Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 235: Nổi Nóng Rồi





Phiên bản giả mạo cao cấp trước mặt thực sự giống với ngoại hình của Tô Hạo Trần bảy tám phần.

Nếu lại mặc quần áo thường ngày của Tô Hạo Trần, thoạt nhìn, ngay cả cô cũng có thể nhận lầm.

Người tương tự như Tô Hạo Trần này tên là Tiền Quốc, người được Lệ Quốc Phong tìm đến để hãm hại Tô Hạo Trần.

Trước khi Tô Hạo Trần đến kho hàng, Tiền Quốc vẫn luôn là người phụ trách các vấn đề về kho hàng.

Tiền Quốc cố tình xuất hiện trước mặt các công nhân nhà kho, đó là lý do tại sao các công nhân sau đó đã buộc tội Tô Hạo Trần.

Đây thật đúng là một ván cờ lớn.

Nhưng mục đích là gì?
Mục đích của Lệ Quốc Phong khi hãm hại Tô Hạo Trần là gì?
Đây là điều mà Tô Lan Huyên vẫn không thể tìm ra.

Tiền Quốc đã được đưa đến đồn cảnh sát, bây giờ chỉ cần Lệ Quốc Phong bị bắt, hiềm nghi của Tô Hạo Trần có thể được rửa sạch.

Điều quan trọng nhất là cuộc điện thoại mà Lệ Quốc Phong đã gọi.

Lệ Quốc Phong không thừa nhận, những lời nói phiến diện của Tô Hạo Trần không thể được sử dụng làm bằng chứng.

Nhưng tình hình hiện tại so với trước đây đã tốt hơn nhiều, Tô Lan Huyên cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Trong một tuần nữa, băng gạc trên mắt Lục Đồng Quân cũng có thể được tháo bỏ, mọi thứ lại bắt đầu phát triển theo chiều hướng tốt.


Về việc Tần Nhã Viên làm hại Trần Hương Thủy, Lục Đồng Quân không đề cập tới, Tô Lan Huyên cũng không hỏi.

Trong lòng cô tin tưởng Lục Đồng Quân có quyết định của chính mình.

“Lan Huyên, em không cần ở bệnh viện với anh, trở về nghỉ ngơi đi” Lục Đồng Quân cảm thấy rất đau lòng cho Tô Lan Huyên, mấy ngày nay cô đã vất vả biết bao.

“Được, ngày mai em lại đến” Tô Lan Huyên cũng không miễn cưỡng bản thân, cô biết rõ tình trạng cơ thể của mình.

Hạ Lăng và Hạ Bảo trở về cùng với Tô Lan Huyên.

Tô Lan Huyên mỗi tay dắt một đứa, cảm thấy mình đã đạt đến đỉnh cao của cuộc đời: “Sau này hai người các con không thể lại tự ý làm việc như thế nữa.

Lần này suýt chút nữa làm cho mẹ sợ chết rồi.”
“Con biết rồi.” Giọng nói Hạ Bảo non nớt: “Mẹ, mẹ phải nên tin tưởng con trai của mẹ chứ, anh trai của con vô cùng tài giỏi.

Có anh trai ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Hạ Lăng châm chọc: “Nếu như em không béo như vậy, chúng ta cũng có thể chạy trốn.

Bắt đầu từ ngày mai, giảm cân cho anh.”
Hạ Lăng lấy ra sự bá đạo của người làm anh trai.

“Anh trai…” Hạ Bảo cong môi.

Cậu bé chỉ là không khống chế được cái miệng của mình, vừa đói bụng liền cảm thấy khó chịu.

Hạ Lăng liếc mắt nhìn sang, Hạ Bảo dừng nói.

Tô Lan Huyên thấy con trai nhỏ như gặp cảnh khốn cùng, dáng vẻ giận mà không dám nói gì, bỗng nhiên nhớ tới Lục Đồng Quân.

Thật đúng là cha nào con nấy.

Tô Lan Huyên không khỏi dở khóc dở cười: “Hạ Bảo, anh trai cũng là vì tốt cho con.

Ăn uống lành mạnh thì mới có thể lớn lên khỏe mạnh.

Ngày mai mẹ sẽ xây dựng một chế độ ăn kiêng và bữa ăn dinh dưỡng cho con, sẽ không khiến con cảm thấy đói mà còn có thể giảm cân”.

ngôn tình ngược
Gần đây, quả thực Hạ Bảo đã mập lên không ít, trắng trẻo mập mạp.

Mặc dù nhìn có vẻ dễ thương nhưng cuối cùng đúng là vẫn ảnh hưởng đến sức khỏe.

