Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 255: Âm Mưu Bại Lộ





Lâu Yến Vy đã nói đến nước này rồi, nếu Vạn Hoài Bắc còn không uống thì chẳng khác nào anh ta đang tỏ ra đối địch với cô ta?
Vạn Hoài Bắc nhìn chằm chằm vào chén trà, nói: “Sao tôi lại thấy cô đang có âm mưu chống lại tôi nhỉ?”
“Vậy chắc chắn là do anh bị ảo giác rồi.” Lâu Yến Vy liếc mắt thấy ông chủ đã quay lại bèn ngoắc ngoắc ngón tay với ông ta, nói: “Ông chủ, phiền ông qua đây một chút.”
“Mỹ nữ, cô cần gì à?” Ngô Hiệu thấy lại xuất hiện thêm hai người đàn ông liền lập tức thấy đêm nay không có hy vọng gì rồi.

Lâu Yến Vy liếc nhìn Vạn Hoài Bắc, nói: “Ông chủ, anh ta nói trà của ông có vấn đề.

“Làm sao có thể.” Ngô Hiệu vội vàng giải thích: “Đây là trà mới, tôi vừa mới pha xong.

Vị soái ca này, quán chúng tôi làm ăn buôn bán nhỏ, không chịu nổi kiểu đùa giỡn của cậu đâu.”
Bị một người đàn ông trung niên ngoài năm mươi tuổi gọi một tiếng soái ca, Vạn Hoài Bắc cứ cảm thấy hơi kỳ cục, nhưng ngoài miệng anh ta vẫn nở nụ cười thân thiện, đáp: “Một tiếng “soái ca” này của ông chủ chứng tỏ ông rất có mắt nhìn, tôi sẽ uống trà này”
Lâu Yến Vy thầm oản, đúng là đồ tự luyền, nhưng ngoài mặt cô ta vẫn tiếp tục cười, mặt cũng sắp đông cứng lại rồi: “Anh mau uống đi.

Vừa nghe là Vạn Hoài Bắc uống mà không phải Lâu Yến Vy, Ngô Hiệu liền trở nên lo lắng, vội vàng nói: “Trà này bị nguội rồi, hay là để tôi pha một bình mới.

Nếu bị phát hiện trong trà có vấn đề chắc chắn sẽ có chuyện phiền phức xảy đến, đến lúc đó đã trộm gà không được lại còn mất nằm gạo.

Ngô Hiệu đưa tay cầm bình trà nhưng Lâu Yến Vy đã nhanh hơn ông ta một bước, tay vỗ mạnh vào bình trà, miệng cười nhưng lòng không cười, nói: “Tôi thấy ấm ấm như này là vừa đẹp, không cần đổi đâu”
Lâu Yến Vy âm thầm ném cho Ngô Hiệu một ánh mắt cảnh cáo.


Trong lòng Ngô Hiệu càng hoảng hơn, chẳng lẽ chuyện ông ta hạ thuốc đã bị phát hiện?
Vạn Hoài Bắc cười như không cười thưởng thức chén trà, đáy mắt lóe lên một vẻ như biết rõ đó là hố bẫy mà vẫn cam tâm tình nguyện nhảy xuống cùng sự bất lực và dung túng.

Ánh mắt đó chỉ lóe lên trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đã lập tức biến mất, Lâu Yến Vy vẫn đang đắm chìm trong việc muốn nhìn thấy Vạn Hoài Bắc gặp xui nên không phát hiện ra, nhưng Bạch Hồng Hoa ngồi ở bên cạnh không nói gì lại vừa khéo bắt được nó.

Mặc dù cô ta chưa từng yêu đương, nhưng tốt xấu gì cũng có kiến thức về chuyện đó.

Sau khi phát hiện Vạn Hoài Bắc để lộ ra ánh mắt đó, trong lòng Bạch Hồng Hoa vô cùng kinh ngạc, cô ta lại vô thức nhìn Lâu Yến Vy, chẳng lẽ hai người họ thật sự có hi vọng?
Nhưng cho dù có hi vọng, dựa vào EQ của hai người này cũng đủ sặc rồi.

Vạn Hoài Bắc nhân cơ hội ra điều kiện, nói: “Cô Lâu, nói lời phải giữ lấy lời, tôi uống xong chén trà này thì cô không được làm phiền tôi nữa nhé.”
“Lâu Yến Vy tôi nhất ngôn cửu đỉnh tứ mã nan truy, không tin thì anh cứ hỏi thăm thử xem, tôi dám lấy danh dự và nhân phẩm của tôi ra đảm bảo”
Bạch Hồng Hoa vô thức liếc mắt nhìn Lâu Yến Vy, thầm nghĩ, hình như cậu đâu có cái danh dự và nhân phẩm kia, cậu chắc chắn mình không lừa người ta đấy chứ?
Ngay cả Hạ Vân ở bên cạnh cũng bày ra vẻ mặt khó tin.

