Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 242: Tô Lan Huyên Chơi Khăm Lệ Quốc Phong





Sao Tô Lan Huyên lại không nghĩ tới, Lệ Quốc Phong chốn ra bên ngoài, cải trang trà trộn vào làm nhân viên giao hành chuyển phát nhanh chứ.

“Vệ Tây Vệ Đông.

Tô Lan Huyền muốn kêu cứu nhưng cô quên mất Vệ Tây Vệ Đông đang dạy Hạ Lăng Hạ Bảo bắn súng trong phòng huấn luyện.

Cuối cùng Tô Lan Huyền vẫn chậm một bước bị Lệ Quốc Phong nhanh tay cầm khăn bịt miệng và mũi cô khiến cô trong chốc lát liền ngất xỉu.

Lệ Quốc Phong nhanh chóng cho người lên xe ba bánh rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra lái xe ba bánh rời khỏi khu biệt thự.

Lúc đi ngang qua bảo vệ ở cổng còn niềm nở chào anh bảo vệ: “Vất vả rồi, mời anh hút điều thuốc.

Lệ Quốc Phong đưa một điều thuốc ra, bảo vệ cười cho qua: “Thật thức thời, các người chuyển phát nhanh một tháng kiếm được bao nhiêu tiền mà còn mời cả thuốc lá.”
Lệ Quốc Phong cười cười: “Đủ sống qua ngày thôi.

Không phải xe có động cơ thì đi bên phải, bên trái là lối đi dành cho xe con.

Lệ Quốc Phong ngẩng đầu thấy một chiếc xe nhỏ lái tới, người lái xe chính là Hạ Đình.


Lệ Quốc Phong vội vàng cúi đầu xuống, kéo vành mũ xuống: “Tôi đi trước đây, còn phải đưa một chuyến nữa.”
Lúc xe ba bánh đi qua anh bảo vệ, bởi cửa xe không khóa kín, bảo vệ liếc thấy bên trong có một người, trêu đùa nói: “Đi làm còn đưa cả vợ ra ngoài cùng sao.”
“Không còn cách nào khác, vợ tôi dính người lắm.” Lệ Quốc Phong đưa tay đóng chặt cửa xe lại rồi đạp xe ba bánh rời đi.

Hạ Đình trong xe con nhìn một cái, do Lệ Quốc Phong ngụy trang rất tốt, xe ba bánh lại đã đi ra, chỉ còn thấy một bóng lưng nên cũng không nhận ra được.

Hạ Đình trở lại biệt thự Nam Sơn, mới đầu cũng không phát hiện Tô Lan Huyền đã mất tích, lúc Lục Đồng Quân trở về đã là chạng vạng tối, Hạ Bảo Hạ Lăng từ phòng huấn luyện đi ra.

Lục Đồng Quân hỏi: “Mẹ các con đâu?”
Hạ Bảo nói: “Có lẽ mẹ đang ngủ trong phòng.

Lục Đồng Quân lên tầng tìm mấy phòng đều không thấy người đâu, hỏi người giúp việc cũng đều nói không nhìn thấy.

Lục Đồng Quân có chút luống cuống, gọi điện thoại cho Tô Lan Huyên, điện thoại di động lại reo ở trong nhà.

Vợ còn vứt ở nhà sao?
Hạ Lăng nói: “Hay mẹ có hẹn với dì Nhã Hân hoặc dù nhỏ ra ngoài.”
Lục Đồng Quân cũng gọi điện cho An Nhã Hân và Lâu Yến Vy.

An Nhã Hân: “Tô Lan Huyên không ở chỗ tôi, anh Lục, các người là vợ chồng mới cưới, tôi nào dám đem vợ anh ra ngoài.” Lâu Yến Vy: “Anh không coi trọng vợ mình khiến chị ấy muốn bỏ về nhà mẹ đẻ, anh rể, anh không biết xấu hổ sao?”
Lục Đồng Quân cảm nhận sâu sắc, anh không nên gọi cho hai người kia.

“Sao mọi người đều tụ tập trong phòng khách thế bao giờ thì bắt đầu bữa tối, cũng vừa đúng lúc tới giờ cơm rồi.” ill Vạn Hoài Bắc từ bên ngoài đi vào, anh ta cố tình tới đúng giờ cơm.

Vợ bỏ đi khiến Lục Đồng Quân đang buồn bực trong lòng: “Không cơm ăn, muốn ăn thì về nhà họ Vạn cậu mà ăn đi.”
Lục Đồng Quân vừa nói vừa đi sang phòng giám sát bên cạnh.

