Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 151: Ồ Trong Bụng Là Bao Cao Su





Tại sảnh tiệc mừng thọ. 
Các khách mời đã tụ tập lại, Lan Huyên đứng ở trên sân khấu, không hề dao động. 
Hồ Như Quỳnh khóc lóc thảm thiết: “Con của tôi mất rồi, Lan Huyên, cô là đồ sát nhân, cô quá hung ác, ngay cả một đứa trẻ chưa ra đời cũng có thể ra tay? 
Trần Hương Thủy và một số họ hàng nhánh bên của nhà họ Lục cũng đi qua. 
“Chuyện gì vậy?” Trần Hương Thủy đi tới, khi nhìn thấy một vũng máu ở vùng thân dưới của Hồ Như Quỳnh liền vững sờ. 
Mấy họ hàng nhánh phụ của nhà họ Lục, cũng chính là những người chú bác đó, tức giận buộc tội Lan Huyên: “Đồ đàn bà xấu xa, còn đứng đó không làm gì, sao lại máu lạnh, tàn nhẫn như vậy”. 
“Đúng vậy, chị dâu cả, đây mà là chủ mẫu của nhà họ Lục do cháu trưởng của tôi chọn sao? Một người phụ nữ xấu xa như vậy sao có thể xứng đáng với chức vị chủ mẫu chứ? 
Hồ Như Quỳnh nắm lấy Trần Hương Thủy, càng khóc thảm thiết hơn: “Mẹ, cháu của mẹ mất rồi.

Là Lan Huyên đã đẩy con, cô ta biết ông nội rất yêu thương đứa nhỏ này, sợ hai mẹ con con sẽ uy hiếp địa vị của cô ta nên mới ra tay tàn nhẫn như vậy.” 
“Hồ Như Quỳnh, cô đừng sợ, tôi sẽ kêu người đưa cô đến bệnh viện” Trần Hương Thủy muốn đưa người đến bệnh viện gấp, máu nhiều như vậy, quá đáng sợ rồi, đứa trẻ chắc chắn 
sẽ không giữ được, nhưng không thể để người lớn cũng bị nguy hiểm. 

“Mẹ, mẹ nhất định phải tìm công lý thay cho con, tìm công lý cho con của con” Hồ Như Quỳnh khóc lóc thương tâm không thôi, lại nói với người nhà họ Lục: “Các chú bác, mọi người phải làm chủ cho con” 
Vạn Hoài Bắc bị động tĩnh ở đây làm cho bất ngờ, bước nhanh đi tới, dùng ánh mắt hỏi Lan Huyên có nên đưa người rời đi không? 
Lan Huyên thầm lắc đầu với Vạn Hoài Bắc, bây giờ Hồ Như Quỳnh bị đưa đi, danh tiếng độc ác của cô xem như đã được khẳng định.. 
Lan Huyên bước xuống sân khấu, dùng ánh mắt trịch thường nhìn Hồ Như Quỳnh, trên môi nở nụ cười: “Là sinh viên khoa diễn xuất à? Tôi nhớ cha mẹ cô đều là giáo viên, cô tốt nghiệp khoa tài chính cơ mà, sao diễn xuất tốt thế này” 
“Lan Huyên, cô còn cười, cô đã giết chết một mạng người rồi đấy”. 
Các chú bác nhà họ Lục rất tức giận, họ không phải là vì cố gắng bảo vệ Hồ Như Quỳnh, chỉ là Lan Huyên được Lục Đồng Quân lựa chọn, nên họ thích đối đầu với Lục Đồng Quân khiến Lục Đồng Quân không vui. 
Các khách mời cũng đang bàn luận.

“Lan Huyên này thật đúng là người tàn nhẫn” 
“Không phải chứ, đến một đứa nhỏ cũng không tha, ghen tuông mù quáng đến mức này, đây là còn chưa bước vào cửa nhà họ Lục mà đã hại chết con cháu nhà họ Lục rồi”. 
“Cậu Lục bị bệnh lâu như vậy, nghe nói không sống được bao lâu nữa, khó khăn lắm mới có một đứa con.

Lần này thì hay rồi, đứa con duy nhất cũng không còn nữa” 
“Còn không phải sợ đứa nhỏ sẽ cướp hết lợi ích của cô ta là, chắt đầu của nhà họ Lục, ông cụ Lục xem trọng như vậy.