Hạ Bảo nở nụ cười: “Mẹ ơi, con yêu mẹ nhất”
Hạ Lăng ho nhẹ một tiếng, Hạ Bảo lập tức hiểu ra: “Anh trai luôn đứng thứ hai trong lòng em, trước cả chú Lục nữa.”
Hạ Lăng vẫn khá hài lòng: “Thế thì còn tạm được”
Ba mẹ con vừa nói vừa cười, đúng lúc này, Tô Lan Huyên vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một người quen.

Sở Lâm Minh cẩn thận dìu một phụ nữ ngoại hình trẻ đẹp từ bên ngoài bước vào.

“Cẩn thận bậc thang, chậm lại”
“Ôi trời, đừng cẩn thận như vậy.

Em cũng không còn là một đứa trẻ nữa.


Sớm biết mang thai vất vả và phiền phức vất vả như vậy thì em đã không mang thai rồi” Người phụ nữ rất nóng nảy, còn hơi tức giận.

“Bé cưng, ngoan đi, vất vả mấy tháng, đợi đến khi đứa nhỏ ra đời sẽ ổn thôi” Sở Lâm Minh rất kiên nhẫn dỗ dành.

Cảnh tượng này thật đáng kinh ngạc.

Tô Lan Ninh bụng to vẫn còn đang ngồi tù, tình mới của Sở Lâm Minh đã có bầu rồi sao?
Đồ cặn bã!
Cặn bã thực sự.

May mắn là lúc đó cô chưa kết hôn với Sở Lâm Minh.

Sở Lâm Minh cũng nhìn thấy Tô Lan Huyên.

Mấy ngày không thấy, giờ bất chợt gặp lại, Tô Lan Huyên lại càng thêm vài phần quyến rũ mê người so với trước kia.

Một người đàn ông, chỉ có thể hối tiếc khi thấy người yêu cũ có cuộc sống tốt hơn.

“Yo, Lâm Minh, đây không phải là bạn cũ của anh à? Này, không phải cô ấy mới chia tay với anh chưa đầy một năm sao? Thế mà con cái cũng đã lớn tuổi thế này rồi? Phải rồi, suýt nữa em quên mất, bạn cũ của anh sinh con ngoài giá thú mà.

Chẳng phải đã nói định gả vào nhà họ Lục à? Sao còn chưa gả vào nữa? Chẳng lẽ quen với vị kia nhà họ Lục chỉ để cho vui?”
Thấy Tô Lan Huyên xinh đẹp hơn mình, người phụ nữ vô cùng ghen tị.

Không thể tấn công ngoại hình thì thứ duy nhất mà cô ta có thể tấn công chính là hai đứa con trai mà Tô Lan Huyên đang dắt tay.

Người phụ nữ che miệng lại, chế nhạo: “Thật là buồn cười, một
người phụ nữ như vậy làm sao có thể gả vào nhà họ Lục được? Cậu cả Lục cũng đâu có bị mù.”
Tô Lan Huyên không giận mà nhìn Sở Lâm Minh: “Khẩu vị của anh Sở thật đúng là khiến cho người ta không dám khen mà.

Mồm toàn phân, ban đêm anh cũng xuống miệng được hả?”
“Cô nói ai vậy?” Người phụ nữ cực kỳ tức giận.

Sở Lâm Minh cũng nói: “Tô Lan Huyên, đây là công chúa nhỏ của Điện ảnh Vạn Quân, Vạn Linh Lan.

Bọn anh sắp kết hôn rồi.”
Khi nói tới Điện ảnh Vạn Quân, sự tự hào trên mặt Sở Lâm Minh như thể Điện ảnh Vạn Quân là của gia đình anh ta vậy.

Khoan đã, Điện ảnh Vạn Quân, đó không phải là nhà của Vạn Hoài Bắc sao?
Người trước mắt chính là em gái của Vạn Hoài Bắc?
Cô không nghe nói Vạn Hoài Bắc có em gái mà.

Vạn Linh Lan ngay lập tức bày ra dáng vẻ kiêu ngạo của công chúa nhỏ của Điện ảnh Vạn Quân, vênh váo tự đắc nói: “Chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ vào ngày mùng tám tháng sau.

Đến lúc đó, cô nhất định phải đến.

Nếu không nhờ ơn cô không kết hôn thì làm sao tôi có thể gặp gỡ được người đàn ông tốt như vậy? Cô nhất định phải tới uống rượu mừng của chúng ta”
Tô Lan Huyên nở nụ cười: “Nếu hai người không chê, tôi nhất định sẽ tới.

