Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 228: Tô Lan Huyên Biết Người Năm Đó Chính Là Lục Đồng Quân





Lục Đồng Quân khẽ hắng giọng, át đi tiếng nhắc nhở của Xa Thành Luân, sau đó chống nạng đi đến trước mặt Tô Lan Huyên.

“Lan Huyên, bó hoa này anh tặng em, anh tới để đón..”
“Anh đến đúng lúc lắm, Hạo Trần vừa bị bắt” Tô Lan Huyên cắt ngang lời anh nói: “Anh có quen biết với người của cục cảnh sát, có thể nói giúp em được không?”
Tô Lan Huyên lo lắng dù cô đi cũng không gặp được Tô Hạo Trần.

“Tô Hạo Trần bị bắt?” Sắc mặt của Lục Đồng Quân trầm lại: “Được, anh với em cùng đến cục cảnh sát một chuyến”
Có Lục Đồng Quân ở đây, trong lòng Tô Lan Huyên cảm thấy vững vàng hơn rất nhiều.

Hạ Lăng Hạ Bảo và mấy người khác tạm thời không cần đi nữa.

Tô Lan Huyên, Lục Đồng Quân và Xa Thành Luân ba người cùng đi.

Cục cảnh sát.

Trước tiên Lục Đồng Quân nói chuyện qua với cục trưởng nên mới biết được lý do Tô Hạo Trần bị bắt.

Hóa ra có người nặc danh gọi báo trong kho hàng của Tô Hạo Trần có chứa một số hàng cấm số lượng lớn.


Lúc ấy Tô Hạo Trần đang ở trong kho hàng đi kiểm tra hàng hóa một lượt, còn chưa kịp mở ra xem thì cảnh sát đã ập tới.

Tô Hạo Trần bị bắt, còn lấy được cả vật chứng.

Hơn nữa ngay từ lúc đầu cảnh sát hỏi Tô Hạo Trần cũng đã thừa nhận hàng hóa trong kho đều là của cậu ấy, việc này là chắc chắn không có gì để ngụy biện.

Vài năm gần đây, hành vi của Tô Hạo Trần đều là gây án ngược.

Hơn nữa một khi sự việc lộ ra để những lãnh đạo cấp cao biết được đều sẽ vô cùng chú ý tới vụ việc này.

Nói cách khác, cho dù Lục Đồng Quân nộp tiền bảo lãnh cũng không được.

Cho dù là hổ lớn cỡ nào, một khi quấy rầy đến tầng lớp cao cấp thì đều coi như xong rồi.

Khả năng lật lại vụ án là rất nhỏ.

Sau khi Tô Lan Huyên biết được tin này, cả người đều cứng đờ: “Cục trưởng, tôi muốn gặp Hạo Trần: Cục trưởng nhìn Lục Đồng Quân, sau đó châm chước nói: “Được, tôi nể mặt các người một lần, trước đây tôi cũng chịu nhiều ân tình của nhà họ Lục, có điều nhiều nhất chỉ là nửa giờ thôi”
“Được, không thành vấn đề” Tô Lan Huyên cảm tạ nói: “Cảm ơn cục trưởng”
Luc Đồng Quân nói: “Cảm ơn”
Cục trưởng ra lệnh xuống dưới sắp xếp cho Tô Lan Huyên gặp mặt Tô Hạo Trần.

Vừa nhìn thấy Tô Lan Huyên, Tô Hạo Trần đã vội vàng thốt lên: “Chị, thứ hàng kia không phải của em, em cũng không biết tại sao lại như thế, em bị oan, cứu em với.”
Lúc Tô Hạo Trần biết được hàng hóa đó là gì thì cũng giật mình trợn tròn mắt.

Cho đến bây giờ cậu ấy cũng chưa từng suy nghĩ kỹ càng tại sao lại như vậy.

“Đầu tiên em phải tỉnh táo lại đã, chị hỏi em cái gì thì em hãy trả lời cái đó” Vẻ mặt Tô Lan Huyên cực kỳ nghiêm túc hỏi: “Tạo sao em đi đến kho hàng?”
“Là cậu gọi điện cho em nói là vừa hay em đang ở thủ đô, kêu em tiện thể đi kiểm tra kho hàng một chút”
Quả nhiên là Lệ Quốc Phong.