Với hiểu biết của Vạn Hoài Bắc về Lâu Yến Vy, đối với anh ta, nhân phẩm của Lâu Yến Vy chẳng có một tí giá trị gì.

Khóe miệng Vạn Hoài Bắc khẽ co giật, anh ta đột nhiên không biết phải nói gì.

“Lèm bà lèm bèm, anh có còn là đàn ông không vậy.” Tính Lâu Yến Vy khá nóng nảy, làm sao mà chịu được cái sự lề mề này của Vạn Hoài Bắc.

Cô ta dứt khoát giằng lấy chén trà trong tay Vạn Hoài Bắc, đổ vào miệng anh ta.

Vạn Hoài Bắc hoàn toàn há miệng theo bản năng, uống cạn một chén trà
Lâu Yến Vy thấy anh ta đã uống nước trà, trong lòng lập tức vô cùng phấn khích, vỗ tay nói: “Chuyện anh bỏ thuốc tôi coi như huề nhé.

Lằng nhằng một lúc lâu như vậy cuối cùng cũng chỉ là để huề nhau chuyện đó.

Vạn Hoài Bắc thở dài, lắc đầu nói: “Con người có đúng là, mới có mấy ngày không gặp mà chỉ số thông minh của cô Lâu đã có thể chơi trò đố chữ rồi.

Vạn Hoài Bắc ngồi ngay ngắn, dáng vẻ nghiêm túc, Lâu Yến Vy cũng không thèm để ý đến giọng điệu mỉa mai châm chọc trong lời nói của anh ta, cô ta chỉ nhìn chăm chằm chờ xem khi nào anh ta có phản ứng.

“Anh có thấy ngực mình nóng ran lên không? Hay anh có cảm thấy nóng không?”
“Không” Vạn Hoài Bắc chỉnh lại quần áo, nói: “Tôi thấy vẫn khá lạnh.”
Lâu Yến Vy thấy rất khó hiểu, không đúng, chẳng lẽ thời gian vẫn chưa tới ư? Không thể nhanh như vậy đã có tác dụng được ư? “Hai vị mỹ nữ, đồ ăn hai vị chọn đã gói xong rồi, tổng cộng bốn trăm rưỡi.” Ngô Hiệu kinh hồn bạt vía, muốn nhanh nhanh chóng chóng tiền mấy người này đi, tránh việc âm mưu của ông ta bị bại lộ.

“Hồng Hoa, cậu mang đồ về cho chị tớ trước đi, tớ muốn đi bar với anh Vạn
Nếu không tận mắt chứng kiến Vạn Hoài Bắc gặp xui, Lâu Yến Vy tuyệt đối sẽ không chịu dừng lại.

Trong quán bar có nhiều mỹ nữ, rượu mạnh, sân khấu sexy nóng bỏng, nếu Vạn Hoài Bắc bị xấu mặt ở một nơi như vậy, chỉ nghĩ thôi đã thấy vô cùng vui sướng.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Lâu Yến Vy không khỏi cong lên, lộ ra một nụ cười gian xảo của tiểu hồ ly vì đã đạt được ý đồ xấu.


Vạn Hoài Bắc: ”
Nôi hận của cô ta phải lớn đến mức nào nên mới muốn “chỉnh mình như vậy? Quả nhiên chỉ có phụ nữ và kẻ tiểu nhân là khó chơi nhất.

Bạch Hồng Hoa biết tính của Lâu Yến Vy, cô ta nói: “Vậy cậu cẩn thận một chút, tớ về đây” Lâu Yến Vy xua tay, nói: “Đi đi, cậu lo lắng cho tớ làm gì, có ai đánh lại được tớ đâu.”
Bạch Hồng Hoa trả tiền xong liền rời đi thật.

Hạ Vân nhắc nhở Vạn Hoài Bắc: “Anh Vạn, Lục lão đại yêu cầu chúng ta đi tìm tên cố vấn tài chính đã xúi giục Tần Chấn Đông đó.

“Tôi và Hồng Hoa đã tìm mấy ngày rồi cũng không tìm thấy, nửa đêm rồi hai người còn tìm cái gì.

Để ngày mai hằng tiếp tục tìm.” Lâu Yến Vy nói: “Anh cũng mau về nhà tắm rửa nghỉ ngơi đi, tôi với anh Vạn nhà anh đến quán bar là được rồi.”
Hạ Vân nhìn Vạn Hoài Bắc, trưng cầu ý kiến của anh ta.

Vạn Hoài Bắc xua tay: “Cậu về trước đi.”
“Vâng thưa anh Vạn
Hạ Vân cũng đi rồi, Lâu Yến Vy nhiệt tình kéo Vạn Hoài Bắc, nói: “Đi nào, đến quán bar ngắm mỹ nữ thôi.” Cuộc nói chuyện vừa rồi của ba người họ vừa khéo lọt vào tại Ngô Hiệu.