Hồ Như Quỳnh có thể phú quý nhờ con trai, một bước lên mây, được chia một miếng bánh” 
“Cứ cho là vì tiền, cũng không thể không có lương tâm như vậy, đứa trẻ vô tội mà" 
Khách mời càng chỉ trích Lan Huyên, trong lòng Hồ Như Quỳnh càng vui vẻ. 
Đây chỉ là bước đầu tiên để cô ta chỉnh lại Lan Huyên, cô ta còn chuẩn bị một đòn chí mạng, vở kịch phải diễn từ từ. 
Tần Kiều Lam đồng cảm nói: “Thật sự là đáng thương, một đứa nhỏ đang sống sờ sờ đó mà đã không còn nữa.” 
Thanh âm không lớn không nhỏ, nhưng giống như một mồi lửa nhỏ, đốt lên lửa giận trong lòng mọi người. 
Vạn Hoài Bắc không biết thứ trong bụng của Hồ Như Quỳnh là giả, nhìn tình hình bất lợi với Lan Huyên, trong lòng rất lo lắng. 
Lan Huyên bỏ mặc những lời nói của khách mời, trên mặt vẫn mang theo vẻ bất cần, ánh mắt thờ ơ quét qua những vị khách có mặt ở đây. 
Mục đích của cô là xem ai sẽ giậu đổ bìm leo, ai giữ thái độ bàng quan, sự việc ngày hôm nay sẽ giúp cô sàng lọc ra nhiều mối quan hệ không cần thiết để duy trì, đồng thời nhìn rõ mặt mũi của nhiều người. 
Ai chân thành, ai giả dối. 
Tô Lan Ninh vẫn luôn đã đứng bên ngoài đám đông, không đến gần, cũng không nói gì. 

Bây giờ cô ta đã học được rất nhiều, đã có rất nhiều người giậu đổ bìm leo như vậy, cô ta không cần phải xuất hiện nữa. 
Lan Huyên liếc nhìn vết máu nhanh khô trên mặt đất, quỳ xuống, nhìn Hồ Như Quỳnh hỏi: “Cô đừng khóc như thể tôi bắt nạt cô thật, cùng lắm thì tôi đến cho cô một đứa con” 
“Nghe đi, mọi người hãy nghe đi, những lời này là có ý gì? “Con mất rồi, còn có thể đền sao?”.

“Đây cũng không phải đồ vật” 
“Một người phụ nữ máu lạnh và tàn nhẫn như vậy, chị dâu, cháu trai cả hôm nay không có ở đây, cô nói xem loại phụ nữ này làm sao xứng làm chủ nhân của nhà họ Lục” 
Hồ Như Quỳnh càng khóc càng thê thảm, tức giận chửi mắng: “Lan Huyên, cô quả thật là con quỷ, con trai của tôi, là cô cố ý giết người, là phạm pháp, phải ngồi tù”. 
LỒ? Vậy thì tội phỉ báng và vu oan bị ngồi bao nhiêu năm tù?” Lan Huyên vươn tay đến bụng Hồ Như Quỳnh. 
“Cô làm gì vậy?” Hồ Như Quỳnh hoảng sợ, lo lắng bảo vệ bụng mình: “Mẹ, các chú bác, mau ngăn cản cô ta lại, cô ta.

muốn hại tôi”. 
Trước khi các chú bác của nhà họ Lục tiến tới, Lan Huyên đã nhanh chóng lôi ra một cái bụng cao su từ dưới quần áo của Hồ Như Quỳnh, 
“Ô, con của cô thì ra trông như thế này à, thật là mở rộng tầm mắt” Lan Huyên giả bộ kinh ngạc, ném cái bụng bầu giải làm bằng cao su cho Hồ Như Quỳnh: “Đứa con này của cô, chút nữa tôi sẽ kêu người đến cho cô mười mấy cái, nên đừng khóc ở đây, người như tôi rất hiểu đạo lí, sẽ không để cô chịu thiệt” 
Đền mười mấy cái? Đây không phải là cố ý trêu ngươi sao? 
Ngay sau khi chiếc bụng giả được lấy ra, khách khứa được một phen náo loạn. 
Không ai ngờ được cảnh tượng kịch tính này. 
Mấy ông chú bác nhà họ Lục vừa rồi giúp Hồ Như Quỳnh chửi mắng Lan Huyên đều mặt đỏ tại hồng, bị vả mặt nhanh quá, ai nấy đều xấu hổ không hó hé gì nữa. 
Trần Hương Thủy bỏ rơi Hồ Như Quỳnh, tức giận không thôi: “Hồ Như Quỳnh, sao cô có thể lừa dối mọi người giả vời đang mang thai” 
“Mẹ, mẹ nghe con giải thích, con.” Hồ Như Quỳnh vừa xấu hổ vừa tức giận, không biết nên giải thích như thế nào. 
Trước đây cô ta vẫn luôn cảm thấy trong lời nói của Lan.