Đúng rồi, tôi cảm thấy hai người các cô, rất xứng với nhau”
Một người thích bám váy phụ nữ, người kia thích đàn ông cặn
bã, quả đúng là ăn khớp với nhau.

Vạn Linh Lan không nghe ra ý trào phúng, càng nói càng đắc ý: “Đúng đó, thầy bói cũng nói chúng tôi là duyên trời định.


Đúng rồi, đến lúc đó cô nhất định phải đưa cậu cả Lục đến cùng.”
Vạn Linh Lan đoán rằng Lục Đồng Quân sẽ không đi cùng Tô Lan Huyên đến dự tiệc.

Theo cô ta thấy, Lục Đồng Quân hoàn toàn không để mắt đến Tô Lan Huyên, nếu không thì tại sao lâu như vậy vẫn không có động tĩnh gì?
Vạn Linh Lan thậm chí còn nghĩ cách làm sao khiến Tô Lan Huyên phải xấu hổ trong đám cưới, làm thế nào để Tô Lan Huyên ghen tị với hạnh phúc của cô ta và Sở Lâm Minh.

Sao Tô Lan Huyên lại không biết ý đồ của Vạn Linh Lan, cô cong môi: “Anh ấy không rảnh”
“Tôi thấy không phải là không rảnh mà là cậu cả Lục vốn dĩ đã chán ghét mà bỏ rơi cô rồi.

Trong vòng tròn này, có mới nới cũ là chuyện rất bình thường” Vạn Linh Lan nói với giọng điệu thông cảm: “Haiz, thật đáng thương.

Cô phải nuôi hai đứa con trai, chắc chắn đã phải chịu đựng rất nhiều sự khinh thường.

Chắc khổ sở lắm ha! Lâm Minh, là do anh không đúng, sao anh không giúp đỡ cô Tô chứ?”
Nhìn thấy Vạn Linh Lan trút giận lên Tô Lan Huyên, trong lòng Sở Lâm Minh vừa cảm thấy vui sướng lại xen lẫn vài phần đau lòng, vô cùng mâu thuẫn.

Tô Lan Huyên đang định quay lại, Hạ Bảo nói với vẻ sâu kín: “Dì này thật đáng thương, ngay cả gương cũng không mua nổi, xấu như vậy mà cũng dám đi ra ngoài đường.

Dì à, con có tiền tiêu vặt, con
cho dì một ít, dì cầm đi mua gương mà soi đi.”
Nói xong, Hạ Bảo tỏ vẻ không cần quá biết ơn con đâu”, sau đó thực sự hào phóng lấy ra một trăm nhân dân tệ bố thí cho Vạn Linh Lan.

Khuôn mặt của Vạn Linh Lan tái xanh vì tức giận.

Hạ Lăng cũng rút ra một trăm nghìn: “Đi mua bàn chải đánh răng súc miệng sạch sẽ đi.

Hôi miệng không phải lỗi của dì, nhưng đi ra ngoài làm ô nhiễm lại là lỗi của dì”
Vạn Linh Lan tức giận đến mức không nói được lời nào.

Vạn Linh Lan nhìn tiền trong tay, sau đó nhìn Tô Lan Huyên, cả giận ném tiền đi: “Tô Lan Huyên, cô đang sỉ nhục tôi.”
“Ồ, cô nhận ra rồi hả?” Tô Lan Huyên giả bộ kinh ngạc: “Tôi còn tưởng rằng với chỉ số thông minh của cô thì không phân biệt được chứ.

Đúng rồi, nói đến có mới nới cũ, cô đã nhặt được ông tổ của có mới nới cũ đấy.

Xin chúc mừng.”
Tô Lan Huyên lại nhìn Sở Lâm Minh: “Phải rồi, Tô Lan Ninh sắp sinh rồi.

Chúc mừng nha, anh sắp được làm cha rồi” “Cái gì?” Vạn Linh Lan kéo Sở Lâm Minh mà khóc lóc sòm: “Không phải anh nói con của Tô Lan Ninh đã mất rồi sao? Tại sao lại sắp sinh chứ? Anh lừa em.” ” Linh Lan, em nghe anh giải thích… ”
“Em không nghe, em không nghe, anh là đồ nói dối.

Hai người ầm ĩ ở lối vào bệnh viện, ba mẹ con Tô Lan Huyền nhìn nhau cười, đồng loạt vuốt tóc mái, đảo mặt xem thường rồi đồng thanh nói: “Nổi nóng rồi.

Sau đó tiêu sải rời đi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.