Xung quanh nhà đều lắp đặt camera.

Vạn Hoài Bắc buồn bực, nhìn về phía Hạ Lăng: “Đây là sao vậy? Cha cháu ăn phải thuốc nổ sao?”
Hạ Lăng nhún vai: “Mẹ bỏ đi, nếu không tìm được mẹ về thì có ăn phải thuốc nổ hay không cháu cũng không biết nhưng dù sao tối nay cũng không có gì để ăn đầu”
Vợ Lục Đồng Quân bỏ đi thì liên quan gì đến anh ta? “Mẹ cháu cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, nào dễ bỏ đi như vậy.” Vạn Hoài Bắc cũng không coi mình là người ngoài liền đi về phía phòng bếp: “Chị Vương, em đói rồi, tối nay làm gì ngon ăn đi…” Lời còn chưa dứt, phòng khách vang lên tiếng Hạ Bảo: “Người xấu bắt mẹ đi rồi.”
Vạn Hoài Bắc kinh ngạc, thực sự đã xảy ra chuyện sao?
Trong màn hình giám sát mà Lục Đồng Quân thu lại được thì Tô Lan Huyên bị Lệ Quốc Phong bịt miệng làm ngất đi rồi đưa lên xe ba bánh.


Do góc của máy quay nên không thấy được mặt của
Lệ Quốc Phong.

Hạ Đình nhìn thấy xe ba bánh chợt nhớ ra nói: “lão đại, lúc tôi trở về có gặp chiếc xe ba bánh này ở cổng.” Nhưng anh ta cũng không nghĩ tới Tô Lan Huyên sẽ ở trong xe ba bánh.

Vạn Hoài Bắc chen sang xem: “Lão đại, anh có thấy người này giống Lệ Quốc Phong không?” Không thấy được mặt nhưng có thể thấy người, chỉ cần hơi quen thuộc thì vẫn có thể nhận ra.

Lục Đồng Quân lạnh lùng nhìn Vạn Hoài Bắc một cái: “Người mù cũng có thể nhìn ra được, mau đi điều tra cho tôi, tìm cho ra tung tích của Lệ Quốc Phong.”
Lục Đồng Quân mạnh mẽ vang dội, không dám trì hoãn dù chỉ trong chốc lát, lập tức theo dõi hành tung của Lệ Quốc Phong.

Nếu Tô Lan Huyên rời vào tay của Lệ Quốc Phong thì sợ rằng sẽ lành ít dữ nhiều.

Lục Đồng Quân lại gọi điện cho Lâu Yến Vy.

Lâu Yến Vy lại cho rằng anh vẫn đang tìm Tô Lan Huyền liền bất đắc dĩ nói: “Anh rể, chị em thực sự không ở cùng em…
“Lan Huyên bị Lệ Quốc Phong bắt đi rồi.”
“Hả?” Giọng Lâu Yến Vy nhất thời lên cao: “Cậu đang muốn làm cái gì vậy?”
“Em quen thuộc với Lệ Quốc Phong hơn anh, lập tức tìm tung tích của Lệ Quốc Phong đi, nếu không chị em sẽ gặp nguy hiểm đấy.”
“Được! Em đi điều tra một chút.” Lâu Yến Vy cũng không đùa giỡn nữa.

Bạch Hồng Hoa bên cạnh hỏi: “Lệ lão đại bắt chị cậu làm gì?”
“Ai biết được, đầu tiên là cậu bắt Tô Hạo Trần, bây giờ lại bắt chị tớ, Hồng Hoa, người tiếp theo chắc chắn là đến lượt chúng ta.”
Trời sắp tối.

Trong một khách sạn nhỏ ở rìa thành phố.

Trong căn phòng ngoài cùng bên trái tầng ba, Tô Lan Huyền đang bị trói tay chân trên giường lớn bị kẹt, cô bị hôn mê đang từ từ tỉnh lại.

Lúc Tô Lan Huyên thấy rõ hoàn cảnh của bản thân trong lòng liền có chút hoảng sợ.

“Tỉnh rồi sao.”
Cửa bị đẩy ra, Lệ Quốc Phong ngậm một điều thuốc lá đi vào, trong tay bê một bát mì gói.

