trong cuộc đời của anh ta, kích thích quá đi mất.
Đường nhỏ ô tô không vào được, Lý Thái lái mô tô vào đường nhỏ, đi được nửa đường thì xe bị hỏng.
“Hỏng rồi, không lên ga được nữa” Lý Thái buồn bực: “Hay là chúng ta đến đồn cảnh sát gần đây báo án đi”.
“Không đi được.” Hạ Lăng nói: “Sợ là chưa đến được đồn cảnh sát chúng ta đã bị giết sạch”
Hạ Lăng tạm thời không đoán ra được đó có phải là tổ chức Thiên Dạ hay không hay là thế lực nào khác.
Đến cả em trai mà đối phương cũng muốn bắt, e là không đơn giản như vậy.

Hạ Bảo nói: “Vậy đi sửa xe đi, cậu dùng điện thoại tra xem gần đây có tiệm sửa xe nào không”
“Được.” Lý Thái rút điện thoại ra, lên bản đồ tìm tiệm sửa xe, tiệm gần nhất cách đây một kilomet, vẫn may, cũng không quá xa.
Hạ Lăng nghĩ ngợi một lúc rồi lấy điện thoại ra gọi cho Vạn Hoài Bắc, nói: “Vạn lão nhị, cháu vừa bị truy sát, chú điều tra xem gần đây tổ chức Bóng Đêm có đắc tội với ai không”.
Rõ ràng là Vạn Hoài Bắc vẫn chưa kịp phản ứng lại, cất giọng trêu chọc: “Nhóc con này được đẩy, vừa rời khỏi đảo đã bị truy sát, giá trị thù hận sắp vượt qua cả cha nuôi cháu rồi.

Làm cái nghề này của chúng ta, bị người ta truy sát là chuyện bình thường như cơm bữa, quen rồi là tốt”
Vạn Hoài Bắc tỏ ra kinh ngạc về những điều ít được thấy.
“Vạn lão nhị” Hạ Lăng nghiến răng, hận không thể tát Vạn Hoài Bắc một phát chết tươi: “Đối phương nhằm vào cháu và em trai”
“Bé Bảo?” Bấy giờ Vạn Hoài Bắc mới phản ứng lại: “Nghe giọng điệu này của cháu thì chắc là người không sao rồi.

Gần đây tổ chức Bóng Đêm không đắc tội với ai hết, nhưng kẻ thù của lúc trước quá nhiều.

Cháu đang ở đâu? Chú sẽ phái Hạ Đình Hạ Vân đến đón cháu”
“Cháu sẽ gửi định vị cho chú” Hạ Lăng cũng không trông mong gì vào một người không đáng tin cậy như Vạn Hoài Bắc.
Lý Thái vẫn hơi hoảng hồn, hỏi: “Bé Bảo, rốt cuộc anh trai cháu là ai vậy?”
Một đứa trẻ năm tuổi lại bình tĩnh, điềm đạm như vậy, vừa rồi còn trấn tĩnh chỉ huy, xử sạch mấy chiếc xe trong mưa đạn.
Đây đâu phải là trẻ con, là yêu quái thì đúng hơn.
Hạ Bảo tỏ ra bất lực, đáp: “Anh trai là anh trai ạ”
Lý Thái bực mình, đó không phải là điều anh ta muốn hỏi.
“Bé Bảo, cháu nể tình vừa rồi cậu cháu suýt chút nữa đã mất mạng mà nói cho cậu biết đi, tại sao đám người đó lại muốn bắt hai đứa?”
“Bởi vì bọn họ là người xấu ạ” Hạ Bảo cũng không biết, dù sao cậu bé cũng chỉ biết rất kích thích, đám người đó đều là kẻ xấu.
Lý Thái: "..”
Hạ Lăng vô cùng khổ não nói: “Giống như việc hai anh em cháu trong trắng trẻo nõn nà lại đáng yêu như này, ai gặp cũng thích, ai cũng muốn ôm về nhà ấy, haizzz...”
Lý Thái lại buồn bực: “Bọn họ rõ ràng là muốn lấy mạng của hai đứa cơ mà, rốt cuộc cháu là ai?"
“Cháu là Hạ
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.