Lúc này Tô Lan Huyên không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa, cô rất rõ ràng mạch lạc: “Ban đầu em có biết trong kho hàng có gì không?”
“Em không biết, em cứ nghĩ chẳng qua chỉ là một chút lá trà mà thôi, đâu biết là những thứ đó đâu”
Tô Hạo Trần ảo não ôm đầu: “Chị, đáng lẽ ra em nên bàn bạc với chị trước chứ không nên tự quyết định.

Vốn dĩ em nghĩ mình đi xem chắc cũng không có vấn đề gì đâu.

Chị, tại sao Thiên Dạ lại có những thứ hàng hóa này, có phải bị ám hát hoặc đã bị hãm hại hay không? Ngô Anh Phàm hay Lương Vân Sơn?”
Tô Lan Huyên không nói cho Tô Hạo Trần biết phán đoán của mình mà hỏi ngược lại: “Trong kho hàng còn có những người khác không?
Người phụ trách đâu? Công nhân đâu?”

“Bọn họ đều cắn lại nói hàng đó là của em, em có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch được” Tô Hạo Trần vô cùng lo lắng và sợ hãi.

Lục Đồng Quân đứng bên cạnh đưa tay nắm lấy bả vai Tô Lan Huyên nói: “Xem ra chiếc bẫy này đã được sắp đặt tỉ mỉ cẩn thận, có lẽ công nhân cũng nghĩ hàng hóa đúng là của Hạo Trần thật”
Tô Lan Huyên phản ứng lại rất nhanh: “Nói cách khác cái bẫy này không chỉ sắp đặt mới ngày một ngày hai, mà nó đã được giăng ra sẵn từ lâu rồi, chỉ chờ Hạo Trần nhảy vào”
Tô Hạo Trần nghe xong đều thấy thật mông lung: “Em không có gây thù với ai, kho hàng đó không phải của Thiên Dạ sao? Là cậu bảo em đi, cậu sẽ không hại em đâu”
“Hạo Trần, em tin chị không?”
“Tin, cho dù cả đời này em không tin chính mình thì em cũng tin chị” Ánh mắt Tô Hạo Trần lộ ra vẻ kiên định.

ậy thì tốt, em hãy nhớ kĩ, em không làm việc này, cho nên bất kể thế nào cũng không được nhận tội, chị sẽ tìm cách cứu em ra”
Tô Hạo Trần nhìn Tô Lan Huyên gật gật đầu.

Đã hết nửa giờ.

Tô Lan Huyên chỉ có thể nhìn Tô Hạo Trần bị người ta dẫn đi.

Luc Đồng Quân nói với cục trưởng: “Vụ án có bất kỳ một tiến triển nào thì hãy nói cho tôi biết.”
“Đó là tất nhiên, để người nhà biết được vụ án cũng là một trong số các quy định” Cục trưởng nói: “Có điều các người muốn cứu người ra cũng khó, vừa rồi nhân chứng vật chứng đều chỉ đích danh Tô Hạo Trần”
Tô Lan Huyên cảm thấy rất ngạc nhiên: “Điều đó không có khả năng, sao hàng hóa kia có thể là của Hạo Trần được?”
“Đồng nghiệp thu thập chứng cứ đã trở về, một tháng trước kho hàng đã được bán độc quyền cho Tô Hạo Trần”
Một tháng trước đúng là thời điểm Tô Hạo Trần đang ở Thiên Dạ.

Lệ Quốc Phong thật sự đã giăng một chiếc bãy lớn.

Mục đích chính của ông ta là gì?
Nếu thật sự Lệ Quốc Phong muốn hại Tô Hạo Trần, vậy thì có rất nhiều cơ hội và biện pháp khác, tại sao phải chờ tới tận bây giờ?
Hai người rời khỏi cục cảnh sát và trở lại trong xe.

Tô Lan Huyên nói: “Em gọi điện thoại cho Lệ Quốc Phong”
Lục Đồng Quân nhắc nhở: “Lan Huyên, em đừng bứt dây động rừng.”
“Em biết phải làm thế nào.”
Sau khi Tô Lan Huyên kết nối được với Lệ Quốc Phong, cô điều chỉnh lại cảm xúc, vừa lo lắng vừa bất lực nói: “Cậu, Hạo Trần bị bắt rồi, nó nói cậu bảo nó đến kho hàng kiểm tra, chẳng biết kiểm tra thế nào.

lại phát hiện có hàng cấm, rốt cuộc chuyện này tại sao lại vậy?”
“Kho hàng gì?” Lệ Quốc Phong giả bộ mờ mịt: “Lan Huyên, cậu chưa có gọi điện cho Hạo Trần, Hạo Trần bị bắt là xảy ra chuyện gì?”
Không thừa nhận?
Nếu chưa xem qua bức thư, có khi Tô Lan Huyên vẫn còn đang chần chờ xem có nên tin Lệ Quốc Phong hay không.