Ánh mắt Ngô Hiệu lập tức trở nên vô cùng kỳ dị.

Trong quán bar.

Lâu Yến Vy rất nhiệt tình chủ động gọi cho Vạn Hoài Bắc rất nhiều rượu, thực ra nói trắng ra là cô ta đang có ý xấu.

Hai người ngồi trên ghế sô pha, Lâu Yến Vy căn hạt dưa, rất nghiêm túc hỏi: “Anh nhìn vị mỹ nữ kia thế nào? Dáng người cô ta là kiểu nực tấn công mông phòng thủ.

“Người đó cũng được, mông lớn.

“Còn người kia thì sao, trông rất thanh thuần ngây thơ, anh có thích cô ta không?”
Vạn Hoài Bắc tao nhã đáp: “Bình thường”
Lâu Yến Vy trợn mắt khinh bỉ, liếc nhìn thời gian, đã lâu như vậy rồi, thuốc cũng nên phát huy tác dụng rồi chứ?
Sao vẫn không có động tĩnh gì? Lâu Yến Vy lại “quan tâm” hỏi: “Anh thật sự không thấy khó chịu ở đâu hả?”
“Không! Tôi thấy rất ổn, chỉ là hơi ồn thôi.” Ngoài mặt Vạn Hoài Bắc tỏ ra rất nghiêm túc, nhưng thực ra lòng bàn tay anh ta đã đồ mồ hôi, cho dù anh ta đã lén uống thuốc giải mà lúc trước Xa Thành Luân đưa cho mình, nhưng vẫn có một chút cảm giác.

May mà vẫn có thể kiềm chế trong phạm vi cho phép.

Lâu Yến Vy liếc nhìn Vạn Hoài Bắc từ đầu đến chân, thật sự không có phản ứng gì.

“Anh thật sự bị bất lực hả?”
Giọng điệu đó chứa đầy vẻ khinh bỉ và chán ghét cộng thêm sự đồng cảm sâu sắc.


Vạn Hoài Bắc: ”
Anh ta nghiến răng, thôi bỏ đi, nhịn xuống.

Vạn Hoài Bắc giả vờ ngạc nhiên, hỏi: “Cô Lâu nói vậy là có ý gì?”
“Không có gì, đi thôi, về nhà tắm rửa nghỉ ngơi, làm lỡ thời gian ngủ dưỡng nhan của bà đây rồi.”
Không nhìn thấy Vạn Hoài Bắc bị xấu mặt, Lâu Yến Vy lập tức thấy nhàm chán, mất hứng thú.

Vạn Hoài Bắc cố tình tỏ ra tự ti hỏi: “Cô Lâu, vậy ân oán của chúng ta thì sao? Lúc trước tôi thật sự không cố ý mà…
“Quên đi quên đi.” Lâu Yến Vy vốn muốn nói không tính toán so đo với một người đàn ông bất lực, nhưng lại thấy nói vậy sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của người ta nên đành nuốt lại.

Vừa nghe cô ta nói vậy, đáy mắt Vạn Hoài Bắc liền hiện lên ý cười như đã đạt được ý đồ gì đó, anh ta chấp tay nói: “Cảm ơn cô Lâu, vậy tôi quay về trước đây.”
“Đi đi.” Ánh mắt Lâu Yến Vy chứa đầy vẻ đồng tình, cô ta lập tức có thể hiểu được Vạn Hoài Bắc, nói một câu: “Anh cũng thật không dễ dàng gì.

Một người đàn ông mà lại bất lực ở phương diện đó, đúng là không dễ dàng gì.

Vạn Hoài Bắc vội vàng gật đầu đáp: “Đúng vậy, đúng là quá không dễ dàng gì.

Mấy năm nay anh ta luôn bị Lâu Yến Vy xói mói gây chuyện, đúng là chẳng dễ dàng gì.

“Anh về đi.

Lâu Yến Vy cảm thấy áy náy, giọng điệu cũng mềm mỏng dịu dàng hơn vài phần.

“Vậy tôi đi thật đây
Vạn Hoài Bắc cầm áo khoác trên ghế sô pha lên, “cạch” một tiếng, có thứ gì đó rơi ra khỏi áo của anh ta.

Đó là lọ thuốc, lọ thuốc đó trùng hợp lại lăn đến dưới chân Lâu Yến Vy.

Vạn Hoài Bắc nhìn thấy lọ thuốc đó, thầm nghĩ không xong rồi.

Trước khi anh ta kịp nhặt nó lên, Lâu Yến Vy đã cúi người xuống nhặt, nhìn thấy tên của lọ thuốc đó, cô ta liền tức giận.

“Vạn Hoài Bắc chết tiệt, anh lại chơi tôi, anh đứng lại cho tôi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.