Huyên có điều gì đó, nhưng cô ta thật sự nghe không ra, cũng không ngờ rằng Lan Huyên thật sự biết cái bụng của cô ta là giả. 
Lan Huyên biết chuyện đó khi nào? Cô ta đã làm một cách rất bí mật mà. 
Lan Huyên cười lạnh: “Tục ngữ có câu luyến tiếc trẻ con.

sẽ không bắt được sói, nhưng bằng mọi giá cô cũng phải sinh một đứa trẻ thật chứ, lần này thì hay rồi, giấc mộng được bồng cháu của ông nội Lục vỡ rồi, không biết sẽ đau lòng đến mức nào nữa” 

“Lan Huyên, cô không đủ tư cách để nói tôi, bản thân cô đã làm cái gì, cô đừng tưởng tôi không biết” 
Hồ Như Quỳnh đập nồi dìm thuyền, bụng lộ ra ngoài, còn giả bộ yếu đuối. 
Hồ Như Quỳnh nhanh chóng từ trên mặt đất bò dậy: “Mọi người nhìn người phụ nữ này đi, cô ta không thuần khiết như vẻ bề ngoài..”. 
Hồ Như Quỳnh còn chưa nói hết lời, Vạn Hoài Bắc nhận được ám hiệu của Lan Huyên, lập tức kêu người tiến lên giữ Hồ Như Quỳnh, nhấc lên đưa ra ngoài. 
Lan Huyên lộ ra uy nghiêm, ất giọng nói: “Đại thọ của ông cụ Lục, sao có thể để cho cô gây phiền phức ở đây, ném ra ngoài” 
Lan Huyên không sợ lời nói chưa xong của Hồ Như Quỳnh sẽ khiến mọi người suy nghĩ, Hồ Như Quỳnh bị vạch trần, dù cô ta có nói gì đi nữa, mọi người cũng sẽ không tin, chỉ giống như đang hắt nước bẩn hãm hại người khác mà thôi. 
Hồ Như Quỳnh giãy giụa: “Buông tôi ra, Lan Huyên, cô là một người đàn bà độc ác...!Um...Um”. 
Hồ Như Quỳnh còn chưa nói hết lời, miệng đã bị bịt lại. 
Vạn Hoài Bắc nghiêm nghị nói: “Mau đưa đi càng xa càng tốt.

Không được, tốt nhất là đưa về nhà cũ nhốt lại trước, tránh lại xảy ra chuyện khác” 
“Vâng, anh Vạn” Các nhân viên bảo vệ ném lên xe và rời đi. 
Trong đại sảnh. 
“Dọn sạch mặt sàn đi” Lan Huyên liếc mắt nhìn vết máu trên sàn nhà, sau đó liếc nhìn những vị khách có mặt: “Hôm nay là ngày vui, là đại thọ của ông cụ.

Nếu hôm nay ai lại gây sự, sẽ bị đuổi đi, từ nay về sau sẽ bị nhà họ Lục cho vào danh sách đen, nhà họ Lục sẽ không còn hợp tác hay làm ăn nữa” 
Ở bên Lục Đồng Quân, lâu dần trong phong cách làm việc của Lan Huyên cũng mang bóng dáng của Lục Đồng Quân, hào quang tràn trề, khiến khách khứa ai ai cũng kinh ngạc. 
Chủ mẫu hiện tại của nhà họ Lục thật không thể ngờ mà. 
Trần Hương Thủy không lên tiếng, ngay cả những người họ hàng nhánh bên của nhà họ Lục cũng dám nói gì, điều này cho thấy địa vị của Lan Huyên trong nhà họ Lục. 
Cho dù Lan Huyên chưa vào cửa, cô cũng đã có thể đại diện cho nhà họ Lục rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.