Nhưng hiện tại, cô không tin một chữ.

Tô Lan Huyên tỏ ra vẻ kinh ngạc: “Cậu cũng không biết sao? Chuyện gì xảy ra thế này, đầu óc cháu bây giờ rất loạn, không biết nên làm gì bây giờ”

“Lan Huyên, cháu đừng gấp, bây giờ cậu lập tức đến thủ đô một chuyến”
“Vâng, cậu nhanh lên nhé”
Khi nghe điện thoại, khả năng diễn xuất của Tô Lan Huyên có thể nhận được giải thưởng Oscar, nhưng khi cúp máy xong, vẻ mặt Tô Lan Huyên ngưng trọng: “Có thể chiều nay Lệ Quốc Phong sẽ đến thủ đô.”
Lục Đồng Quân nói: “Trước tiên em ổn định Lệ Quốc Phong đã, bên anh sẽ đi tìm chứng cứ thoát tội cho Tô Hạo Trần”
“Được”
Sự việc cũng chỉ đành vậy.

Lục Đồng Quân đã có đôi lời nhờ vả bên cục cảnh sát, tạm thời Tô Hạo Trần ở bên trong ít nhất sẽ không bị thiệt thòi.

Đột nhiên Tô Lan Huyên nhớ đến một chuyện: “Anh định tính sổ với Tân Chấn Đông thế nào?”
Cô biết trên người Tân Chấn Đông cũng chẳng sạch sẽ gì, nếu Lục Đồng Quân muốn dồn người vào chỗ chết, cũng có thể khiến Tân Chấn Đông mãi ở bên trong không ra được.

Lục Đồng Quân nhếch môi lạnh lùng: “Đun nước luộc ếch, từ từ đến”
Tô Lan Huyên mím môi nói: “Lục Đồng Quân, em có một tin xấu”
Lục Đồng Quân nghe Tô Lan Huyên giải thích, nói: “Anh có một tin tốt, hay là em nói trước đi?”
“Vẫn là anh nói trước đi” Tô Lan Huyên nói: “Nói tin tức tốt ít ra khiến tâm trạng em được giảm bớt một chút mệt mỏi.”
Tô Lan Huyên cũng không trông chờ vào Lục Đồng Quân nói ra tin tốt gì, việc của Tô Hạo Trần và Lệ Quốc Phong khiến tâm trí cô rối bời, cho dù bây giờ có tin tốt gì đi chăng nữa cũng khó mà làm nguôi ngoai được.

Lục Đồng Quân đưa tay nắm lấy tay Tô Lan Huyên: “Vậy em hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt đi, đừng để tin tốt tiếp theo làm cho kinh ngạc”
“Cứ thần thần bí bí, tin tốt gì thế? Lẽ nào chính mắt anh nhìn thấy rồi à? Hay là có hồng nhan tri kỷ nào bên ngoài sinh một đứa nhỏ cho anh, để anh được làm cha à?”
“Lan Huyên, em…đoán đúng rồi” Lục Đồng Quân cũng không nghĩ rằng Tô Lan Huyên có thể đoán được.

“Cái gì đoán đúng rồi” Tô Lan Huyên phản ứng lại, phản ứng rất dữ dội: “Lục Đồng Quân, anh thật sự có con riêng sao?”
“Đứa nhỏ là thật, nhưng không phải con riêng, mà là người phụ nữ năm năm trước đã qua đêm với anh sinh ra, là sinh đôi.”
“Lại sinh đôi?” Trong lòng Tô Lan Huyên lập tức lạnh đi, ngã ngửa: “Lục Đồng Quân, không phải con riêng, vậy anh muốn kết hôn với mẹ của hai đứa nhỏ kia sao? Kia..” Vậy em và bọn nhỏ thì sao đây.

Tô Lan Huyên không nói ra câu nói tiếp theo.

Trước đây Lục Đồng Quân đúng là đã từng thẳng thắn có một đoạn chuyện với một người phụ nữ, nếu người phụ nữ kia mang con đến tận cửa vậy cô phải làm sao bây giờ?
Đến trước đến sau, ai cũng có con, hơn nữa Lục Đồng Quân muốn lấy mẹ của đứa nhỏ đúng không?
Cô chỉ có thể rời khỏi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.