“Vừa mới làm cho cháu đấy, ăn đi.” Lệ Quốc Phong đặt bát mì gói lên bàn: “Chỗ này đơn sơ, cũng không còn gì khác để ăn, cháu ăn tạm đi.”
“Cậu bắt cháu đến đây làm gì?” Tô Lan Huyên không ăn: “Cậu không sợ bị bại lộ hành tung sao, bây giờ bây giờ cảnh sát đang truy bắt cậu khắp nơi đấy.”
“Có gì phải sợ chứ? Đây không phải có cháu chịu tội thay rồi sao?” Lệ Quốc Phong hít một hơi thuốc lá: “Lan Huyền, là do cháu quá không biết điều, cậu không muốn làm tổn thương cháu nhưng cháu lại cấu kết với Lục Đồng Quân ép cậu cháu đến tình cảnh này, vậy thì không trách cậu được.


“Đây mới là bộ mặt thật của ông sao.” Tô Lan Huyền cười nhạt: “Lệ lão đại cũng thật quá thâm sâu.”
Trong lòng Tô Lan Huyên, Lệ Quốc Phong đã không còn là cậu nữa rồi nên tất nhiên cũng sẽ không gọi nữa.

Lệ Quốc Phong suy nghĩ nham hiểm cười một tiếng rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa cũ kỹ: “Lan Huyên, cậu cũng không bạc đãi cháu, còn giao Thiên Dạ cho cháu, chỉ cần cháu nghe lời thì với năng lực của cháu chắc chắn có thể giẫm nát Địa Sát và Bóng Đêm…
Tô Lan Huyện cười khẩy nói: “Để tôi làm con rối của ông, chống lại cha ruột, rồi ông ngư ông đắc lợi, Lệ lão đại đối xử với tôi thật tốt
Nếu Lục Đồng Quân không yêu Tô Lan Huyên, cô cũng không phải là con gái của Tần Chấn Đông, thì sao Lệ Quốc
Phong có thể nhìn trúng quân cờ là cô.

“Lan Huyên, cậu đã nói rồi, Tần Chấn Đông không phải cha cháu, trước đó cậu lừa gạt ông ta cũng là do cậu một lòng vì cháu, sao cháu có thể nghĩ như vậy chứ, cháu làm cậu quá thất vọng.” Lệ Quốc Phong giả vờ làm giọng giống như Tô Lan Huyền thực sự đã làm gì đó phụ lòng ông ta.

Tô Lan Huyền trừng mắt, nhếch mép một cái: “Lệ lão đại, giữa ông và mẹ tôi, ông cho rằng tôi tin ông hay là tin mẹ tôi?” Vẻ mặt Lệ Quốc Phong chợt cứng lại một cái: “Có ý gì? Mẹ cháu đã nói gì? Bà ta đã nói gì với cháu?”
Tô Lan Huyền cúi đầu không lên tiếng, ngay cả mắt cũng nhằm lại.

Lệ Quốc Phong không hiểu liền đứng dậy đi đến gần,
Tô Lan Huyền đột nhiên run một cái, toàn thân lay động.

giống như trúng tà, hai mắt đột nhiên mở ra, ánh mắt tàn bạo, cộng thêm ánh sáng trong phòng cũng không quá sáng khiến cho dáng vẻ của Tô Lan Huyền càng khiến người ta sợ hãi.

Hai mắt Tô Lan Huyên thất thần, cứng nhắc mở miệng nói: “Anh cả, anh hại em, chẳng lẽ anh còn muốn hại cả con gái em sao?”
Một tiếng “Anh cả” này khiến Lệ Quốc Phong sợ hãi đến mức suýt chút nữa chân cũng mềm nhũn ra.

“Em, em là Lệ Thu Uyển sao? Là Thu Uyển sao?”
Tô Lan Huyền cứng nhắc tiếp tục mở miệng nói: “Đúng, em là Lệ Thu Uyển”
“Không, Thu Uyển đã chết rồi, mày không phải, mày là
Tô Lan Huyên, Tô Lan Huyên, đừng giở trò bịp bợm này với tao, thời đại nào rồi chứ, mày cho rằng tao sẽ tin những thứ này sao.”
“Anh cả, anh còn nhớ hai mươi lăm năm trước, anh cho em thuốc phá thai, hai đứa bé trong bụng em bị anh hại chết một người, anh đã làm gì với em, lẽ ra anh không nên quên chứ, anh làm điều ác sẽ phải chịu quả báo, anh cả, quay đầu là bờ.”
Lệ Quốc Phong nghe vậy sợ hãi đến mức ngồi bệt xuống đất.

Chuyện cho Lệ Thu Uyển uống thuốc phá thai, ngoại trừ ông ta và Lệ Thu Uyển thì không còn ai biết nữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.